Buổi đấu thầu còn chưa bắt đầu, nhưng hội trường đã sắp xếp xong, chính giữa là bục phát biểu và màn hình lớn, bên dưới là vị trí chỗ ngồi của các công ty.
Phần lớn các công ty đã đến rồi, đều đang hồi hộp chuẩn bị, chỉ có phía mẹ con Lý Mộng Đình có rất nhiều người vây quanh.
Âm thanh chói tai, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều công ty trong hội trường, mọi người xì xầm bàn tán.
“Đây không phải là công ty con của nhà họ Lý sao? Sao cũng đến rồi?”
“Mối quan hệ hợp tác đấu thầu này chủ yếu là dựa trên việc bao thầu các sản phẩm mới của Lệ Tinh Quốc Tế, quyền chi phối nằm trong tay Lệ Tinh, muốn bộc lộ tài năng là quá khó, nghe nói ngay cả một số công ty chuyên làm quảng cáo, cũng không nhất định có thành công.”
“Đến cũng là bia đỡ đạn…”
“Hừm, vị đó hình như là tổng giám đốc của tập đoàn Ẩn Long, Tôn Lập?”
Không biết ai nói một câu, mọi người đều dừng mắt trên người của người đàn ông mặc vest kia, bỗng chốc khiến người kia có chút phơi phới.
“Bà Châu, còn cả Mộng Đình, thật không phải là tôi xem thường các người, nếu là nhà họ Lý của trước đây, có lẽ còn có chút cơ hội, nhưng bây giờ các người ngay cả đoàn đội bao thầu chuyên nghiệp cũng không có, đừng nói tập đoàn có vốn vượt trăm tỷ, còn muốn đến tranh với tôi? Đừng cười rụng răng!”
Sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc rất khó coi, Lý Mộng Đình càng cắn chặt hàm răng, tức giận nhìn anh: “Phản đồ! Con chó của nhà họ Kim!”
Lời này khiến mặt mày của Tôn Lập cũng trở nên âm trầm, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, vênh váo tự đắc nói: “Tôi là phản bội các người, nhưng thế thì sao chứ? Chim khôn chọn cành mà đậu, nhà họ Lý các người cũng sắp bị nhà họ Kim thôn tính sạch sẽ rồi, còn muốn tôi bán mạng vì các người sao?”
“Dù sao các người sớm muộn gì cũng xong đời, không bằng làm một phát dứt khoát.”
Lời này vừa dứt, xung quanh có không ít doanh nghiệp bản địa ở Thiên An nghĩ đến một chuyện, Ẩn Long, vốn là thuộc về nhà họ Lý, nhưng lại bị Kim Thúy Như cưỡng chế thu mua.
Thì ra là Tôn Lập này giở trò.
“Cho nên cậu âm thầm lén lút tiếp xúc với người của nhà họ Kim, tiết lộ bí mật và tình hình tài chính của Ẩn Long?”
Châu Mỹ Ngọc tức giận chất vấn, Tôn Lập là một tay bà ta đề bạt, đến cuối lại phản bội, tuy sự việc đã qua rất lâu, nhưng bà ta vẫn không thể chấp nhận.
“Bà Châu, chuyện gì cũng cần bằng chứng.”
Tôn Lập nhìn mẹ con Lý Mộng Đình, cười đầy thâm ý: “Nếu không tôi có thể kiện bà tội phỉ báng!”
“Anh—”
Lý Mộng Đình muốn lý luận với Tôn Lập, nhưng bị Châu Mỹ Ngọc kéo lại: “Đừng manh động, chúng ta là đến đấu thầu, không phải là đến cãi nhau.”
Thấy cấp trên trước kia ở trước mặt mình nhịn tức như vậy, trong lòng Tôn Lập cực kỳ thoải mái, anh ta cười, tiếp tục nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, các người không có một chút cơ hội nào đâu, lần đấu thầu này tập đoàn Ẩn Long tôi thắng chắc!”
Khi nói lời này, trong lời nói của Tôn Lập mang theo sự tự tin vô cùng.
“Còn các người, đợi lưu lạc tới đầu đường xó chợ đi.”
Mặt mày Châu Mỹ Ngọc u ám bất định mà biến đổi, có tức giận, nhiều hơn là sự bất lực tới mức tái nhợt.
Lời Tôn Lập nói rất khó nghe, nhưng đều là sự thật rành rành.
Nhà họ Lý cần phải trúng gói thầu lần này mới có thể xả một hơi, nhưng đâu có dễ dàng như vậy?
Xét về đồ chuyên nghiệp, đội ngũ của công ty không thể so được với Ẩn Long, điều tức hơn là, đó lại là công ty trước đây của mình!
Bị người của công ty mình cười nhạo, loại cảm giác đó, thật sự không dễ chịu.
“Bọn họ sẽ không lưu lạc đầu đường xó chợ, nhà họ Lý cũng sẽ không táng gia bại sản, ngược lại là anh, ngày tháng tươi đẹp sắp hết rồi.”
Tuy nhiên, vào lúc này, bên trong truyền đến một giọng nói bình tĩnh và có chút lạnh lẽo một cách hề báo trước.
Sau đó, một bóng người cất bước đi tới bên cạnh Lý Mộng Đình.
Sau đó, Lý Mộng Đình trợn to mắt, theo phản xạ có điều kiện mà sửng sốt thốt lên một tiếng: “Vương Nhất, anh sao lại ở đây!”
Châu Mỹ Ngọc cũng mang vẻ mặt khó tin: “Cậu không phải là nên bị bảo vệ đuổi đi rồi sao?”
Ấn tượng của bọn họ vẫn dừng ở hình ảnh Vương Nhất bị đội trưởng Lăng Hải Dương của đội bảo vệ xua đuổi.
Vương Nhất cười hờ hững, thuận miệng nói: “Gặp được một người quen dẫn tôi vào.”
“Cậu ở tòa nhà Quốc Tế cũng có người quen?”
Châu Mỹ Ngọc rất nghi ngờ, bỗng nhiên bà ta nhớ đến người trẻ tuổi mà bà ta nhìn thấy đi chung với Tăng Quốc Vinh ở trên hành lang, sau đó thì sửng sốt.
Nhưng rất nhanh, bà ta đã lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ không thực tế này đi.
“Không nói chuyện này nữa.”
Ánh mắt Vương Nhất bình thản liếc nhìn Tôn Lập, nói: “Anh chính là tổng giám đốc của Ẩn Long?”
“Cậu là ai?”
Tôn Lập nhìn Vương Nhất, không có nhận ra Vương Nhất là ai, nhưng nhìn ra đồ trên người Vương Nhất không vượt quá 3 triệu.
“Giám đốc Tôn, cậu ta chính là…”
Lúc này, một người đàn ông dáng vẻ như trợ lý lại gần bên tai của Tôn Lập, nói gì đó.
Tôn Lập vừa nghe thấy thì đã vui mừng: “Tôi nói ngay người này sao lại trông nghèo rớt như vậy, thì ra chính là con rể phế vật của nhà họ Kim, nhưng đã chạy trốn trong đêm tân hôn, hại nhà họ Lý không ai được yên, hôm nay gặp được, quả nhiên bất phàm.”
Nói rồi, còn giả bộ chắp tay chào.
Xoạt!
Lời này vừa dứt, mặt mày của Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đen xì.
Đây đã không phải là vả mặt nữa, mà là trực tiếp rắc muối vào miệng vết thương!
Tôn Lập lại không quan tâm, vẫn cười mỉa mai: “Sao hả, trốn 5 năm, lại mặt dày quay về rồi sao?”
“Bà Châu, bà cũng thật là, sao lại để loại phế vật vong ân phụ nghĩa như này vào cửa nhà các người, mất mặt không nói, ngộ nhỡ bị cô Kim Thúy Như biết, nhà họ Lý các ngươi không phải càng xong đời sao?”
“Có điều bà yên tâm, nể tình đồng nghiệp trước kia, tôi thay bà bảo vệ bí mật này, ha ha ha ha…’
“Cậu im miệng!”
Châu Mỹ Ngọc hét lên dữ dội, hận không thể cào rách mặt của Tôn Lập.
“Nói xong chưa?”
Vương Nhất ngược lại không có phản ứng gì lớn, thậm chí còn khẽ mỉm cười: “Giám đốc Tôn, anh chưa từng nghĩ có một ngày sự việc bại lộ, không chỉ đấu thầu thất bại, còn ngồi tù sao?”
“Vậy sao?”
Tôn Lập giống như nghe thấy câu chuyện nực cười nhất trên đời, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Vương Nhất và mẹ con Lý Mộng Đình.
Xem ra, bọn họ còn không biết sự thật là như nào…
Bỏ qua không nói đến đoàn đội bao thầu xuất sắc của Ẩn Long, chỉ đơn giản việc anh ta có quan hệ không tiện nói với Điền Thịnh – giám đốc quảng cáo chịu trách nhiệm về nội dung của buổi đấu thầu này thì anh ta thắng chắc rồi.
“Tôi có thể chắc chắn nói cho cậu biết, nhà họ Lý các người, không có một chút hy vọng.”
Nói xong thì giương giương tự đắc rời khỏi từ bên cạnh Lý Mộng Đình, trước khi đi còn đụng vào vai của Vương Nhất.
Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc còn tức giận, mặt mày lúc đỏ lúc trắng.
Lý Mộng Đình thậm chí còn giậm chân: “Một con chó của nhà họ Kim mà thôi, có cái gì mà đắc ý chứ.”
Vương Nhất an ủi: “Không cần chấp loại người này…”
“Có phần anh nói chuyện sao?”
Tuy nhiên, chưa đợi Vương Nhất nói xong thì bị Lý Mộng Đình lạnh lùng cắt ngang: “Tôi mặc kệ anh làm sao vào được đây, nhưng tôi cầu xin anh, đừng giúp thêm phiền nữa được không?”
Sắc mặt của Vương Nhất hơi thay đổi: “Đây sao lại là giúp thêm phiền chứ?”
“Lẽ nào không phải sao?”
Giọng điệu của Lý Mộng Đình lạnh lùng: “Anh có biết anh chính là một con ruồi biết đi không? Ai nhìn thấy đều sẽ nhớ tới chuyện xấu 5 năm trước, làm ơn anh hãy tránh ra nhà họ Lý chúng ta ra. Ba nói rồi, lần đấu thầu này đối với nhà họ Lý rất quan trọng, nếu bởi vì anh làm loạn, cả đời này tôi đều sẽ không tha thứ cho anh.”
Những lời này khiến Vương Nhất rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, anh ngẩng đầu lên, nhìn Lý Mộng Đình bình tĩnh nói: “Nếu tôi có thể giúp nhà họ Lý trúng gói thầu lần này thì sao?”