“Mẹ…”
Lý Tuyết Nhi rụt ở đằng sau Vương Nhất, sợ sệt gọi một tiếng, thần sắc có hơi sợ hãi nhìn người phụ nữ xinh đẹp đẩy đà đi ra này.
Đám người Lý Minh Hổ, Lý Tử Âm lại như nhìn thấy cứu tinh, đồng thanh gọi: “Gia mẫu!”
Vương Nhất hơi nheo mắt lại, đánh giá người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám, khí chất tuyệt vời này.
Vị này chắc chính là vợ sau của Lý Thế Nhân, Ngụy Thương Kiều!
Bà ta bảo dưỡng cũng rất tốt, trên người vẫn có vẻ dịu dàng chỉ có con gái Giang Nam mới có, khiến trong lòng người khác thoải mái.
Tối qua nghe Lạc Thanh Thủy kể, Vương Nhất vẫn chưa cảm thấy, bây giờ nhìn thấy người thật, anh cuối cùng cũng hiểu tại sao Lạc Thanh Thủy lại chọn bà ta rồi.
Người phụ nữ tri thức biết chừng mực, biết tiến lùi như này, biết làm sao lấy lòng đàn ông, ánh mắt của Lý Khinh Hồng lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Còn không xin lỗi chị Tử Âm của con?”
Ngụy Thương Kiều đanh mặt, ra lệnh.
Lý Tuyết Nhi dường như rất sợ mẹ của cô ta, vẻ mặt rất không tình nguyện, Lý Tử Âm cũng thở phào, sau đó biết đại thù đã được báo, đợi Lý Tuyết Nhi xin lỗi cô ta.
Lý Tuyết Nhi đang muốn xin lỗi, đột nhiên Lý Khinh Hồng quát lạnh một tiếng: “Không cần xin lỗi!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lý Tử Âm biến đổi, ánh mắt của Ngụy Thương Kiều cũng rét lạnh.
Lý Khinh Hồng lạnh giọng hỏi ngược lại: “Em ấy làm sai cái gì mà phải xin lỗi cô ta?”
Ngụy Thương Kiều nhìn Lý Khinh Hồng, chỉ trong nháy mắt, lại mỉm cười như tắm gió xuân: “Khinh Hồng trở về rồi à? Đứa trẻ Tuyết Nhi này ngang ngược quen rồi, cũng dưỡng thành một vài tính khí xấu, mẹ đây là đang dạy dỗ nó.”
“Dạy dỗ ư? Xin lỗi, em ấy làm rất đúng, không cần xin lỗi.”
Lý Khinh Hồng hoàn toàn không để lời của bà ta vào trong mắt, trực tiếp bật lại lời của Ngụy Thương Kiều.
Khóe mắt của Ngụy Thương Kiều lập tức giật giật, trừng mắt với Lý Khinh Hồng.
Mọi người ở đây đều cảm nhận được sự quỷ dị của bầu không khí hiện tại, Ngụy Thương Kiều rõ ràng là vợ của Lý Thế Nhân, Lý Khinh Hồng lại căn bản không để bà ta vào trong mắt, thậm chí — không thừa nhận người mẹ kế này!
Vương Nhất lại rất hiểu, Lý Khinh Hồng có thể làm bộ làm tịch với bất cứ ai, duy chỉ có đối với bà ta là không được.
Bởi vì, bà ta là kẻ thù của mẹ cô ta.
“Dì, xảy ra chuyện gì sao?”
Khi Ngụy Thương Kiều có chút không bước xuống đài được, trong phòng lại truyền đến một giọng nói ôn hòa của đàn ông.
Một người đàn ông mặc một bộ Armani đi ra, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Thụy Sĩ vàng lấp lánh, ăn mặc như một quý ông.
Chỉ có điều, què một chân.
“Hồng Long.”
“Anh Hồng Long.”
Lý Tử Âm, Lý Minh Hổ lại không hề bận tâm về cái chân què của người đàn ông, lũ lượt đi tới.
Ngụy Thương Kiều cũng theo đó mà đi xuống, mỉm cười tự nhiên: “Các tiểu bối của gia tộc xung đột, kinh động tới Hồng Long rồi.”
Tần Hồng Long đâu có không biết xảy ra chuyện gì, tùy ý nói: “Nếu đã là chuyện nhỏ, vậy thì cho qua đi.”
Ngụy Thương Kiều vui vẻ gật đầu: “Nếu Hồng Long đã nói như vậy, vậy thì bỏ đi, Tuyết Nhi, sau này an phận một chút!”
Lý Tuyết Nhi trợn ngược mắt, rõ ràng không để trong lòng.
Ngụy Thương Kiều lại tới trước mặt Lý Khinh Hồng, thân thiết nắm tay của cô, kéo cô đi tới trước mặt Tần Hồng Long, cười nói: “Khinh Hồng, mẹ giới thiệu một người bạn cho con.”
“Cậu ấy tên là Tần Hồng Long, là cậu chủ của vương tộc Yên Đô – Tần Thị, không chỉ từng làm lính, sau khi giải ngũ còn sáng lập ‘tập đoàn Chính Dương”, bây giờ tài sản hơn nghìn tỷ, tin chắc hai đứa sẽ trở thành bạn rất tốt.”
“Chào cô.”
Tần Hồng Long mỉm cười phong độ, đưa tay về phía Lý Khinh Hồng.
Khi đưa tay, ánh mắt của anh ta lại bất giác liếc về phía Vương Nhất ở đằng sau Lý Khinh Hồng, cười lạnh.
Mắt của Vương Nhất cũng nheo lại đầy quỷ dị, lại không nói gì.
Gương mặt xinh đẹp của Lý Khinh Hồng càng thêm rét lạnh, làm sao không nhìn ra, Ngụy Thương Kiều có ý gán ghép cô và Tần Hồng Long chứ?
Chỉ là bà ta nói rất khó hiểu, nói là giới thiệu một người bạn, chứ không phải vừa tới thì nói rõ thân phận, để cho mọi người không gian tưởng tượng vô hạn.
Có thể trở thành người phụ nữ của Lý Thế Nhân, quả thật không tầm thường.
Tuy nhiên, vào lúc Ngụy Thương Kiều còn muốn giới thiệu Tần Hồng Long, Lý Khinh Hồng lại bỗng cười thích thú: “Không cần nói nữa, nói rồi tôi cũng không nhớ.”
“…”
Ngay lập tức, sắc mặt của tất cả mọi người thay đổi, mặt mày đau rát, giống như bị ai đó tát hai cái.
Vừa rồi, Lý Minh Hổ dùng câu này sỉ nhục Vương Nhất, không ngờ trong nháy mắt, Lý Khinh Hồng đã dùng câu y hệt sỉ nhục ngược lại Tần Hồng Long mà tất cả mọi người đều kính trọng.
Điều này càng khiến bọn họ tức giận hơn việc sỉ nhục bọn họ.
Sắc mặt của Tần Hồng Long chợt cứng đờ, chỉ đành nhẫn nhịn thu tay lại, càng thêm phẫn nộ mà nhìn sang Vương Nhất.
Vương Nhất lại lạnh lùng liếc nhìn anh ta, ý lạnh trong mắt khiến anh ta sợ hãi.
Lúc bầu không khí căng thẳng, Ngụy Thương Kiều kịp thời hoàn hồn lại, mỉm cười: “Được rồi, đừng đứng ở bên ngoài nữa, Thế Nhân cũng sắp trở về rồi, tất cả đi vào trong ngồi đi.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều đi vào trong nhà.
Vương Nhất dẫn Vương Tử Lam đi vào, một ánh mắt thì nhìn thấy Ngụy Thương Kiều ngồi trên sô pha vắt chéo chân, kéo tay của Lý Khinh Hồng nói chuyện.
Tuy Lý Khinh Hồng không thèm để ý, nhưng Ngụy Thương Kiều lại không để bụng, dáng vẻ rất thân với Lý Khinh Hồng.
Vương Nhất lưu tâm hơn, Lý Khinh Hồng là con gái của kẻ thù của bà ta, có thể bày ra loại dáng vẻ đó với con gái của kẻ thù, chứng tỏ bà ta có khả năng nhẫn nhịn rất giỏi.
Vào lúc này, Ngụy Thương Kiều bất thình lình nhìn sang Vương Nhất.
Khoảnh khắc này, ánh mắt của Vương Nhất hơi rung lên, trong lòng cực kỳ cảnh giác.
Đây là một loại ánh mắt gì?
Lúc đầu nhìn không có gì đặc biệt, nhưng nhìn lần hai lại phát hiện ánh mắt quá bình thản, bình thản tới mức không giống như nhìn một người sống.
Không chỉ nhìn anh như vậy, thỉnh thoảng nhìn sang Lý Khinh Hồng, cũng là loại ánh mắt này.
“Sao vậy?”
Lý Khinh Hồng nghi hoặc hỏi anh.
Vương Nhất lại lắc đầu: “Không có gì.”
Khi nhìn lại Ngụy Thương Kiều, loại sắc lạnh khiến người khác nổi da gà trong mắt bà ta đã không còn, chỉ có ý cười lạnh nhạt.
“Khinh Hồng cũng nói với tôi rồi, cậu là chồng của con bé.”
Ngụy Thương Kiều nhìn Vương Nhất, cười ha ha nói.
“Chào bác gái.”
Vương Nhất gật đầu, làm tốt bổn phận của vãn bối.
“Chào cậu.”
Ngụy Thương Kiều gật đầu đầy ý cười: “Bác trai của cậu sắp trở về rồi, đợi thêm một lúc.”
“Không sao.”
Vương Nhất khẽ mỉm cười đáp lại.
Nếu không phải đã hiểu được sự việc, Vương Nhất tuyệt đối sẽ cảm thấy Ngụy Thương Kiều này là một người phụ nữ ưu nhã rất thân thiện, không có sự kênh kiệu của quý bà giàu có.
Nói chuyện không hợp, anh tưởng rằng đã kết thúc cuộc nói chuyện với Ngụy Thương Kiều, không ngờ bà ta lại ở trước mặt mọi người từ trong ngực rút ra một bao lì xì dày, đưa vào tay Vương Nhất.
“Nhất à, cậu lần đầu tiên tới nhà chúng tôi, đây là một chút tâm ý của tôi, cậu nhận lấy.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn Vương Nhất, sự mỉa mai trong mắt không hề che đậy.
Vương Nhất nhìn bao lì xì này mà rơi vào trầm mặc, lì xì rất dày, bên trong đựng một xấp tiền màu đỏ, cộng lại, chắc phải 300 triệu.
Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng, Lạc Thanh Thủy lại lập tức trở nên rét lạnh.
“Bà cho ăn mày à?”
Lý Khinh Hồng mặt mày bất thiện chất vấn, ánh mắt nhìn sang Ngụy Thương Kiều, tràn ngập địch ý.