Tại tầng 1 của toà lâu đài, một đám người đang tụ tập ở nơi đây.
ở vị trí trung tâm chính là Lý Tinh Sở và ba của anh ta-Lý Phan cùng một quý bà cực kỳ xinh đẹp và khí chất.
Tuy nhiên, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ lo lắng.
Bỗng nhiên, chú hai của Lý Khinh Hồng-Lý Doãn lên tiếng: “Chúng ta giấu gia chủ lén lút sắp xếp hôn sự cho Khinh Hồng như thế, liệu có vấn đề gì không?”
Ông ta vừa nói xong, lông mày của tất cả mọi người càng nhíu chặt hơn. Trong mắt họ hiện lên sự sợ hãi sâu sắc.
Bọn họ vốn chỉ định trừ khử chồng và con gái của Lý Khinh Hồng, sau đó sắp xếp cho Lý Khinh Hồng tái hôn để đổi lấy lợi ích lớn hơn.
Bây giờ Vương Nhất và con gái đều đã chết rồi, vấn đề duy nhất mà bọn họ phải đối mặt chính là gia chủ.
Lý Thế Nhân!
Người đàn ông đó được mệnh danh là “đại trí nhược ngu”. Liệu ông ta có đồng ý không?
Mọi người đều biết rằng, vì năm đó gia đình tan vỡ nên ông ta luôn cảm thấy có lỗi với Lý Khinh Hồng. Nếu Lý Thế Nhân biết chuyện bọn họ đối xử với con gái mình như thế, có chúa mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Không có vấn đề gì đâu.”
Lý Phan bỗng đáp: “Chúng ta làm thế cũng vì muốn tốt cho Khinh Hồng. Dù có bị gia chủ phát hiện thì ông ta cũng không làm khó chúng ta quá đâu.”
“Không sai.”
Lý Tinh Sở cũng lên tiếng: “Vốn dĩ, con và phía Thiên An hợp tác bắt chị họ về nhà. Nhưng bây giờ nhà họ Tần đã đồng ý mối hôn sự này rồi. Hai bên đều không dễ rút lời. Chuyện này sẽ đem lại lợi ích cực kỳ to lớn. Con nghĩ gia chủ cũng sẽ không quá phản đối đâu.”
“Tinh Sở nói không sai, Lý Phan, trường giang sóng sau xô sóng trước. Con trai chú còn trẻ mà giỏi hơn chú nhiều.”
“Vị trí gia chủ đời tiếp theo là Tinh Sở rồi chứ không ai khác!”
Sau khi yên lòng, mọi người đều tỏ vẻ nịnh nọt tới chúc mừng Lý Tinh Sở.
Ầm——
Ngay lúc này, cửa lớn đang khép kín bỗng mở toang. Hai bóng người lo lắng xông thẳng vào bên trong.
“Không ổn, xảy ra chuyện rồi!”
Mọi người nhìn sang, thì ra là Lạc Thanh Thuỷ và Lý Tuyết Nhi.
“Nơi đây là nhà họ Lý, không phải nhà họ Lạc mấy người, không biết gõ cửa trước khi vào à!”
“Tuyết Nhi về rồi à? Nhanh ngồi nghỉ uống miếng nước nào.”
Nhiều người quan tâm tới Lý Tuyết Nhi hơn, dù sao đây cũng là đứa con gái gia chủ thương yêu nhất.
Lạc Thanh Thuỷ lập tức lạnh mặt. Lúc trước, khi chị bà còn ở đây, ai dám to tiếng với bà ta chứ? Chị gái vừa đi, bọn họ lập tức không thèm đặt bà vào mắt.
Nhưng tình thế bây giờ đang rấp rút, bà ta cũng không tính toán làm gì.
Lý Tuyết Nhi kể lại mọi chuyện: “Thưa các vị trưởng bối, xảy ra chuyện rồi, chị gái cháu bị bắt đi rồi!”
Mọi người vừa nghe xong liền thả lỏng: “Tôi còn tưởng chuyện gì to tát chứ, thì ra là chuyện này.”
Lý Tuyết Nhi trợn mắt, cô không hiểu tại sao khi mọi người nghe tin chị gái bị bắt cóc mà lại không chút lo lắng.
Lý Tinh Sở đứng dậy rồi cười đáp: “Đừng lo, chị gái em đang ở trên lầu nghỉ ngơi.”
“Trên lầu?!”
Vừa dứt câu, Lý Tuyết Nhi và Lạc Thanh Thuỷ liền đưa mắt nhìn nhau rồi vô thức nhìn lên lầu.
Trong phút chốc, ánh mắt của Lạc Thanh Thuỷ bỗng trở nên sắc bén, bà ta nhìn Lý Tinh Sở: “Cậu sai người bắt cóc Khinh Hồng sao?”
“Không sai, là tôi làm đấy.”
Lý Tinh Sở không phủ nhận mà thoải mái gật đầu.
Chát——-
Lạc Thanh Thuỷ tát lên mặt anh ta.
Bà ta đã tát rất mạnh, đến nỗi khoé miệng của Lý Tinh Sở lập tức rướm máu.
“Lạc Thanh Thuỷ, bà dựa vào cái thá gì mà tát con trai tôi.”
Một quý bà trung niên xinh đẹp tức giận xông tới chỉ vào Lạc Thanh Thuỷ.
Những người khác cũng mắng theo.
“Đây là nhà họ Lý, không phải nhà họ Lạc, bà dám đánh người ở đây sao!”
“Lạc Thanh Thuỷ, mụ đàn bà điên rồ này, sớm muộn gì bà cũng bị người khác xử lý thôi!”
Nhưng Lạc Thanh Thuỷ không hề hoảng sợ, ánh mắt lạnh như băng của bà ta dán chặt lên người Lý Tinh Sở: “Nếu cháu gái tôi xảy ra chuyện gì thì dù cậu có là người của nhà họ Lý, tôi cũng quyết không bỏ qua cho cậu!”
Mọi người đều cười lớn.
“Khinh Hồng chính là người nhà họ Lý chúng tôi, con bé có thể gặp chuyện gì chứ?”
“Đúng vậy, nơi đây là vương tộc Yên Đô, ai dám tới gây sự chứ?”
“Không có tư cách!”
“Tôi không ngờ chị tôi lại chọn một gia tộc rác rưởi thế này.”
Trong mắt Lạc Thanh Thuỷ hiện lên sát khí, giọng nói lạnh lùng tới cực điểm: “Mấy người đều biết rõ tính cách của Khinh Hồng rất quyết liệt, nếu đã chọn một người thì sẽ không bao giờ thay đổi. Mấy người dùng cách bắt cóc để tách con bé và chồng con nó ra, mấy người nói xem con bé sẽ phản ứng như thế nào!”
“…..”
Cả đại sảnh im lặng, mọi người nhìn nhau rồi tái mặt như vừa nghĩ tới chuyện gì.
“Không ổn rồi!”
Lý Tinh Sở là người đầu tiên xông lên lầu.
Sau đó là Lý Phan, cuối cùng tất cả mọi người đều lên theo.
Lạc Thanh Thuỷ đứng yên tại chỗ, sắc mặt của bà vô cùng u ám.
Bà ta cảm thấy xót xa thay cháu gái.
“Dì nhỏ, liệu chị cháu có xảy ra chuyện gì không?”
Mặt Lý Tuyết Nhi trắng bệch như giấy, cô ta lo lắng nắm chặt lấy tay Lạc Thanh Thuỷ.
Lạc Thanh Thuỷ lập tức an ủi cô: “Yên tâm đi, con bé sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Sau đó bọn họ cũng đi lên lầu xem thử tình hình thế nào.
Lạc Thanh Thuỷ tràn đầy lo lắng: “Hi vọng là dì đã nghĩ nhiều…..”
Lý Phan dùng chìa khoá mở cửa phòng ra.
Ngay vào lúc cánh cửa mở ra, đồng tử của mọi người đều co lại.
Lý Khinh Hồng đầu bù tóc rối đang lao thẳng vào tường.
Lực đập rất lớn, không hề giống giả vờ, mà là——tự sát.
“Khinh Hồng!”
“Cháu!”
“Chị!”
Ba tiếng hét từ ba người khác nhau đồng thời vang lên, lần lượt là đám người Lý Tinh Sở, Lạc Thanh Thuỷ, Lý Tuyết Nhi.
Mọi người lao vào với ánh mắt hoảng sợ.
Bọn họ đã tính toán xong mọi thứ, nhưng lại tính sót sự trinh liệt của Lý Khinh Hồng.
Sau khi nghe tin Vương Nhất và Vương Tử Lam sống chết không rõ, Lý Khinh Hồng quyết định dùng cái chết để chứng tỏ lòng thành.
Tiếc là, đã muộn rồi.
“Không—–“
Trong tiếng hét thất thanh của Lý Tuyết Nhi, đầu của Lý Khinh Hồng đập mạnh vào tường.
Cốp—–
Máu tươi lập tức từ trán Lý Khinh Hồng phun ra, hai mắt cô nhắm nghiền rồi ngã ra đất.
“Chị——“
Lý Tuyết Nhi thét lên rồi điên cuồng lao đến ôm chầm lấy Lý Khinh Hồng.
Lạc Thanh Thuỷ cũng ngây người trước cảnh tượng này, ngay sau đó, bà ta từ từ quay người nhìn về phía bọn Lý Tinh Sở. Ánh mắt bà ta mang theo sự tức giận tới cực điểm.
“Là do mấy người đã ép Khinh Hồng tới bước đường này.”
Lý Tuyết Nhi ôm Lý Khinh Hồng với cái trán đầm đìa máu. Cô ta khóc tới phế liệt tâm can, sau đó oán hận ngẩng đầu lên.
“Tôi hận mấy người!”
Lý Tinh Sở, Lý Phan cũng đứng chôn chân tại chỗ không biết nên làm thế nào.
Bùm—–
Bỗng nhiêu, bên ngoài lâu đài bỗng truyền tới tiếng công kích inh tai nhức óc.
Sau đó, cổng lớn vương tộc kinh đô bị một bóng người cao lớn đánh bay.
Bụi bay mù mịt, đất đá tung toé.
“Có chuyện gì vậy?!”
Sắc mặt Lý Tinh Sở lập tức thay đổi, anh ta tức giận gầm lên.
Một tên vệ sĩ vội vã xông vào, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
“Bên ngoài có một chiếc xe đang xông tới, nó đã tông trúng rất nhiều người của chúng ta rồi!”
“Cái gì?!”
Nghe thế, tất cả mọi người đều tức giận vô cùng.
“Rốt cuộc là ai dám tông cổng lớn vương tộc Yên Đô nhà chúng ta!”
Lúc này khói bụi đã tan, hai bóng người một nam một nữ bước ra.
Đó chính là Vương Nhất và Lãnh Nhan!
Ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng, giọng nói lạnh như địa ngục u linh.
“Vợ tôi đang ở đâu?”