Mẹ con Lý Mộng Đình vừa vào cửa nhà, tất cả mọi người của nhà họ Lý vốn ngồi ở trong phòng khách đều không hẹn mà cùng đứng dậy.
“Như thế nào? Có hy vọng không?”
“Haizz…”
Châu Mỹ Ngọc ngập ngừng muốn nói lại thôi, cũng không nói gì, chỉ dài dài với vẻ mặt ảm đạm.
“Mộng Đình, có phải là không lý tưởng lắm không?”
Bác hai Lý Thiên Hạo nhìn thoáng qua thì nhìn ra sơ hở, lo lắng nói.
“Còn không phải do tên Vương Nhất kia.”
Lý Mộng Đình trợn ngược mắt: “Nếu không phải anh ta phá rối, nhà họ Lý chúng ta cũng không đến mức trở thành trò cười của mọi người.”
“Tiểu Nhất? Tiểu Nhất đã làm cái gì?”
Nhắc đến Vương Nhất, thần sắc của Lý Thiên Dương trở nên lo lắng: “Nó đang ở đâu? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Anh ta có thể xảy ra chuyện gì chứ? Anh ta chính là có ý muốn hại chết chúng ta!”
Lý Mộng Đình thêm mắt dặm muối nói lại một lượt đầu tiên sự việc.
“Vương Nhất, Vương Nhất, lại là tên Vương Nhất đáng chết này! Sao lại như oan hồn thế?”
“5 năm trước hại chúng ta bị nhà họ Kim chèn ép, bây giờ lại làm hỏng chuyện đấu thầu, chúng ta là kiếp trước nợ cậu ta sao?”
“Tôi không nhịn nổi nữa, tôi phải đi tìm người xử cậu ta!”
“…”
Nhất thời, tiếng mắng chửi vang lên.
Chỉ có biểu cảm của Lý Thiên Dương rất vi diệu, trầm ngâm một lúc, lúc này mới hỏi: “Tiểu Nhất thật sự làm như vậy sao?”
“Mẹ con tôi còn có thể lừa ông chắc?”
Châu Mỹ Ngọc hùng hồn nói: “Cái tên Vương Nhất đó làm hòng chuyện đấu thầu của chúng ta, tôi cảm thấy nên đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Lý!"
Lời này vừa dứt, mọi người đều phụ họa vào.
“Em đồng ý.”
“Em đồng ý.”
“Cùng quan điểm.”
Thấy nhiều người đứng về phía bà ta như vậy, trên mặt Châu Mỹ Ngọc nở nụ cười lạnh, sau đó nhìn sang Lý Thiên Dương.
Nhiều người muốn đuổi Vương Nhất như vậy, người làm gia chủ như ông, tóm lại không thể đi ngược chiều nhỉ?
“Tất cả yên lặng!”
Lông mày của Lý Thiên Dương nhíu lại, rơi vào trong sự trầm mặc.
Một lát sau mới cất tiếng: “Bây giờ kết quả đấu thầu còn chưa có, nói chuyện này còn quá sớm, ngày mai tôi và Mộng Đình, Mỹ Ngọc cùng nhau đến hội trường, đợi có kết quả rồi thảo luận tiếp.”
“Tan họp.”
Nói xong, ông ta đi lên tầng, để lại Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình với vẻ mặt ngây ngốc ở dưới tầng.
Bọn họ nhìn ra rồi, Lý Thiên Dương vẫn có ý bảo vệ cho Vương Nhất.
“Vậy thì đợi thêm một ngày.”
Sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc âm trầm, cười lạnh nói: “Ngày hôm có kết quả, tôi xem ông nói thế nào nữa.”
…
Lý Khinh Hồng lái xe vào một tiểu khu cao cấp có tên “Tử Viên”.
Sau khi xe đỗ ở gara, Lý Khinh Hồng mở miệng: “Vào đi.”
“Cảm ơn.” Vương Nhất đi vào với cảm xúc lẫn lộn.
Đây là lần đầu tiên trong 5 năm anh đi vào trong nhà của phụ nữ, đây lại là người anh nhung nhớ suốt 5 năm, nói không kích động căng thẳng là giả.
Trẻ con ngủ rất sớm, sau khi ăn cơm tối xong chưa đến 9 giờ thì Vương Tử Lam đã ngủ thiếp.
Không có trung tâm kết nối Vương Nhất và Lý Khinh Hồng như Vương Tử Lam, bầu không khí của hai người trở nên rất không tự nhiên.
Nhất là Lý Khinh Hồng, cô có ý thức rất mạnh về lãnh thổ, chưa từng mời đàn ông nào vào trong nhà của mình, càng đừng nói một người đàn ông vừa mới quen như Vương Nhất.
Cho dù, anh là người chồng cô chưa từng gặp mặt, ba của con gái cô.
Vẫn là do Vương Nhất ngẩng đầu, cười ngại ngùng: “Anh tưởng rằng, em sẽ không quan tâm anh.”
Câu này làm cho Lý Khinh Hồng trực tiếp ngẩn người: “Anh không muốn đến?”
“Đương nhiên không phải.”
Vương Nhất vội vàng xua tay, cẩn thận nói: “Anh chỉ là… ngạc nhiên.”
“Tại sao không phản kích?” Giọng điệu của Lý Khinh Hồng đầy lạnh lẽo.
Vì vậy, Lý Khinh Hồng uống một ngụm trà.
“Vương Nhất, cô nhi, do Lý Thiên Dương nhận nuôi, thanh mai trúc mã với Lý Mộng Đình – con gái của Lý Thiên Dương, 5 năm trước nhà họ Lý gặp nguy cơ kinh tế, anh làm con rể ‘gả’ đến nhà họ Kim, trở thành chồng của Kim Thúy Như, nhưng đã đào hôn ngay ngày đám cưới, sau đó mất tích 5 năm, tôi nói không sai chứ?”
“Em điều tra anh sao?” Thần sắc của Vương Nhất hơi thay đổi.
“Tôi càng muốn gọi là ‘tìm hiểu’ hơn.”
Ánh mắt của Lý Khinh Hồng rất bình thản: “Tôi hy vọng ba của Tử Lam có thể dũng cảm một chút.”
Vương Nhất cười khổ, so đo từng tí một với bọn họ, chẳng phải sẽ hạn chế bản thân mình hay sao?
“Tôi lên tầng đây.” Lý Khinh Hồng chuẩn bị đi lên tầng.
“Khinh Hồng.’
Vương Nhất vội vàng đứng dậy, cổ họng chuyển động lên xuống, nặn ra một câu cứng nhắc: “5 năm qua em sống như thế nào?”
Cơ thể của Lý Khinh Hồng chợt run rẩy, trầm mặc một lúc, cô nói: “Khá tốt.”
Vương Nhất nhìn bóng lưng của Lý Khinh Hồng, bỗng nhiên mở miệng: “Xin lỗi.”
Cơ thể của Lý Khinh Hồng lần nữa run rẩy, vô thức xoay mặt đi, không dùng dư quang nhìn Vương Nhất.
“Buổi chiều em chắc nghe thấy lời anh nói rồi, đó đều là lời thật lòng của anh.”
Vẻ mặt của Vương Nhất rất thẳng thắn, nói: “5 năm nay, người anh có lỗi nhất, chính là em, anh có thể nói cho em biết 5 năm nay anh đã làm gì.”
“Anh đi làm lính, để có một ngày có thể trở về, để che gió chắn mưa cho em, có chút trách nhiệm, không nên để mẹ con các em chịu đựng.”
Bịch bịch bịch—
Sau khi Vương Nhất nói xong, Lý Khinh Hồng giống như chú thỏ bị hoảng sợ, nhanh chóng chạy lên tầng.
Bụp—
Còn đóng mạnh cửa lại.
Nhìn một màn này, trên mặt Vương Nhất, cũng nở nụ cười khẽ.
Vặn eo, đi vào phòng khách nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Nhất tỉnh dậy từ rất sớm.
Tuy đã giải ngũ, nhưng là kỷ luật của quân nhân vẫn còn, đúng 6 giờ thì tỉnh.
Không ngờ, Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam dậy còn sớm hơn.
“Ba, bế.”
Nhìn thấy Vương Nhất ra khỏi phòng, Vương Tử Lam lập tức giang tay về phía Vương Nhất.
Thấy con gái nhớ ba như vậy, Lý Khinh Hồng có hơi ghen.
Cô và Vương Tử Lam chung sống 5 năm, cũng chưa thấy Vương Tử Lam dính cô như vậy…
Sau khi ăn sáng xong, Lý Khinh Hồng đưa Vương Tử Lam đến trường mẫu giáo, Vương Nhất cũng rảnh rang thoải mái.
Reng reng!
Lúc này, điện thoại đổ chuông, Lãnh Nhận gọi đến.
“Thiếu chủ, chuyện anh bảo tôi tra, tôi đã tra được rồi.”
Lãnh Nhan cung kính nói: “Tổng giám đốc Tôn Lập của tập đoàn Ẩn Long mấy năm nay quả thật đã làm không ít chuyện phạm pháp, tùy ý đưa ra một mục thì có thể khiến anh ta ngồi tù vài năm.”
Sắc mặt của Vương Nhất vẫn rất bình tĩnh: “Vậy thì giao cho cô phụ trách rồi.”
“Vâng, thiếu chủ.”
Hai giờ chiều, Vương Nhất đúng giờ đi vào hội trường đấu thầu, lúc này tất cả mọi người đều đến đủ.
Điều khiến Vương Nhất ngạc nhiên là Lý Thiên Dương vậy mà cũng đến rồi, chỉ có điều tâm trạng không tốt, hút thuốc phì phèo.
“Yo, đây không phải là đại vương kể chuyện Vương Nhất của chúng ta hay sao?”
Lúc này, Tôn Lập cười híp mắt đi tới: “Hôm nay định kể cho chúng tôi thể loại chuyện gì đây?”
Anh ta nói rất lớn tiếng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, không ít các doanh nghiệp đều cười.
“Tiểu Nhất—”
Bỗng nhiên, bên cạnh truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Vương Nhất quay đầu nhìn, Lý Thiên Dương dẫn Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đi tới.
“Hừ, còn có mặt mũi đến.”
Lý Mộng Đình khinh thường hừ một tiếng, quay mặt đi, không muốn nhìn thấy gương mặt này của Vương Nhất.
Vương Nhất không đặt trong lòng, mỉm cười chào hỏi: “Ba, bớt hút thuốc, không tốt cho sức khỏe.”
“Được, được, không hút.”
Lý Thiên Dương mỉm cười dập tắt điếu thuốc: “Tiểu Nhất, ba nghe nói cả rồi, là con chữa khỏi cho ba.”
“Chuyện nhỏ thôi ạ.”
Lý Thiên Dương vừa muốn hỏi Vương Nhất 5 năm nay đã đi đâu, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, thần sắc lại trở nên ủ dột sầu não.
“Sao vậy, ba?” Vương Nhất hỏi.
“Haizzz, còn không phải là chuyện đấu thầu hay sao?”
Lý Thiên Dương thở dài: “Tiểu Nhất à, con hôm qua hồ đồ quá…”
Vương Nhất lại mỉm cười, không hề lo lắng: “Ba, ba tin con không?”
Lý Thiên Dương không biết Vương Nhất tại sao lại nói như vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Tin.”
“Vậy thì chờ xem, con tuyệt đối sẽ không làm chuyện tổn hại nhà họ Lý.”
Khi nói chuyện, một người phụ nữ xinh đẹp đầy chuyên nghiệp đi lên sân khấu, giám đốc Điền ngày hôm qua giống như đàn em đi theo đằng sau cô.
“Tôi là Tiêu Dao thư ký của văn phòng tổng giám đốc, sau đây, tôi sẽ tuyên bố kết quả đấu thầu.”