Nhà họ Châu và nhà họ Trần có quan hệ rất tốt, hai bên đều có ý kết hợp Trần Cảnh và Lý Mộng Đình, kết quả hai người không ở bên nhau bao lâu thì Trần Cảnh bị Vương Nhất giết chết bằng một cái ngân châm.
Tin này nhà họ Trần chưa biết, ngày mai là đại thọ 70 của ông cụ Trần, trong bữa tiệc mừng thọ, nhất định sẽ có người hỏi chuyện này, đến lúc đó phải trả lời như nào?
Lý Mộng Đình nói là ‘thương lượng’, thực tế lại là đem con bỏ chợ!
Trong mắt Vương Nhất lập lòe hàn quang, khí thế trên người cũng trở nên mãnh liệt.
“Cô cũng nghĩ như vậy sao?” Vương Nhất bỗng nhìn sang Lý Mộng Đình, hỏi.
Ánh mắt của Lý Mộng Đình giãy dụa một cái, cuối cùng thần sắc trở nên quyết tuyệt: “Xin lỗi, Vương Nhất, anh đừng trách tôi.”
“Tôi sắp kết hôn rồi, nhà họ Lý, nhà họ Châu cũng có được ủng hộ của nhà họ Văn, phát triển nhanh chóng, không thể vì chuyện này mà rút lại, cho nên... chỉ có thể hy sinh anh rồi.”
Lời của Lý Mộng Đình khiến Vương Nhất rơi vào trầm mặc, nhưng trên mặt anh không có bất kỳ vẻ đau lòng nào.
Tuy vì nguyên nhân lập trường, hai người trở thành kẻ thù, nhưng trong lòng Vương Nhất vẫn nhớ quãng thời gian tươi đẹp lúc bé.
Có lẽ là vì áy náy, Lý Mộng Đình lại vội vàng nói: “Có điều anh yên tâm, nếu nhà họ Trần thật sự muốn giết anh, tôi sẽ cầu xin thay cho anh---”
“Không cần.”
Vương Nhất bình tĩnh cắt ngang lời của Lý Mộng Đình: “Tôi còn chưa tới mức cần cô tới cứu, cho dù các người giao tôi cho nhà họ Trần, nhà họ Trần cũng phải có gan nhận mới được!”
Lời này nói cực kỳ ngông cuồng, Vương Nhất cũng sững sờ, miệng hơi há ra, nhưng một câu cũng không nói được.
Khi nói chuyện, hai người đã tới nhà họ Lý.
Trong đại sảnh kín người, người dòng chính của nhà họ Lý như Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa, Lý Xung chia ra ngồi ở hai bên, Lý Thiên Dương ngồi ở giữa, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất tràn ngập sự mất kiên nhẫn, nhưng vẫn hết cách.
“Chị hai, tên phế vật đó trở về rồi, bắt đầu đi.”
Nhìn thấy Vương Nhất về tới, Châu Mỹ Hòa lập tức nhìn sang Châu Mỹ Ngọc, nói.
Mở miệng là phế vật, Vương Nhất cũng có ánh mắt lạnh lẽo, nhưng không nói gì.
Châu Mỹ Ngọc cũng lạnh nhạt liếc nhìn Vương Nhất, trực tiếp nói thẳng với anh: “Ngày mai là đại thọ 70 tuổi của ông cụ Trần, cậu đi cùng với chúng tôi.”
“Nếu ông cụ Trần cái gì cũng không hỏi, tất cả bình an vô sự, nếu hỏi chuyện của Trần Cảnh thì cậu thừa nhận cậu ta là cậu giết, không liên quan tới nhà họ Châu và nhà họ Lý chúng tôi, hiểu rồi chứ?”
Cơ thể của Vương Nhất đứng thẳng tắp, thần sắc lạnh lùng.
Trước khi tới, anh còn định một mình gánh vác, vậy thì bây giờ anh bỗng nhiên không định làm như vậy nữa.
“Kêu tôi gánh một mình, các người đừng hối hận.” Anh nhìn Châu Mỹ Ngọc với ánh mắt sắc bén, nói.
Bị Vương Nhất nhìn, Châu Mỹ Ngọc giống như bị một con hung thú nhìn chằm chằm, dựng tóc gáy cả người.
Đợi khi hoàn hồn lại thì lại thẹn quá hóa giận: “Cậu dám trừng mắt với tôi!”
Bà ta giống như một ả đàn bà đanh đá lao tới trước mặt Vương Nhất, hai tay chống eo, tức giận mắng: “Cậu tốt nhất cầu nguyện ngày mai ông cụ Trần đừng hỏi chuyện Trần Cảnh đã chết, nếu không với tính cách của ông cụ Trần, cậu tuyệt đối không sống được, đến lúc đó, nếu cậu liên lụy tới chúng tôi, tôi là người đầu tiên không tha cho cậu!”
“Được rồi!”
Lý Thiên Dương quát lớn một tiếng, trừng mắt với Châu Mỹ Ngọc, nói: “Bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Trần vào ngày mai, nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ ra mặt thương lượng chuyện bồi thường với ông cụ Trần, nhưng muốn động vào Nhất, tôi không đồng ý.”
Nghe thấy lời nói đanh thép của Lý Thiên Dương, trong lòng Vương Nhất cũng chảy một dòng nước ấm.
Châu Mỹ Ngọc ngây người, sau đó càng tức giận, chỉ vào Lý Thiên Dương mà mắng: “Ngày mai chúng ta là đại diện cho nhà họ Châu, ông muốn vì tên phế vật này đối địch với nhà họ Trần sao?”
Lý Thiên Dương trầm mặc một lúc, nói: “Cho dù Nhất đã giết Trần Cảnh, cũng là cậu ta tự tạo nghiệp, không thể sống, tôi tin ông cụ Trần không phải là loại người không phân rõ phải trái đúng sai.”
“Vậy ông không hiểu ông cụ Trần rồi.”
Châu Mỹ Ngọc hai tay chống hông, nói với vẻ kỳ quái: “Lẽ nào không biết ông cụ Trần bảo thích bao che nhất, nếu bị ông ta biết Trần Cảnh bị tên phế vật này giết, trở thành kẻ thù với nhà họ Châu là chuyện nhỏ, khiến tất cả chúng ta bồi táng cho cháu của ông ta cũng có khả năng!”
Trong mắt Vương Nhất cũng vụt qua một tia phong mang, ông cụ Trần này không phải loại tốt lành...
Lý Thiên Dương trầm tư rất lâu, vẫn nghiến răng nói: “Nhất làm nhiều cho nhà họ Lý như vậy, tôi không thể giương mắt nhìn nhà họ Trần ra tay với nó!”
“Cậu ta từng làm gì cho nhà họ Lý chứ?”
Châu Mỹ Ngọc chỉ vào Vương Nhất tức giận nói: “Cái nó mang lại cho cái nhà này đều là tai họa! Nếu không có nó, nhà họ Lý nói không chừng đã bước lên gia tộc tuyến hai, cần gì phải nhìn sắc mặt của người khác làm việc như này?”
“Mẹ ~ ~ Đây là mạng người đấy!”
Lý Mộng Đình cũng kéo lấy Châu Mỹ Ngọc, nói: “Nếu ông cụ Trần hỏi, chúng ta bồi thường ít tiền xin lỗi là được, không cần cứ phải tên phế vật đó thế mạng.”
Tuy cô ta căm hận chuyện không từ mà biệt trước kia của Vương Nhất, càng hận anh liên lụy với nhà họ Lý, nhưng cũng vẫn không đến mức muốn anh chết.
“Con gái, con bị làm sao vậy?”
Châu Mỹ Ngọc nhìn Lý Mộng Đình với vẻ mặt khó tin, nói: “Nếu không có ai đứng ra gánh tội, nhà họ Trần sẽ trở thành kẻ thù với chúng ta, chuyện này đối với chúng ta mà nói là đả kích to lớn.”
Lý Mộng Đình vẫn muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên cánh tay bị người ta kéo lại.
Cô ta quay đầu nhìn, chỉ thấy Vương Nhất nhìn cô ta với vẻ mặt bình tĩnh: “Không cần cầu xin thay tôi, tôi cho dù nói với nhà họ Trần Trần Cảnh là tôi giết, bọn họ lại có thể làm gì được tôi chứ?”
Trong ánh mắt của Châu Mỹ Ngọc lóe ánh sáng, nói: “Đây là cậu nói, Trần Cảnh là cậu giết, không thể liên lụy chúng tôi!”
“Trưa ngày mai, tôi tự sẽ tới nhà họ Trần.”
Vương Nhất nói xong thì sải bước rời khỏi nhà họ Lý.
Lý Mộng Đình cắn răng, nhanh chóng lao ra, đuổi theo Vương Nhất, tức giận nói: “Anh điên rồi sao?!”
Nhìn sự tức giận trên mặt Lý Mộng Đình, Vương Nhất đầu tiên thì sững người, sau đó cười hờ hững: “Cô đang lo lắng cho tôi à?”
“Ai lo lắng cho anh chứ?”
Thấy đã lúc này rồi, Vương Nhất vậy mà vẫn đùa được, sự tức giận trên mặt Lý Mộng Đình càng nhiều: “Anh có biết anh sắp chết rồi không?”
“Ông cụ Trần thích bao che nhất, nếu mẹ tôi nói cái chết của Trần Cảnh tính lên đầu của anh, anh sẽ bị đánh tới chết!”
“Nghiêm trọng như vậy sao?”
Vương Nhất cố tỏ ra vẻ kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên.”
Lý Mộng Đình từ trong túi lấy ra một tấm vé máy bay: “Đây là vé máy bay tôi giấu mẹ tôi mua từ rất sớm, nhân lúc mẹ tôi còn chưa phát hiện, mau chóng chạy trốn.”
Vương Nhất không có cầm lấy, chỉ nhìn gương mặt của Lý Mộng Đình, bỗng mỉm cười: “Cô không hận tôi rồi sao?”
“Tôi hận.”
Lý Mộng Đình nghiến răng nói: “Từ 5 năm trước anh trốn khỏi hôn lễ của nhà họ Kim, liên lụy nhà họ Lý thì tôi bắt đầu hận anh rồi.”
“Có lẽ anh không phải là tên phế vật ăn nhờ ở đậu 5 năm trước, nhưng tôi cũng sắp kết hôn rồi.”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Vương Nhất cũng hơi thay đổi: “Cô chưa từng nghĩ, Văn Thái chỉ là đang lợi dụng cô sao?”
“Không thể nào, anh ấy rất thích tôi.”
Lý Mộng Đình cố chấp lắc đầu, tiếp tục nói: “Tôi sắp kết hôn rồi, mọi chuyện đều quay về đúng hướng, tất cả thù hận không còn ý nghĩa nữa, mỗi người sống tốt, là kết quả tốt nhất.”
Nói đến đây, cô hít sâu một hơi, nói với Vương Nhất: “Vậy nên, anh mau trốn đi.”
Nghe thấy lời của Lý Mộng Đình, Vương Nhất cười không tiếng, nhận lấy tấm vé máy bay đó.
Có điều, anh không có nhét vào trong túi, mà xé nó, xé vụn.
Vô số mảnh giấu bay lên trời, Vương Nhất mỉm cười với Lý Mộng Đình: “Cô quá coi thường tôi rồi, một nhà họ Trần cỏn con, tôi vẫn không để vào mắt.”
“Nếu bọn họ không biết điều, diệt đi là được.”
Bỏ lại hai câu này, Vương Nhất xoay người, đi ra khỏi cửa lớn của nhà họ Lý.\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f