Khi một đám người nhà họ Đồng chĩa súng vào đầu Vương Nhất, Đồng Yên Nhiên và Lãnh Nhan, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng kiềm nén, một luồng tử khí nồng đậm cũng lặng lẽ bao trùm trong không khí.
Hai mắt Vương Nhất nheo lại đầy nguy hiểm.
Những vệ sĩ nhà họ Đồng này đều đầu phục đám người Đồng Tri Thu, hơn nữa trên mặt ai cũng có cảm giác tỉnh ngộ sau đại nạn.
Đêm nay là cuộc đại cải tổ của nhà họ Đồng, cũng là đêm mà họ thực hiện mục đích của sự sống.
Vì vậy, chỉ cần Đồng Tri Thu ra lệnh, bọn họ sẽ không chút do dự bắn nát đầu Vương Nhất.
Vẻ mặt của Đồng Yên Nhiên thoáng qua vẻ hoảng loạn. Dù có giỏi tính toán đến đâu thì cô ta vẫn chỉ là phụ nữ, khi có nhiều họng súng chĩa vào đầu như vậy, nói không sợ là giả.
"Các anh muốn giết tôi?"
Cô ta vô thức lùi lại một bước, cơ thể cũng căng thẳng.
Nghe vậy, vẻ mặt Đồng Tri Thu cũng dịu lại, nếu có thể thỏa hiệp sớm hơn thì đã không đến mức này.
Anh ta lắc đầu, chân thành nói với Đồng Yên Nhiên: "Em gái, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc giết em, cho dù là khi nào hay ở đâu, em vẫn là em gái của anh. Nghe lời anh, đến cạnh bọn anh."
Đồng Yên Nhiên không nói lời nào, chỉ bước những bước nhỏ và không ngừng lui về phía sau.
Những hành động nhỏ này đều phản ánh sự bất an trong lòng cô ta.
Đồng Tri Thu nhìn thấy, càng thêm thuyết phục: "Em gái, đời người không phải đều muốn sống an ổn sao? Chỉ cần em có thể rời khỏi đó, anh đảm bảo em sẽ một đời phú quý.”
“Sống an ổn? Ha…”
Đồng Yên Nhiên chế nhạo: "Nói câu này, tôi cũng thấy mâu thuẫn thay cho anh. Các người đều là con riêng, đều muốn ngồi lên vị trí gia chủ, không tiếc làm tan nhà nát cửa. Đây là kết cục mà các người muốn sao?"
Trên mặt Đồng Tri Thu không có một tia áy náy: "Đây là những thứ chúng tôi nên có."
"Cô là con gái lớn của dòng chính. Cô không biết nỗi khổ của những đứa con riêng như chúng tôi đâu. Hiện giờ, chúng tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình".
"Cái gì gọi là thứ thuộc về các anh, những thứ này vốn là thuộc về nhà họ Đồng.”
Đồng Yên Nhiên đột nhiên hét lớn: "Đều lấy cớ, anh chính là lòng lang dạ thú!!”
Sắc mặt Đồng Tri Thu chìm xuống, chỉ vào Vương Nhất giận dữ nói: "Em gái, sức kiên nhẫn của anh có hạn, đêm nay em có thể rời đi, nhưng cậu ta nhất định phải chết!"
Đồng Yên Nhiên khẽ run lên, nhưng lại nhìn về phía Vương Nhất, đột nhiên lắc đầu: "Tôi không đi, anh có bản lĩnh thì giết tôi luôn đi!”
Vương Nhất nhìn cô ta, nhẹ nhàng kéo cô ta ra sau, sau đó lạnh lùng nhìn Đồng Tri Thu: "Tôi khuyên anh, tốt hơn hết là đừng chĩa súng vào tôi."
Nhiều súng như vậy nhưng anh không sợ hãi chút nào.
Đồng Tri Thu cười: "Vậy phải xem mày có phối hợp hay không. Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn. Thứ nhất giao tài sản ra, sau đó tuân lệnh, thứ hai là chết!"
Nói đến chữ cuối, Đồng Tri Thu thể hiện rõ sự đe dọa.
Ai cũng có thể thấy Đồng Tri Thu là người mến người tài, bên cạnh Vương Nhất có một ảnh vệ cường đại như Lãnh Nhan, nếu có thể sở hữu được tài sản nhà họ Đồng vậy thì việc nhà họ Diệp bị diệt trừ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Vừa nghe những lời này, vẻ mặt của Đồng Yên Nhiên đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Sử Kiến, người duy nhất đến buổi đấu giá Giang Thành hôm đó đã bị bắt, cô ta là người duy nhất biết sức ảnh hưởng của Vương Nhất.
Ngay cả những công tử giàu có và quyền lực như Hạ Khiêm hay Lục Kiệu, cũng không đáng để trong mắt, nhưng Đồng Tri Thu lại muốn Vương Nhất đầu hàng, đó là chuyện nực cười.
Vương Nhất cũng cười nhạt, đảo mắt nhìn mấy người con riêng, khóe miệng nhếch lên: "Ngay cả hoàng tộc Yến Đô cũng không đủ tư cách làm cho tôi phục tùng thì nhà họ Đồng các người là cái thá gì."
Thực lực của nhà họ Đồng thực ra còn hơn cả những gia tộc bậc nhất, nhưng ở trong mắt Vương Nhất, thế mà bị bỡn cợt không đáng một đồng, điều này khiến cho vẻ mặt bọn người nhà họ Đồng đều cứng đờ lại.
"Có vẻ như mày muốn chọn con đường chết!”
Đồng Tri Thu nghiến răng, đôi mắt tam giác lạnh lùng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Vừa định ra lệnh nổ súng, Vương Nhất đột nhiên cười đùa: "Các anh nói xem, một khẩu và hai mươi khẩu, ai mạnh hơn?"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều mờ mịt không hiểu Vương Nhất muốn biểu đạt điều gì.
Đồng Tri Thu cho rằng Vương Nhất cũng có súng, nên không khỏi cười khinh thường: "Đương nhiên là uy lực hai mươi khẩu. Nhưng cho dù có súng, đêm nay mày cũng sẽ chết!"
“Phải không?”
Vương Nhất búng tay.
Trong phòng khách nhà họ Đồng đột nhiên vang lên một tiếng kéo cò súng kỳ lạ.
Đồng Tri Thu theo bản năng quay lại, nhưng phát hiện sau đầu lạnh lẽo, có một khẩu súng đang chĩa vào mình.
Rẹt!
Ngay lập tức, biểu hiện của mọi người đều thay đổi rõ rệt.
"Đồng Thiên Tường, mày có biết mình đang làm gì không?"
"Sao mày dám chĩa súng vào đầu sư quân!"
"Mau dừng tay!"
Tất cả mọi người đều tức giận mắng, Đồng Tri Thu là quân sư của nhà họ Đồng, vậy mà bây giờ lại bị một cây súng chĩa vào đầu.
"Bây giờ anh vẫn nghĩ hai mươi khẩu súng lợi hại hơn một khẩu sao?"
Vương Nhất xem cảnh này thì vô cùng thích thú, cười nói: "Súng không nhiều, quan trọng là chĩa vào đầu ai thôi."
Sắc mặt Đồng Tri Thu lập tức ảm đạm xuống: "Đồng Thiên Tường, cậu muốn làm loạn sao?"
"Tôi làm loạn? Không phải anh mới là người làm loạn sao?"
Đồng Thiên Tường chĩa súng vào Đồng Tri Thu nói một cách vô cảm.
Ngừng một chút, anh ta nhìn tất cả những đứa con riêng, rồi nói lớn: "Mọi người hãy nghĩ kỹ xem, là ai đang muốn làm loạn. Từ đầu đến cuối, Đồng Tri Thu đều ra lệnh cho chúng ta làm việc, nhưng anh ta lại coi chúng ta như người nhà của mình sao?" "
"Anh ta chỉ coi chúng ta như con cờ. Khi anh ta nhận chức gia chủ, người bị xử lý đầu tiên có lẽ là chúng ta. Đã như vậy, các người còn nguyện ý tuân theo mệnh lệnh của anh ta sao?"
Giọng Đồng Thiên Tường như thác lũ, vang vọng khắp nhà họ Đồng.
Những đứa con riêng sửng sốt trong giây lát, bắt đầu nhớ lại những mệnh lệnh mà Đồng Tri Thu đưa ra quả thực chỉ có lợi cho hắn ta.
"Anh ta chỉ muốn trở thành gia chủ, anh ta sử dụng chúng ta làm bia đỡ đạn. Đã không ai chịu đứng ra, vậy thì tôi sẽ đứng ra!"
Đồng Thiên Tường hét lên.
Đồng Yên Nhiên ngây ngốc trước sự thay đổi như vậy.
"Tao hiểu rồi, chuyện này đều do mày đã sắp xếp trước…"
Đồng Tri Thu không dám nhúc nhích, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Vương Nhất.
Vương Nhất bỗng cười: "Tôi chỉ đến xem kịch, làm sao có thể thông đồng trước với Đồng Thiên Tường chứ?"
Đồng Tri Thu lâm vào im lặng, quả thực Vương Nhất từ khi tiến vào nhà họ Đồng đã nằm ở trong tầm mắt của hắn, cũng không có cơ hội tiếp xúc với Đồng Thiên Tường, chẳng lẽ thật sự là Đồng Thiên Tường muốn phản hắn sao?
Làm sao anh ta biết được Đồng Thiên Tường đã từng nhìn thấy sự khủng bố của Vương Nhất trước đây, lần gần nhất là trong hội võ thuật.
Khi đó, Vương Nhất một mình đánh bại tất cả các cao thủ, ngay cả Nhan Tề cũng không phải là đối thủ.
Mà anh ta, chỉ là một khán giả ở ngoài rìa, thậm chí không có đủ can đảm để thách chiến.
Làm kẻ thù của một người như vậy, không phải là muốn tìm chết sao?
Vì vậy, Vương Nhất không nói gì với anh ta cả, là chính anh ta chủ động đứng ra.
Mà ánh mắt Đồng Đông Cầu cũng lóe lên một tia lạnh lùng: "Thiên Tường nói đúng, Đồng Tri Thu không khác gì lòng lang dạ thú, giết anh ta trước đi!”
“Giết!”
Nhất thời, đám người nhà họ Đồng hét lên như sấm, những vệ sĩ ban đầu chĩa súng vào đầu Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên cũng từ từ đổi sang Đồng Tri Thu.
Một mảng hỗn loạn.