Nghe những gì mới được thốt ra, sắc mặt của tất cả mọi người ở tiệc cưới đều thay đổi nhanh chóng, nhưng Tiết Bình với Kim Thành Vũ lại bật cười đầy khinh thường.
Một chai Mao Đài năm mươi sáu độ thì coi như là có tửu lượng khá cũng không thể nào uống hết một hơi được. Huống hồ đại ca Tiết đây đã quen uống rượu vang đỏ rồi, uống hết chai Mao Đài này vào có khi nào thủng ruột tại chỗ luôn không?
Đây là muốn giết người không dao!
“Đại ca Tiết, đừng để ý tới đám bọn họ, trước tiên cứ khảo nghiệm tên nhóc con kia…”
Đúng là Kim Thành Vũ đang muốn “tìm” cho Vương Nhất chút phiền toái, nhưng mà Tiết Bình thân là Chuẩn úy, ở bên ngoài lại bị bắt nạt đến độ này thì sao có thể nuốt trôi được đây?
"Mày còn ba mươi giây."
Ánh mắt Tiết Bình lạnh lùng như con rắn độc ở trong hang, anh ta quay sang nhìn đám đàn ông thô bỉ kia rồi lại quay sang nhìn Vương Nhất.
Anh ta đang truyền tín hiệu giết gà dọa khỉ.
Ý rằng anh ta sẽ thu thập đám đàn ông thô bỉ này thế nào thì cũng sẽ thu thập anh như thế.
“Mẹ nó, cho thể diện rồi mà còn không cần!”
Không ngờ sắc mặt gã đàn ông kia trầm hẳn xuống, quăng luôn chai rượu trong tay, hung hăng đập về phía đầu của Tiết Bình.
Rắc rắc…
Nhưng Tiết Bình còn chưa động tay, là gã vệ sĩ đứng bên cạnh Tiết Bình lanh tay lẹ mắt, một cước đá vỡ chai rượu.
Rượu cùng với các mảnh thủy tinh vụn rơi đầy đất.
"Còn có cả vệ sĩ cơ à?"
Gã đàn ông thấy vậy, nhất thời hai mắt sáng lên, bước một bước dài tới gần người vừa rồi, đầu gối nhấc lên, ra chiêu lên gối đầy mạnh mẽ.
Đòn tấn công này khá tàn nhẫn, khiến cho người chịu đòn cong thành con tôm luộc.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều lùi về sau một bước, da đầu tê dại. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía đám người vạm vỡ lại càng mang vẻ sợ sệt hơn trước. Bọn họ có vẻ… căn bản là không thèm coi Chuẩn úy Tiết của Quân khu Thiên An này ra cái gì hết.
"Cậu, cậu nữa, cùng lên đi!" Tiết Bình điểm danh hai người, hai người nọ lập tức vọt tới chỗ gã đàn ông kia.
Mắt thấy chuyện càng ngày càng trở nên ầm ĩ, mẹ con Lý Mộng Đình sắc mặt trắng bềnh bệch lui về đằng sau, chỉ sợ mình sẽ bị liên lụy, giám đốc Đồng cũng không biết nên làm cái gì cho phải.
Giám đốc Đồng đang tính hỏi Vương Nhất thì thấy Vương Nhất vẫn vô cùng bình tĩnh thưởng thức rượu, mỉm cười nhìn những gì xảy ra trước mắt.
“Ha hả, các người đoán xem Gấu Lớn sẽ phải mất bao nhiêu thời gian để nghiền nát hai cái người kia?”
Đang lúc không khí đánh nhau căng thẳng thì có tiếng cười lớn vang lên, chỉ thấy một người trong đám đàn ông kia hứng thú bừng bừng nói: “Tôi làm nhà cái cho, các người cứ tùy ý đặt đi.”
“Còn tỉnh thì nửa phút, giờ đang lâng lâng thế này thì ít cũng phải hai phút rưỡi.”
“Nói nhảm ít thôi, đặt bao nhiêu?"
"Triệu rưỡi!"
"Tôi đặt chín trăm, hai phút!"
"Hai triệu tư, hai phút rưỡi!"
Gã đàn ông tên Gấu Lớn kia còn chưa đánh nhau với hai người nọ thì đám đàn ông ngồi trên chiếu đã hò nhau đặt tiền cược bạc, nhìn qua chẳng có chút nghĩa khí gì cả.
"Anh Thiết Tân, bày tỏ quan điểm chút nào?”
Bỗng, người nhận làm nhà cái quay sang nhìn người đàn ông da ngăm đen, thân hình cao lớn cười cợt hỏi.
"Một phút thôi."
Người đàn ông da ngăm đen bình tĩnh uống rượu, ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài lan can, như thể không hề thấy hứng thú chút nào với cuộc chiến này vậy.
Tựa như đây là cuộc chiến đã biết trước kết quả ra sao.
“Mẹ mấy cái thằng này, ông mày đang bị bắt nạt ở đây còn mấy đứa mày thì lại lấy ông mày ra đặt cược. Ông đây không thể để mấy đứa mày thua đến độ không còn cái quần lót được!”
Nghe đám bạn nói từ nãy tới giờ, Gấu Lớn gầm lên giận dữ rồi bắt đầu công kích mãnh liệt, không cho đối phương cơ hội đánh trả.
Bụp bụp bụp…
Gấu Lớn đánh nhau mà như đánh bao cát vậy. Chẳng ai thấy rõ Gấu Lớn ra tay như thế nào nhưng chớp mắt thôi hai người kia đã nằm vật ra đất.
“Năm mươi chín giây, còn thừa ra hẳn một giây cơ à.” Người đàn ông ngăm đen tên Thiết Tân phì cười.
“Nào nào nào, đưa tiền đây nào, không bán chịu đâu nhá!”
Vì thế, gã đàn ông làm nhà cái cao hứng ầm ĩ cả lên.
“Mẹ nó, cái tên đó cũng thật là chẳng có chút tiền đồ gì cả, hại chúng ta cược thua tiền rồi!”
Đám đàn ông cược thua kia ỉu xìu như mấy con gà trống đánh nhau thua vậy, mắng to là thằng chết tiệt kia chẳng có tiền đồ gì cả nhưng vẫn cứ cống tiền lên đều đều.
“Hê hê…"
Nhìn tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ trước mắt, gã đàn ông làm nhà cái vô cùng mừng rỡ, cười nói: “Tiền của đại bảo kiếm hồi tối cứ tính cho tôi.”
Tiết Bình thấy những gì xảy ra trước mắt cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng anh ta phản ứng lại rất nhanh, mặt mày âm trầm mở miệng: “Mày có biết hậu quả khi dám ra tay đánh người ở đây là gì không?”
"Có hậu quả gì nè?"
Gấu Lớn không thèm để tâm đến lời Tiết Bình mới nói.
“Tự mình quay đầu lại nhìn đi.”
Trong giây lát, đám người mặc quần áo đen đằng sau Tiết Bình tiến tới vây quanh đám người, nhìn chằm chằm vào họ.
Kim Thành Vũ không để cho người của mình tùy tiện ra tay, bởi vì anh ta luôn cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ.
Mắt thấy mọi chuyện càng lúc càng nháo lớn, Lý Thiên Dương tê dại cả da đầu, quay sang nói với Vương Nhất: “Tiểu Nhất, hay là chúng ta đi đi thôi.”
"Đi? Tại sao?"
Vương Nhất vẫn cười nhạt: “Chờ xem hết kịch hay rồi đi cũng không muộn mà.”
“Không biết sống chết, lát nữa mà bị bắt về thì đừng làm liên lụy tới mẹ con chúng ta.” Sắc mặt hai mẹ con Lý Mộng Đình vô cùng mất tự nhiên.
"Vẫn còn nhiều người mà."
Ở bên kia, Gấu Lớn thấy thế trận bày ra trước mắt cũng không hề hoảng hốt mà ngược lại, sắc mặt anh ta trầm xuống, nói: “Nhưng mà ông đây cứ muốn đánh người đấy, cho dù có là ngọc hoàng đại đế có xuống thì cũng không ngăn được ông đây đâu.”
“Này, Gấu Lớn!"
Ngay lúc Gấu Lớn chuẩn bị ra tay, giọng nói trầm thấp vang lên: “Về đây.”
Trong giây lát, sắc mặt Gấu Lớn thay đổi tức thời, quay đầu nhìn về phía người đàn ông da ngăm đen: “Nhưng mà, anh Thiết Tân …”
"Về đây." Thiết Tân vẫn mặt không cảm xúc lặp lại một lần nữa.
"Được rồi."
Lời Thiết Tân nói vẫn khá có uy lực, Gấu Lớn chán chường quay lại bên cạnh Thiết Tân.
Tiết Bình còn tưởng Thiết Tân – thân là thủ lĩnh của đám này đã chịu thua, ánh mắt anh ta nhìn bọn họ lập tức hiện vẻ khinh miệt, quay đầu liếc mắt nhìn Vương Nhất, ý bảo xem cho kỹ.
Vương Nhất khẽ mỉm cười, tay phất nhẹ.
Tiết Bình đi tới trước mặt Thiết Tân, nhìn từ trên cao xuống: “Tao châm chước cho bọn mày, mau cút khỏi nơi này trong vòng một phút.”
Thiết Tân cười nhạt lắc đầu, chậm rãi đứng dậy.
Tiết Bình còn tưởng là gã ngoan ngoãn đứng dậy rời khỏi đây, ai ngờ gã lại đi thẳng tới trước mặt anh ta, nhả ra một vòng khói xinh đẹp: “Tôi cảm thấy cậu tốt nhất vẫn nên rút câu nói vừa nãy về đi.”
Tiết Bình mới nghe thấy thế, ánh mắt cũng trở nên âm trầm hơn hẳn, đối chọi tương đối gay gắt: “Nếu như tôi nói không thì sao?”
Thế là, Thiết Tân cũng không nói thêm gì nữa mà quay đầu nhìn tất cả mọi người.
Giọng điệu của gã lạnh lùng mà bình thản: “Anh em của chúng ta ở ngoài bị người ta khi dễ phải làm thế nào đây?”
Thiết Tân vừa dứt lời, khí chất của đám người vốn dĩ lười biếng uể oải như người không xương thay đổi trong nháy mắt.
Lười biếng, men say bay biến đi đâu mất, chỉ còn lại khí thế của những người đã từng lên chiến trường, từng cầm đao súng máu tanh cùng với sự cương nghị.
Ái chà chà!
Một giây sau, trong ánh mắt kinh hoàng và soi mói của mọi người, mỗi người trong bọn họ móc ra một cây súng lục màu đen.
Họng súng đen ngòm tựa rắn hổ mang chứa đầy kịch độc, chỉ về phía đám người Tiết Bình.
“Đứa nào dám động đậy, ông đây một phát bắn chết mẹ luôn này!”
Ngay lúc đám người rút súng ra, Thiết Tân cũng lập tức hét lên.
Giọng nói như là tiếng sấm vang lên giữa trời, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường không một ai dám hé miệng xì xào, chỉ có độc mỗi tiếng rống giận của Thiết Tân.
Hiện trường bị bao trùm bởi không khí chết chóc, ngưng trọng đến nghẹt thở. Những nhân vật có máu mặt bị dọa đến độ sắc mặt trắng bệch, không dám động đậy.
Duy chỉ có mỗi Vương Nhất là vẫn cứ mỉm cười bình thản như nước từ đầu tới cuối.