Phòng khách náo nhiệt lập tức trở nên yên lặng như tờ, chỉ có tiếng chất vấn cực kỳ lạnh lẽo đó của Lý Khinh Hồng.
Ánh mắt nhìn sang Vương Nhất của đám người Lý Minh Hổ, Lý Tử Âm, Lý Tinh Sở càng tràn ngập sự châm biếm, ngay cả Tần Hồng Long ở một bên cũng nhếch khóe miệng, cười trào phúng.
Nắm đắm của Lý Khinh Hồng siết chặt, hai mắt gần như bốc hỏa nhìn Ngụy Thương Kiều.
Nhìn bao lì xì này, vẻ mặt Vương Nhất cũng hơi lạnh, rơi vào trầm mặc.
Lì xì 300 triệu tiền mặt, nhìn trông rất thành ý, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, đây là sỉ nhục.
Sỉ nhục trần trụi.
Vấn đề tặng quà của các gia tộc thượng lưu, một bao lì xì, có thể đựng bao nhiêu tiền?
30 triệu?
Hay là 300 triệu?
Đối với người bình thường coi như là một khoản tiền rơi từ trên trời xuống, nhưng đối với người của vương tộc Yên Đô mà nói, 300 triệu không có gì khác biệt với một đồng — Số tiền này giống như ném đi vậy?
Ngụy Thương Kiều dùng tiền cho ăn mày, cho Vương Nhất, sao không khiến Lý Khinh Hồng phẫn nộ chứ? Sao có thể để tất cả mọi người ở đây nhìn Vương Nhất như xem trò cười chứ?
“Vương Nhất, dì hiếm khi cho cậu một bao lì xì lớn như vậy, anh sao không nhận!”
Đột nhiên, Lý Tinh Sở quát to một tiếng, sự mỉa mai trong mắt càng đậm.
“Gia mẫu cho anh lì xì, là coi trọng anh, đừng không biết tốt xấu!”
“Nhiều ‘tiền’ như vậy, có thể mua được rất nhiều quần áo rồi?”
“Còn không mau nhận!”
Đám người Lý Tử Âm, Lý Linh, Lý Minh Hổ cũng lũ lượt quở trách, vô cùng mong chờ Vương Nhất nhận bao lì xì này.
“Đừng nhận!”
Cơ thể của Lý Khinh Hồng càng run hơn, nghiến răng nói với Vương Nhất.
Tuy Lạc Thanh Thủy không lên tiếng, cũng nhìn chằm chằm Vương Nhất, rõ ràng bà ta cũng sợ Vương Nhất sẽ nhận bao lì xì này.
“Sao vậy, Nhất, sao không nhận?”
Trên mặt Ngụy Thương Kiều vẫn mang theo ý cười hiền từ như tắm trong gió xuân, quan tâm nói: “Nếu chê ít, dì có thể cho thêm.”
Nói xong, lại rút ra một tấm chi phiếu, viết vào 3 tỷ.
“Đủ rồi!”
Lý Khinh Hồng không nhịn nổi nữa, tức giận lên tiếng: “Anh ấy là chồng của tôi, các người đừng sỉ nhục anh ấy như vậy nữa!”
Ngụy Thương Kiều nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ: “Khinh Hồng, con làm sao vậy, mẹ đây là cho chồng con quà gặp mặt?”
“Đúng đó, em họ, em kích động như vậy làm cái gì?”
“Anh ta chỉ là ông chồng ở rể của chị, không có địa vị gì, chút tiền này đã rất coi trọng anh ta rồi.”
Lý Tử Âm, Lý Minh Hổ lũ lượt phụ họa, có người giả điên giả ngốc, có người vô tình mỉa mai, cũng có người lạnh lùng quan sát.
“Các người—”
Lý Khinh Hồng nghiến chặt hàm răng, nhìn thấy Vương Nhất bị Ngụy Thương Kiều sỉ nhục như vậy, trái tim của cô như bị dao cứa, cực kỳ khó chịu.
Vào lúc này, một bàn tay có lực, lại nhẹ nhàng nắm bàn tay run rẩy của cô.
Cô cứng nhắc ngẩng đầu, đập vào mắt, là một đôi mắt nhu tình.
Ngay lập tức, mũi của Lý Khinh Hồng cay xè, viền mắt lập tức đỏ lên, khẽ lắc đầu.
“Không sao, đừng lo lắng.”.
Truyện đề cử: Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương
Vương Nhất lại nhẹ giọng an ủi một tiếng, sau đó xoay người, từ trong tay Ngụy Thương Kiều nhận lấy bao lì xì, vẻ mặt tràn ngập ý cười.
Ngay lập tức, đồng tử của Lý Khinh Hồng hơi co rút, trong đôi mắt đỏ hoe trần ngập sự thất vọng.
“Cảm ơn bác gái.”
Ngụy Thương Kiều gật đầu, khẽ cười nói: “Đứa trẻ ngoan.”
“Ha ha ha ha…”
Hiện trường lại nổ ra một trận cười không đúng lúc.
“Cậu ta thật sự nhận rồi, ăn mày—”
Lý Tinh Sở ôm bụng, cười tới mức chảy nước mắt.
“Anh ta cũng chỉ xứng với chút tiền như vậy, 300 triệu, còn không đủ tiền cho em mua một bộ quần áo—”
Lý Tử Âm cũng cười tới đau bụng.
“Khinh Hồng, đây là người chồng mà em tìm, 300 triệu cỏn con thì đập được cậu ta rồi.”
Lý Minh Hổ đi tới trước mặt Lý Khinh Hồng, lạnh lùng nói.
“Vương Nhất, anh thật sự quá khiến tôi thất vọng.”
Tần Hồng Long đi tới trước mặt Vương Nhất, khinh thường nói: “Loại người giống như anh, không xứng có được cô Lý!”
Nói xong thì bốp một tiếng, đánh rơi bao lì xì trong tay Vương Nhất.
Ngay lập tức, xấp tiền màu đỏ rơi hết ra sàn, tuy nhiên không ai liếc nhìn.
Vương Nhất lặng lẽ khuỵu người xuống, nhặt từng tờ tiền rơi trên sàn lên bỏ vào trong bao lì xì.
Một màn này, nụ cười trên mặt Ngụy Thương Kiều lập tức biến mất, thay vào đó, là sự khinh bỉ.
Bà ta không thèm liếc nhìn Vương Nhất nữa, giống như coi anh không tồn tại.
“Anh tại sao phải nhận, thiếu 300 triệu này sao?”
Lý Khinh Hồng đi tới trước mặt Vương Nhất, trong mắt tràn ngập sự thất vọng.
Cô trăm phương nghìn kế bảo vệ Vương Nhất, không để anh chịu sỉ nhục, kết quả thì tốt rồi, chủ động để người ta sỉ nhục.
“Bà ta là mẹ của Tuyết Nhi, anh không thể không nhận.”
Vương Nhất không tức giận, nhìn gương mặt xinh đẹp vừa tức giận vừa đau lòng trước mắt, khẽ nói: “Đây là lần đầu tiên gặp mặt, không thể để Tuyết Nhi khó xử.”
Lý Khinh Hồng trợn to mắt, sau đó hai mắt đã ươn ướt.
Cô hiểu, nguyên nhân Vương Nhất nhận, là vì bà ta là mẹ của Lý Tuyết Nhi, không muốn em ấy kẹp ở giữa mà khó xử.
“Vậy cũng không được, em không muốn anh tiếp tục vì em mà chịu ấm ức.”
Giọng nói của Lý Khinh Hồng mang theo sự nghẹn ngào.
Cô cũng biết, Ngụy Thương Kiều sỉ nhục Vương Nhất, là vì oán hận đối với cô.
Ngụy Thương Kiều không dám ra tay với cô, cho nên chỉ có thể ra tay với Vương Nhất.
Vương Nhất lắc đầu: “Sẽ không.”
Lời vừa dứt thì anh liếc nhìn Ngụy Thương Kiều đang nói chuyện vui vẻ với Tần Hồng Long, ánh mắt rất lạnh.
Một lúc sau, Lý Thế Nhân đã trở về.
Sau khi ông ta bước vào cửa nhà, bầu không khí trong phòng khách cuối cùng cũng thu liễm, tất cả mọi người cùng nhau ngồi vào bàn.
Nhiều ghế như vậy, duy nhất không có chỗ của Vương Nhất.
Ngụy Thương Kiều vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi, Vương Nhất, ghế trong nhà chỉ có nhiêu đó, hay là cậu ngồi ở bàn trà?”
Vương Nhất đã biết Ngụy Thương Kiều là loại người gì ánh mắt của anh đầy lạnh lẽo, không nói gì, chỉ cầm bát cơm, một mình ngồi ở bàn trà.
Lý Thế Nhân liếc nhìn Vương Nhất, không nói gì.
Lý Khinh Hồng muốn nhường chỗ cho Vương Nhất, Lạc Thanh Thủy lại ấn cô lại: “Đừng làm loạn, nó nhịn hết lần tới lần khác, nhất định là có dự định của nó!”
Lý Khinh Hồng sững người: “Có ý gì ạ?”
Lạc Thanh Thủy không lên tiếng, chỉ liếc nhìn Vương Nhất trên sô pha đầy thâm ý: “Cháu và nó chung sống lâu như vậy, có nhìn thấu nó không?”
Lý Khinh Hồng nhớ lại, rất nhanh thì lắc đầu: “Không ạ.”
“Vậy thì không phải là tốt rồi sao?”
Trên mặt Lạc Thanh Thủy nở nụ cười lạnh: “Ngay cả dì cũng không nhìn thấu nó, Ngụy Thương Kiều có thể nhìn thấu sao?”
Nghe vậy, tim của Lý Khinh Hồng nhảy lên: “Ý của dì là—”
“Theo dì thấy, nó giống một loại động vật.”
Lạc Thanh Thủy từ từ nhả ra một chữ: “Sói.”
“Nếu sói quay đầu, ắt có lý do, không phải là cảm ơn thì là báo thù!”
Chủ đề của Lạc Thanh Thủy vừa dứt, Vương Nhất bỗng đứng dậy, đi tới trước mặt Ngụy Thương Kiều: “Bác gái, mới lần đầu gặp mặt thì bác tặng cho tôi nhiều tiền như vậy, trong lòng tôi thật sự lăn tăn, như vậy đi tôi cũng tặng bác gái một món quà.”
Nhìn một màn này, Lạc Thanh Thủy hơi nheo mắt lại, vụt qua một tia sắc lạnh.
“Báo thù bắt đầu.”