Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A a a…”

Bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng thét chói tai vì hoảng sợ của mấy người phụ nữ.

Cả gương mặt Kim Thanh Minh bốc cháy hừng hực, cảnh tượng này đã làm chấn động tâm trí tất cả mọi người ở đây, các gia chủ của những gia tộc lớn như bị tắt tiếng tập thể, không nói nên lời dù chủ một câu.

Bọn họ không thể hiểu nổi, rốt cuộc Vương Nhất lấy đâu ra can đảm mà dám ra tay với dòng chính nhà họ Kim.

“Cậu cả! “

Mọi người trong nhà họ Kim tức khắc loạn cào cào hết lên, thậm chí ngay cả đám vệ sĩ nhà họ Kim cũng không còn tâm tư bắt Vương Nhất mà chuyển sang cứu Kim Thanh Minh trước.

Chỉ có một mình Kim Thành Phong chấn động nhìn chằm chằm Vương Nhất.

Nếu nói gây chuyện ở địa bàn nhà họ Kim là đang vả vào mặt bọn họ, vậy thì dám ra tay với dòng chính của nhà họ Kim ngay trên địa bàn của người ta tức là khai chiến!

Nhưng sắc nặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn không ra chút sợ hãi nào, chứng tỏ anh thật sự không để nhà họ Kim vào mắt.


“Thanh Minh! “

Bỗng, từ xa truyền tới một giọng nói già cỗi đầy bi thương.

Mọi người quay đầu nhìn lại, là một ông lão tóc trắng mặc bộ đường trang màu đen đang tất tả chạy tới, đó chính là cựu gia chủ nhà họ Kim, Kim Tuân.

Trên mặt Vương Nhất lộ ra ý cười châm biếm, anh cười lớn, nói: “Chó già Kim Tuân, còn nhớ tôi không!”

Kim Tuân nhất thời trợn tròn đôi mắt, chưa từng có người dám đứng ngay trước mặt gọi ông ta là “chó già”.

Nhưng khoảnh khắc ông ta nhìn thấy Vương Nhất, lúc đầu còn ngờ vực, sau đó sự sợ hãi dần lan rộng trong mắt, chân vô thức lùi về sau vài bước, tay chỉ vào mặt Vương Nhất, nói: “Cậu! Cậu là Vương Nhất?!”

“Những gì năm đó nhà họ Kim các ông đã làm với tôi, tôi chưa từng quên dù chỉ một chuyện.”

Nơi khóe miệng Vương Nhất cũng hiện lên vẻ lạnh lùng: “Vốn định tối nay đi tìm các ông, nhưng nếu các ông thích tự tìm đường chết, vậy đừng trách tôi…”


Trên mặt Kim Tuân hiện rõ sự tức giận, ông ta không biết Vương Nhất đang nói cái gì, lúc này, tiếng la hét đầy thống khổ của Kim Thanh Minh truyền tới.

“Ông nội, cứu cháu! “

Nhất thời, Kim Tuân không đếm xỉa tới Vương Nhất nữa, tơ máu giăng đầy trong mắt: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mau mang nước tới đây!”

Chỉ lát sau, một gã vệ sĩ xách theo một xô nước lạnh tới, rồi tạt thẳng vào mặt Kim Thanh Minh.

Xèo xèo…

Nước dập tắt lửa, nhưng trên mặt Kim Thanh Minh cũng không ngừng bốc lên làn khói trắng đục khi nước lửa gặp nhau.

Mặt mũi đã bị đốt cháy đen thui, toàn bộ da thịt cũng bị hoại tử hết.

“Ông nội, ông đang ở đâu…”

Ngũ quan của Kim Thanh Minh đã hoại tử hoàn toàn, hai tay giơ ra trước quơ quào, muốn tìm ông nội.

“Thanh Minh, ông nội ở đây! “

Kim Tuân nắm lấy tay Kim Thanh Minh, Kim Thanh Minh lập tức ôm chặt lấy ông ta, cất giọng khàn khàn hét lên: “Ông nội, cháu muốn giết chết cậu ta, muốn cậu ta sống không bằng chết…”



Thấy cháu trai của mình biến thành bộ dạng đáng sợ như quỷ, trong lòng Kim Tuân trào dâng sát ý ngút trời, ông ta chưa từng căm hận người nào giống như bây giờ.

“Vương Nhất! “

Kim Tuân quay mạnh đầu lại, trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất, trầm giọng nói: “Mày không kiếm chỗ trốn kĩ, bảo toàn cái mạng đê tiện của mày thì thôi, còn dám xông tới nhà họ Kim, làm cháu trai của tao bị thương!”

Không chỉ Kim Tuân lộ ra biểu cảm tức giận, những người khác của nhà họ Kim cũng cảm thấy giận dữ khôn cùng.

Trong mắt bọn họ, dù năm năm sau, Vương Nhất có quay lại Thiên An, thì anh cũng chỉ là đồ vô dụng, sao có thể chống lại con quái vật khổng lồ như nhà họ Kim.

Chỉ duy nhất một người đàn ông nhìn về phía Vương Nhất bằng ánh mắt sâu xa, đó chính là cha của Kim Thành Vũ, Kim Đạo Lăng.

Vương Nhất liếc mắt ra hiệu cho Phương Huệ nhanh chóng rời khỏi, Phương Huệ định từ chối, nhưng khi cảm nhận được khí thế của Vương Nhất, cô ta vẫn cắn môi rời khỏi đó.

Sau khi Phương Huệ rời đi, Vương Nhất chẳng còn vướng bận, khóe miệng khẽ nhếch nở nụ cười gằn: “Có phải mấy người lầm lẫn gì rồi không?”

Vương Nhất dừng lại vài giây, nói tiếp: “Năm năm trước, đúng là tôi chỉ có thể để mặc cho mấy người ức hiếp, nhưng năm năm sau, kẻ bị bắt nạt chính là các người!”

Kim Tuân giận quá bật cười: “Một thằng phế vật của nhà họ Vương như mày, chỉ là làm lính năm năm thôi, gan đâu ra mà mạnh miệng quá vậy?”

Nghe vậy, Vương Nhất cũng chỉ mỉm cười đáp lại: “Ông hỏi gan đâu à? Được, tôi cho ông thấy.”

Dứt lời, bóng dáng Vương Nhất lập tức biến mất, rồi quỷ dị thay, lại xuất hiện ngay trước mặt Kim Tuân, tóm lấy cổ ông ta, xốc cả người ông ta lên.

“Ông nội! “

Trông thấy cảnh tượng này, tim của tất cả người nhà họ Kim đều dâng lên tới họng, sợ trong cơn nóng giận, Vương Nhất sẽ bẻ gãy cổ ông nội.

Kim Tuân cũng sợ tới mức mặt mày tái nhợt, cơ thể già khọm run rẩy không ngừng.

“Đây mới chỉ là một trong những gan của tôi thôi đó.”

Sát ý trong mắt Vương Nhất đan xen nhau, anh híp mắt hỏi Kim Tuân: “Phục chưa?”

“Phục, chịu phục…”

Kim Tuân chịu thua, dùng hết sức lực trong người để thốt những chữ này ra khỏi họng.

Ầm…

Vương Nhất tóm lấy cổ họng Kim Tuân, tiện tay ném một phát, mấy người nhà họ Kim bị dọa chết khiếp vội vàng lao tới đỡ, nếu không với thân thể tám mươi tuổi của ông cụ Kim, một cú ném này có thể làm ông ta chết thẳng cẳng cũng nên.

Vương Nhất một lần nữa ngồi về vị trí cũ, nhưng bầu không khí nơi đây đã dần không còn giống trước nữa.

Chúa tể của nơi này chính là Vương Nhất, ánh mắt của anh lần lượt quét qua mỗi một gương mặt của toàn bộ gia chủ hiện diện ở đây, đặc biệt khi lướt qua Bạch Vũ và Đồng Kiệt, tầm mắt thoáng dừng lại.

Trong một khoảnh khắc, Bạch Vũ và Đồng Kiệt vô thức cúi đầu, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người run lên bần bật.

Dưới sự nâng đỡ của người nhà họ Kim, Kim Tuân dùng một tay nắm chặt lấy ngực, há lớn miệng để thở, cố gắng giữ cho nhịp tim ổn định.

Qua hồi lâu, ông ta mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất cũng thay đổi: “Vương Nhất, rốt cuộc mày định làm gì? Thúy Như sắp tới rồi đó!”

Đến lúc này rồi, ông ta chỉ có thể ký thác hy vọng lên người Kim Thúy Như.

Bọn họ tin chắc vỏ quýt dày có móng tay nhọn, năm năm trước, Kim Thúy Như có thể khiến Vương Nhất nằm rạp dưới đất như con chó, năm năm sau, cô ta vẫn sẽ làm được!

“Kim Thúy Như sao…”



Vương Nhất nhếch miệng nở nụ cười khinh bỉ: “Tôi cũng đang chờ cô ta đấy, chỉ là trước khi cô ta tới, tiện tay giải quyết vài chuyện mà thôi.”

“Chuyện… chuyện gì?”

Hai mắt Kim Tuân dán chặt lên người Vương Nhất, không hiểu sao, trong lòng ông ta luôn cảm thấy bất an.

“Trước khi nói cho ông biết, tôi muốn hỏi ông một câu.”

Vương Nhất híp mắt, nói: “Kim Thành Vũ là cháu trai của ông, đúng không?”

“Đương nhiên rồi!”

Kim Tuân không chút do dự, há miệng thừa nhận ngay, nhưng trong lòng càng thêm do dự, lung lay.

Đã gần một ngày chưa có tin gì về Thành Vũ, điện thoại không gọi được, ngay cả quản gia, cũng không biết anh ta đi đâu…

“Vậy thì tốt. “

Vương Nhất hói tiếp: “Anh ta sai người bắt cóc vợ tôi, nhưng lại bắt nhầm người, chuyện này ông có biết không?”

Anh vừa dứt lời, mặt mày tất cả người nhà họ Kim lập tức biến sắc, Kim Tuân cũng cau mày, hỏi: “Vợ mày là ai?”

“Ông không cần biết. “

Ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lùng: “Ông chỉ cần trả lời biết hay không biết là được!”

Giọng điệu ra lệnh của Vương Nhất khiến Kim Tuân rất không thoải mái, nhưng ông ta vẫn hừ lạnh một tiếng: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vợ của một phế vật như mày hẳn cũng chẳng phải loại tốt lành gì, Thành Vũ nhìn trúng vợ mày là cô ta may mắn, mày đã không mang ơn thì chớ, còn dám đến tận nhà họ Kim gây sự!”

Phực…

Những lời này của ông ta thành công thổi bùng lên lại ngọn lửa giận mà khó khăn lắm Vương Nhất mới đè xuống được, hơn nữa xu thế còn lớn hơn trước!

“Được lắm, quả nhiên rắn chuột một ổ, cháu trai là hạng người gì sẽ có ông nội là hạng người đó!”

Anh lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ không khách khí nữa. Lãnh Nhan, tặng nhà họ Kim một món quà lớn đi!”

“Vâng!”

Lãnh Nhan cũng cười mỉa một tiếng, trong ánh mắt khó hiểu của tất cả mọi người, cô ta rời khỏi nhà họ Kim.

Một phút sau, cô ta đã trở lại.

Chỉ là trong tay Lãnh Nhan còn kéo thêm một người như tha con chó chết.

Hơn nữa, người đó còn bê bết máu, nhưng nơi bị kéo lê qua để lại một vệt máu dài!

Ầm…


Lãnh Nhan quăng người đó tới trước mặt Kim Tuân như đang quăng một đống rác.


“Mở to mắt chó của các người, nhìn kỹ xem gã là ai!” Vương Nhất cất cao giọng.


Khi nhìn thấy gương mặt của người kia, Kim Tuân lập tức trợn trừng hai mắt, gào lên thảm thiết.


“Thành Vũ! “\u0001

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK