Bạch Yến đứng dậy, đi đến trước mặt Chu Bá, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ông ta: “Tôi biết ông, ông là Chu Bá.”
“Cảnh sát Bạch.”
Chu Bá cười toe toét: “Tôi cũng nhớ cô, người phụ trách vụ án của tôi.”
Bạch Yến không tiếp tục hỏi nữa, chỉ liếc nhìn ông ta: “Ông muốn tự thú cái gì?”
“Tôi muốn tự thú, tôi chính là người ra kế hoạch vụ ba một sáu, kế hoạch này là tôi nghĩ ra.” Chu Bá bình tĩnh nói.
“Cái gì?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, bao gồm cảm Bạch Yến.
Bịch...
Đồng nghiệp của Bạch Yến, Sử Kiến đập mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Vụ án ba một sáu đã kết án rồi, đó là doanh nghiệp lòng dạ thâm độc dưới trướng nhà họ Lý, có dụng ý muốn kiếm tiền bằng cách đen tối, tất cả người tiêu dùng đều có hiện tượng trúng độc ở các mức độ khác nhau, còn có gì để nói?”
“Đây chỉ là các người làm việc không tốt, đã vội vàng kết án.”
Chu Bá khẽ cười, nói: “Kế hoạch này là tôi nghĩ ra, nhân quả báo ứng của chuyện này, bao gồm một vài chi tiết, tôi đều biết rõ.”
“Ông nói cái gì?”
Nghe thấy lời nói của Chu Bá, Sử Kiến cảm thấy bị sỉ nhục, lập tức nổi trận lôi đình.
“Sử Kiến.”
Bạch Yến liếc nhìn anh ta, sau đó tiếp tục nhìn Chu Bá: “Ông đi theo tôi.”
“Tôi có một yêu cầu.”
Chu Bá không di chuyển, nhìn Bạch Yến, nghiêm túc nói: “Khẩu cung của tôi, các cô cần phải làm thành tư liệu vụ án, công khai lên mạng.”
Lời này vừa được rồi ra, ánh mắt Bạch Yến ngưng lại, cảm thấy một trận bão tạp lớn đang được ấp ủ.
Lấy ra bản năng của nghề nghiệp, Bạch Yến vẫn đồng ý: “Được, tôi đồng ý với ông.”
Chu Bá khẽ cười, nói với Bạch Yến: “Đã như vậy, thì chúng ta đi thôi.”
Nói xong, chủ động đi về phía phòng thẩm vấn.
Thái độ bình tĩnh kia khiến Bạch Yến có chút hốt hoảng, ông ta có phải đến tự thú hay không.
Nhìn bóng lưng Bạch Yến rời đi, trong mắt Sử Kiến lóe lên tia u ám, móc điện thoại từ trong túi ra, nhưng do dự một lúc, vẫn đặt điện thoại xuống.
Một tiếng sau, một tin tức chấn động đã bất ngờ xuất hiện trên mạng.
“Vụ việc ba một sáu chấn động một thời, ba năm sau, lại có một sự xoay chuyển kinh hoàng mới!”
“Sự thật của vụ ba một sáu được lộ ra, công ty điều chế thuốc dẫn đầu Thiên An, phải chăng là công ty độc ác, coi mạng người như cỏ rác?”
“Trắng đen đảo ngược, thật giả lẫn lộn, vạch trần vụ án ly kỳ ba một sáu!”
“.…”
Các trang web lớn, các đơn vị truyền thông lớn, từng tiêu đề tin tức nhìn thấy mà giật mình mọc lên như nấm sau cơn mưa.
Mở trang web ra, là một đoạn video rất ngắn, khuôn người trong video đã được che, nhưng giọng nói vẫn là giọng gốc, dựa vào thân phận người đưa ra kế hoạch của vụ án ‘ba một sáu’, công bố sự thật đến tất cả mọi người.
Tin tức này, rất nhanh đã truyền đi cả Thiên An.
Kim Thành Vũ vội vàng trở về công ty, ngay cả nước cũng không kịp uống, lo lắng hỏi: “Tình hình bây giờ như thế nào rồi?”
“Ông chủ….”
Thư ký quay lưng về phía Kim Thành Vũ, giọng nói vô cùng run rẩy.
“Sao rồi?”
Trong lòng Kim Thành Vũ tràn đầy cảm giác tức giận, giọng điệu không được tốt nói: “Tôi tốn tiền thuê cô, là để cô giúp tôi giải quyết vấn đề, không phải giúp tôi tạo ra vấn đề!”
Thư ký chậm rãi quay người lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “Anh xem cái này….”
Nói xong, đưa máy tính bảng qua.
Bên trong đang chiếu một video.
“Tôi là Chu Bá, nguyên quản lý cấp cao của Dược phẩm Thường Kỉ, phó tổng của doanh nghiệp Ẩn Long, ở đây, tôi xin công bố ‘vụ án ba một sáu’ chấn động Thiên An ba năm trước với mọi người.”
“Tôi là người đưa ra kế hoạch này, nên những bệnh nhân trúng độc ngày hôm đó, đều là sau khi uống thuốc của Dược phẩm Thường Kỉ nghiên cứu ra, mới trúng độc, dưới sự lôi kéo của Kim Thành Vũ, chủ tịch hiện nay của doanh nghiệp Ẩn Long, nhà họ Lý trở thành vật hi sinh cho chuyện lần này.”
“Sau đó lại mời mạng lưới thủy quân, làm chủ dư luận xã hội, để bảo an toàn cho Dược phẩm Thưởng Kỉ, còn về những người đã bị trúng độc kia, Kim Thành Vũ đã cho mỗi người một khoản tiền, rời khỏi Thiên An ngay trong đêm, trốn khỏi sự điều tra, uy hiếp bọn họ không được để lộ ra chân tướng, sự thật, nếu không tính mạng của người nhà sẽ bị uy hiếp.”
Ầm…
Xem đến đây, Kim Thành Vũ chỉ cảm thấy tốc độ tuần hoàn máu càng thêm nhanh hơn, đập chiếc máy tính bảng trong tay xuống đất.
Sau đó, một tiếng gầm kinh hoàng bộc phát.
“Chu Bá, tôi phải xé xác ông thành nghìn mảnh!”
Bùm bùm….
Kim Thành Vũ giống như phát điên, đập nát tất cả những thứ có thể đập ở trong phòng làm việc.
Thư ký bị dọa đến mức vẻ mặt tái nhợt, hai tay ôm đầu, ngồi xổm vào một lúc, không dám nói câu nào.
Rất nhanh, trong phòng làm việc đã thành một bãi lộn xộn, biểu cảm trên mặt của Kim Thành Vũ cũng trở nên vô cùng hung dữ.
Đôi mắt tràn đầy tơ máu, nhìn giống như đã mấy ngày không ngủ, nghiến răng phát ra tiếng răng rắc, hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống máu người khác.
Chu Bá, anh ta cứ nghĩ mình đã không chế được, cả đời này sẽ trung thành với anh ta, không ngờ trong thời khắc quan trọng, ông ta lại hung hăng đâm anh ta hai nhát.
Nhát dao thứ nhất, đưa tất cả đoàn đội cốt cán của doanh nghiệp Ẩn Long đi, khiến Kim Thành Vũ rất khó hoàn thành công việc khi thiếu đi những điều kiện nhất định.
Nhát dao thứ hai, hi sinh chính bản thân mình, công bố với mọi người sự thật vụ ba một sáu.
Hai nhát dao này, nhát sau tàn nhẫn hơn nhát trước, tàn nhẫn đâm loạn lên trái tim của Kim Thành Vũ, đem thịt đã nát trong cơ thể của anh ta quậy lên, quậy lên, lại quậy lên.
Sau khi nổi điên, chính là tuyệt vọng.
Sự tuyệt vọng sâu sắc.
Cả người Kim Thành Vũ không còn chút sức lực nào ngã xuống sofa, ngọn lửa giận trên người đã được thay thế bằng sự sợ hãi.
Hai tay anh ta giật tóc của mình, dùng lực rất mạnh, trực tiếp giật xuống mấy sợi tóc.
Sâu trong ánh mắt, mang theo sự sợ hãi đi sâu vào trong linh hồn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi…”
Giọng nói run rẩy, lại mang theo sự nghẹn ngào, bất lực.
Rầm…
Đột nhiên, cánh cửa phòng chủ tịch bị đẩy ra.
Một giám đốc bộ phận vẻ mặt hoảng sợ xông vào, lớn tiếng hét lên: “Chủ tịch, không hay rồi, một đám phóng viên đang vây quanh, muốn anh giải thích tất cả mọi chuyện của vụ ba một sáu.”
“Cái gì?”
Kim Thành Vũ nghe thấy vậy, lập tức đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất nhìn.
Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là phòng viên dày đặc, không ngừng xô đẩy, muốn xông vào bên trong tòa nhà Quốc tế.
“Chủ tịch, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Vị chủ quản kia kia nhìn Kim Thành Vũ, đột nhiên bật khóc, căm phẫn anh ta, gầm lên: “Nhân viên của Ẩn Long chúng tôi đúng là vô phúc mà, tại sao vì hành vi của anh mà bị liên lụy?”
“Đi ra ngoài, cô đi ra ngoài cho tôi!”
Bị kích thích như vậy, Kim Thành Vũ cũng nổi giận với chủ quản kia, đuổi ra ngoài.
Sau đó lại nhìn về phía thư ký: “Cô cũng ra ngoài cho tôi!”
Thư ký cầu còn không được, vội vàng rời khỏi phòng làm việc.
Đợi đến khi trong phòng làm việc không còn ai, Kim Thành Vũ mới ngồi xuống sofa, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Nhưng, cục diện trước mắt khiến anh ta tuyệt vọng, cho dù làm thế nào, đều là con đường chết!
“Tức giận sao? Tuyệt vọng sao? Không cam lòng sao?”
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng cười hờ hững.
“Ai?”
Kim Thành Vũ giật mình, lập tức quay đầu lại.
Vương Nhất đưa theo Lãnh Nhan đẩy cửa phòng làm việc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh ta.\u0001