Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ nhân của dãy số có giọng nói quyến rũ mang theo vô số ám chỉ, nếu chỉ nghe giọng điệu, sẽ không bao giờ biết Vương Nhất và cô ta mới chỉ gặp nhau hai lần.

Mà còn là vào cùng một ngày.

Tuy nhiên, trực giác mách bảo Vương Nhất rằng cô ta không phải là một người phụ nữ bình thường.

“Tôi đang ở Crown.” - Vương Nhất nói thẳng với người phụ nữ.

“Anh đang làm gì ở Crown?” - Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.

Vương Nhất không trả lời câu hỏi này.

Người phụ nữ hiểu ra, giọng điệu của cô ta trở nên trầm hơn rất nhiều: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến ngay.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Vương Nhất cũng để điện thoại xuống, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhìn mọi người: “Được rồi, người của tôi sẽ sớm tới đây.”

“Còn giả vờ à, giả vờ tiếp đi.”

Văn Đào ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Nhất, hoàn toàn không chút nào: “Loại rác rưởi chẳng vào nổi gia tộc như anh thì gọi được ai đến?”

Năm năm trước, Chuyện chú rể đào hôn trong đám cưới đại tiểu thư nhà họ Kim, khiến cả thành phố Thiên An đều xôn xao, thậm chí còn lan truyền đến vùng ba tỉnh G, C và T. Tất cả mọi người trong giới đều nghe nói về việc này, nhưng không ai biết chú rể bỏ trốn kia là ai.

Bây giờ sự thật đã rõ, Văn Đào cũng chẳng chú ý đến nữa, cho rằng Vương Nhất chỉ là một người bình thường.

Bạn bè của người bình thường chỉ có thể là người bình thường, không bao giờ có thể là tỷ phú, cho nên Văn Đào không quan tâm Vương Nhất có thể gọi ai tới.

Loảng xoảng…

Lúc này, có tiếng ly rượu rơi xuống đất cực chói tai.

Mọi con mắt đều đổ dồn vào -.

“Có Chuyện gì vậy?” – Đôi mắt Đồng Hiểu Sinh hơi tối lại, nén giọng hét lên.

“Không, xin lỗi, tay tôi bị trượt.”

Đồng Thiên Tường vội vàng xin lỗi, nhưng ánh mắt kinh hãi nhìn Vương Nhất.

Anh ta sẽ không bao giờ quên đêm đó, tuy rằng anh ta không biết nhà họ Kim diệt vong như thế nào, nhưng anh ta tin chắc rằng nhất định có liên quan đến Vương Nhất.

Nhân vật ngay cả nhà họ Kim cũng không thể khiêu khích, nhà họ Đồng bọn họ sao dám trêu chọc?

“Cậu tên là Vương Nhất đúng không?”

Đồng Hiểu Sinh liếc mắt đánh giá Vương Nhất, giọng nói đột nhiên lạnh lùng: “Mọi người ngồi ở đây đều xuất thân danh gia vọng tộc, không phải phế vật như cậu có thể so sánh, quỳ xuống lạy mỗi người một cái, tôi có thể xem như chưa có Chuyện gì xảy ra, tha cho cậu một mạng.”

Như thể không nghe thấy, Vương Nhất hỏi người pha rượu một ly tequila, uống cạn, cười nói: “Anh không thử hỏi là tôi mời ai à?”

“Nhân vật tôm tép như cậu thì có thể mời ai?”

Giống như Văn Đào, ánh mắt của Đồng Hiểu Sinh đầy vẻ khinh thường.



“Anh là người nhà họ Đồng?” - Vương Nhất cũng không tức giận, đột nhiên hỏi,.

“Nếu đã biết tôi là người nhà họ Đồng, còn dám gây sự ở địa bàn của tôi?”

“Thật là trùng hợp, người tôi gọi tới cũng họ Đồng.”

Vương Nhất khẽ lắc ly rượu: “Chưa biết chừng hai người còn quen nhau đấy?”

Ngay khi những lời này nói ra, Đồng Hiểu Sinh sửng sốt, sau đó do dự một hồi, không ngờ cái thứ rác rưởi này thật sự quen biết người nhà họ Đồng.

Nhưng ngay sau đó, Đồng Hiểu Sinh lại cười, trong nụ cười có sự dữ tợn: “Cậu nhóc, cậu đang giúp tôi gọi người đấy...”

Văn Đào cười trên nỗi đau của người khác nhìn Vương Nhất, Đồng Hiểu Sinh là một trong những người con trai được coi trọng nhất của Đồng Lão Lục, trong nhà họ Đồng có địa vị cao, quyền lực lớn, cho dù cái tên phế vật kia thực sự quen biết người nhà họ Đồng, thì cũng không phải chi chính của nhà họ Đồng, gặp phải Đồng Hiểu Sinh giống như chuột gặp mèo, không có chút phản kháng nào.

Anh ta có chút mong chờ cảnh tượng người Vương Nhất gọi tới bị dạy cho một bài học.

Lý Mộng Đình, lúc đầu vẫn còn bình tĩnh một chút, nhưng khi vừa nghe thấy người Vương Nhất gọi tới là người nhà họ Đồng, lập tức hoảng hốt.

Con trai được coi trọng nhất của Đồng Lão Lục đang ở đây, đợi lát nừa đừng bị người được gọi tới đánh đấy.

“Vương Nhất, anh mau đi đi...” - Cô ta nghiến răng nghiến lợi khuyên nhủ.

Tuy nhiên, Vương Nhất và Lãnh Nhan vẫn bình tĩnh, Vương Nhất thậm chí còn lắc đầu nói với Văn Đào: “Cho nên tôi vẫn có chút hiếu kỳ, anh và Văn Thái đều là con trai của Văn Cung Hiển, tại sao lại bị Văn Thái đánh gãy một chân, đuổi nhà họ Văn, bây giờ nhìn lại, anh và Văn Thái quả thực cách biệt rất xa.”

“Láo xược!”

Văn Đào tức giận trợn to hai mắt, nhìn Vương Nhất hét lớn.

Anh ta không ngờ rằng lúc này Vương Nhất lại dám chọc vào vết thương lòng của anh ta!

Anh ta lập tức nhìn về phía Đồng Hiểu Sinh: “Hiểu Sinh, đừng phí lời với anh ta, đánh gãy hai chân của anh ta, tôi cũng muốn cho anh ta nếm thử mùi vị bị gãy hai chân là như thế nào!”

“Được.”

Đồng Hiểu Sinh gật đầu, sau đó huơ tay, đột nhiên có rất nhiều tên côn đồ vạm vỡ từ bốn phương tám hướng chạy đến, giải tán tất cả khách trong quán.

“Giải tán!”

Quán bar đột nhiên trở nên trống rỗng và tối tăm, chỉ còn lại Vương Nhất, Lý Mộng Đình, Văn Đào, Đồng Hiểu Sinh và những người khác.

Sau khi giải tán khách, những tên côn đồ vạm vỡ đó ánh mắt lạnh lùng đi về phía ba người Vương Nhất, Lý Mộng Đình và Lãnh Nhan.

Đám thiếu gia do Văn Đào và Đồng Hiểu Sinh cầm đầu đều lộ ra nụ cười lạnh lùng, giống như họ đã nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu Vương Nhất bị đánh gãy chân rồi quăng ra ngoài.

“Tôi xem thử ai dám!”

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói trầm thấp và uy nghiêm của một người phụ nữ đột nhiên vang lên từ cửa quán bar.

Giọng nói tràn đầy uy nghiêm và khí thế này, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Vương Nhất uống cạn tequila trong ly: “Người của tôi đến rồi.”

Lúc này nụ cười trên mặt anh cũng biến mất, cũng có nghĩa là mọi Chuyện sắp kết thúc.



“Cậu Văn, thằng nhãi này còn mời một người phụ nữ đến nữa…”

Trên mặt nở nụ cười khinh thường, Đồng Hiểu Sinh chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa.

Anh ta đã quyết định rồi, trước tiên lớn tiếng mắng cho một trận, sau đó để cô ta dạy cho Vương Nhất một bài học.

Nhưng mà, khi nhìn rõ bóng người đứng ở cửa, nụ cười trên mặt Đồng Hiểu Sinh từ từ cứng lại, sau đó giống như chuột gặp phải mèo, anh ta liên tục lùi về phía sau, trợn to hai mắt.

“Là, là cô sao?!”

“Tôi đây.”

Người phụ nữ ở cửa mặc một chiếc váy dài màu đỏ xẻ tà, mái tóc xoăn gợn sóng gợi cảm, đôi mắt hoa đào như biết nói loé lên hàn ý dày đặc, nhìn Đồng Hiểu Sinh cưởi khẩy một cái

“Đồng Hiểu Sinh, anh to gan nhỉ, dám đánh bạn bè của tôi.”

“Bạn bè của cô?”

Nghe được câu này, con ngươi của Đồng Hiểu Sinh đột nhiên co rút lại, chỉ vào Vương Nhất, hoài nghi hỏi: “Cô do anh ta mời mới?”

“Không phải anh ấy mời, chẳng lẽ là anh mời? Quan hệ của chúng ta hình như vẫn chưa tốt đến mức ấy nhỉ?”

Người phụ nữ ấy không hề cho cho Đồng Hiểu Sinh chút mặt mũi nào, thân phận con trai nhà họ Đồng mà ai ai cũng sợ hãi, đối với cô ấy dường như không đáng nhắc đến.

“Là cô ấy?!

Nhìn rõ mặt người phụ nữ, Lý Mộng Đình cũng há hốc mồm, bất giác che miệng.

Người Vương Nhất gọi tới không phải ai khác, mà chính là Đồng Yên Nhiên?!

Cô ta nhìn Vương Nhất đầy vẻ khó tin, không thể tin được bọn họ mới quen nhau bao lâu, Vương Nhất thật sự có thể mời Đồng Yên Nhiên đến...

“Đồng thiếu gia, anh còn chần chờ gì nữa, mau đánh gãy chân hắn …”

Văn Đào cùng một đám thiếu gia không quen biết Đồng Yên Nhiên, cũng không biết thân phận của cô ấy, vì vậy vội vàng thúc giục.

“Các người câm miệng hết cho tôi!”

Đồng Hiểu Sinh đột nhiên quay lại, hét vào mặt họ.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh nghiến răng nghiến lợi, cúi người chín mươi độ với Đồng Yên Nhiên.

“Chào buổi tối cô chủ.”

“Chào buổi tối cô chủ …”


Đồng Hiểu Sinh vừa cúi đầu, tất cả những người đàn ông phía sau anh ta cũng đặt vũ khí xuống, đồng loạt cúi đầu theo, đồng thanh chào.


...


Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc, sắc mặt Lý Mộng Đình trông rất kỳ lạ, đám thiếu gia Văn Đào, vẻ mặt như nhìn thấy ma.


Người Vương Nhất mời tới, thì ra là con gái nhà họ Đồng?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK