Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phù phù!

Nhìn thấy Lương Ý Hành chết thảm trước mặt, đồng tử của Lương Nhật Tân lập tức mở to, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống đất.

"Tôi giết người rồi, tôi giết người rồi..."

Anh ta nhìn đôi tay dính đầy máu tươi của mình, thở hổn hển từng hồi, nói năng lung tung.

"Cậu hai, cậu hai..."

Tất cả con cháu dòng chính của nhà họ Lương mặt dại ra, mãi một lúc lâu sau vẫn không thốt nên lời.

Không ai có thể ngờ rằng nhà họ Lương lại có kết cục như thế này, Lương Ý Hành giết Lương Nam Lĩnh, sau đó Lương Nhật Tân giết Lương Ý Hành.


Hiện tại nhà họ Lương đã trở thành con rối trong trò chơi của Vương Nhất và Thẩm Tử Kiện.

"Anh dám giết người trước mặt tôi!"

Bên kia, Thẩm Tử Kiện cũng hét lên, sắc mặt trầm xuống.

Mục đích anh ta đến nhà họ Lương rất rõ ràng, đó là ngăn cản Vương Nhất giết Lương Ý Hành.

Đối với nhà họ Thẩm mà nói, Lương Ý Hành vẫn còn giá trị lợi dụng, không thể cứ vậy mà chết. Anh ta đã thể hiện lập trường rõ ràng mà Lương Nhật Tân vẫn giết Lương Ý Hành, chuyện này làm cho Thẩm Tử Kiện không biết để mặt vào đâu.

Ông đây nhiều lời như vậy mà còn dám giết người, đây chẳng phải khinh người sao?

"Cho dù hiện tại không chết, sau này khi anh ta không còn giá trị lợi dụng nữa thì anh cũng giết anh ta."


Lúc này, Vương Nhất bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm, nhìn anh ta, thản nhiên nói.

"Vương Nhất!"

Ánh mắt Thẩm Tử Kiện lập tức rơi trên người Vương Nhất, sắc mặt anh ta càng trở nên u ám.

Nếu không phải Vương Nhất xúi giục, Lương Nhật Tân chắc chắn sẽ không dám giết Lương Ý Hành ngay trước mặt anh ta.

Anh ta lộ ra sát khí đối với Vương Nhất, nhưng Vương Nhất lại chẳng thèm để ý, chỉ khẽ liếc anh ta một cái rồi sải bước đi tới chỗ Lương Nhật Tân.

"Làm tốt lắm, tôi đã thấy được sự chân thành của anh."

Lương Nhật Tân run rẩy ngẩng đầu lên, chưa bao giờ thấy dáng người của Vương Nhất lại cao lớn như bây giờ.

Anh chặn ánh sáng mặt trời, một vầng hào quang tỏa ra từ phía sau anh, kéo bóng của anh đi một đoạn dài.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh chậm rãi đưa tay về phía Vương Nhật Tân.



"Từ nay về sau, mọi việc trong nhà họ Lương đều do anh xử lý."

Lương Nhật Tân ngây người nhìn hồi lâu, sau đó cầm lấy bàn tay kia với vẻ mặt đầy kích động, dựa vào sự hỗ trợ của Vương Nhất, đứng dậy.

"Cảm ơn anh Vương!"

Anh ta cúi đầu chín mươi độ trước Vương Nhất, tất cả những điều bất mãn trước kia đều biến thành vẻ kính sợ.

Con cháu nhà họ Lương đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, sau khi định thần lại, cũng cùng nhau cúi đầu trước Vương Nhất.

"Nhà họ Lương sau này đều nghe theo lời của anh Vương!"

Hầu như tất cả các thành viên trong nhà họ Lương đều đồng thanh hô lớn.

Họ cũng không phải kẻ ngốc, thắng làm vua thua làm giặc, Lương Ý Hành đã chết, sẽ không có ai lên tiếng bênh vực anh ta, chỉ có thể đi theo vị vua mới.

Tiếng hô vang lên hết đợt này đến đợt khác, Lãnh Nhan mỉm cười: "Chúc mừng thiếu chủ, có thêm một hào môn quy phục."

Vương Nhất lắc đầu: "Vẫn chưa đủ, tiếp theo là nhà họ Thẩm."

"Một nhà họ Lương còn chưa đủ, giờ còn muốn cả nhà họ Thẩm, anh Vương ham ăn thật đấy."

Thẩm Tử Kiện cười chế nhạo, sự tức giận trong mắt lập tức biến mất, khôi phục vẻ bình tĩnh lúc trước.

"Ham ăn ấy hả?"

Vương Nhất bình tĩnh hỏi ngược lại: "Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi, nhà họ Thẩm các người mới gọi là ham ăn!"

"Lòng người vô đáy không bao giờ là đủ, rắn mà lại muốn nuốt voi, thế sự trước mắt bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Có đôi khi dã tâm lớn một chút cũng không phải chuyện xấu."

Thẩm Tử Kiện chưng ra vẻ mặt thản nhiên, nở một nụ cười, nhìn vào cái bụng lớn của Vương Nhất: "Lương Ý Hành chết dưới tay anh em mình cũng là nỗi bất hạnh của nhà họ Lương, một người ngoài như tôi không tiện nhúng tay vào, chuyện này cứ kết thúc ở đây đi."

"Ồ? Chẳng phải lúc nãy anh còn nhất quyết muốn cứu Lương Ý Hành sao? Giờ người chết rồi lại nói kết thúc ở đây?"

Vương Nhất ra chiều suy nghĩ: "Thế nào cũng nói được, chuyện gì cũng giả bộ."

"Cậu Vương nói đùa, người chết không thể sống lại, chưa kể là anh ta tự làm bậy, sao có thể sống tiếp được?"

Thẩm Tử Kiện lập tức đổi giọng, cười nói: "Ngoài việc bảo vệ Lương Ý Hành, Tử Kiện còn có một chuyện muốn hợp tác với anh Vương."

Thẩm Tử Kiện vừa dứt lời, Vương Nhất đã biết anh ta hết kiên nhẫn rồi.

Bởi vì mọi thứ không phát triển như anh ta muốn, nếu giờ còn không nói ra mục đích thực sự thì lần này coi như ra về tay không.

Vì vậy, anh giả vờ không nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Tử Kiện: "Chúng ta đã từng hợp tác bao giờ chưa?"



"Chẳng phải trước đây chúng ta đã hợp tác rất vui vẻ sao?"

Trên mặt Thẩm Tử Kiện nở nụ cười rạng rỡ: "Tôi đã nói cho anh Vương động thái của nhà họ Lương, còn chặn lệnh ban thường của nhà họ Lương trên mạng, đổi lại, anh cho tôi một phần tài sản của họ đó thây."

"Thẩm Tử Kiện, thì ra là anh!"

Câu nói vừa dứt, toàn bộ con cháu nhà họ Lương đều trừng mắt nhìn Thẩm Tử Kiện.

Đương nhiên họ đã biết việc Vương Nhất treo giải thưởng nhưng không nghĩ đến việc bị phong sát vô cớ lại là do nhà họ Thẩm gây ra!

Theo đó, một số chân tướng cũng lộ diện.

Nhà họ Lương treo thưởng giết Vương Nhất đúng là đã bị nhà họ Thẩm chặn lại, tuy nhiên sau khi xong việc, nhà họ Thẩm lật lọng, treo thưởng cho người giết Vương Nhất, còn xảy ra chuyện ba người nhà của Vương Nhất bị sát thủ chặn lại trên đường cao tốc khi đang về Thiên An."

Nhà họ Lương đã thay nhà họ Thẩm đội lên mình một cái nồi đen!

"Ha ha, đương nhiên là tôi!"

Thẩm Tử Kiện cười ha hả: "Các người đúng là một lũ ngốc, trách được ai?"

Tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Lương đều nghiến răng nghiến lợi, hận Thẩm Tử Kiện đến thấu xương, sắc mặt Lương Nhật Tân cũng trở nên u ám, anh ta hét lớn: "Câm mồm cho tôi!"

Nhà họ Lương cũng ý thức được chuyện gì đó, lập tức im lặng.

Họ đã quy thuận Vương Nhất, nếu giờ lại vì chuyện này mà tức giận thì Vương Nhất sẽ nghĩ thế nào?

Dù sao thì trước đây nhà họ Lương đã treo thưởng lấy đầu Vương Nhất!

"Cậu Vương, nhà họ Lương hiện tại khác với nhà họ Lương trước đây, mong anh đừng để bụng." Lương Nhật Tân lập tức căng thẳng nhìn về phía Vương Nhất.

Vương Nhất xua tay, cũng không để ý, nhìn về phía Thẩm Tử Kiện, tiếp tục cười cợt: "Vậy anh thử nói xem, lần này muốn hợp tác thế nào?"

Thẩm Tử Kiện mỉm cười: "Rất đơn giản, nhà họ Lương đã muốn quy thuận anh Vương, vậy tôi cũng hy vọng anh Vương có thể giao toàn bộ tài sản của nhà họ Lương cho nhà họ Thẩm chúng tôi, đổi lại, về sau anh Vương sẽ là khách quý của nhà họ Thẩm, chiếm một vị trí quan trọng trong nhà họ Thẩm."

Nghe anh ta nói xong, Vương Nhất không nói gì, nhưng biểu cảm dần trở nên thú vị, thản nhiên đánh giá anh ta.

Đột nhiên, Thẩm Tử Kiện như nhớ ra điều gì đó, còn nói thêm.


"À đúng rồi, còn có một chuyện tôi muốn nói với anh Vương, nhờ sự hào phóng của anh, nhà họ Thẩm chúng tôi đã thâu tóm được một phần tài sản của nhà họ Lương, gia đình ngày càng phát triển, từ nay về sau, tôi tuyên bố tứ đại hào môn Thiên An chỉ còn lại nhà họ Thẩm chúng tôi!"


"Tôi nghĩ, đối mặt một người khổng lồ như vậy, anh Vương chắc sẽ cân nhắc chứ? Là địch hay là bạn, hy vọng anh suy nghĩ cho kỹ."


Nói xong câu cuối, Thẩm Tử Kiện nheo mắt lại, nhìn vào mắt Vương Nhất, đầy ý đe dọa.


Sau khi nhà họ Thẩm thâu tóm một số sản nghiệp của nhà họ Lương, họ đã bành trướng thế lực với tốc độ chóng mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK