Những lời này cực kỳ oán độc, giọng nói càng lạnh đến thấu xương, Vương Nhất ngồi đối diện nghe thấy cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Vương Tử Lam ngồi trên đùi Vương Nhất cũng bị dọa sợ, vốn dĩ trên tay đang cầm một miếng thịt, kết quả cầm không chắc, rơi luôn xuống đất."
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Vương Tử Lam ôm chặt Vương Nhất, khuôn mặt nhỏ lại tràn đầy lo lắng, nhỏ giọng nói thầm.
Lý Khinh Hồng cũng tính táo lại, biết mình phản ứng quá lớn, vội vàng ngắt điện thoại, lại kéo số vào danh sách đen, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, Tử Lam, mẹ dọa con sao?"
"Không có đâu."
Vương Tử Lam lắc lắc đầu, đôi mắt to xinh đẹp, lại rất lo lắng nhìn Lý Khinh Hồng, nói: "Mẹ, mẹ không cần giận, sau này Tử Lam nhất định sẽ nghe lời, không để mẹ phải tức giận..."
Nghe xong lời Vương Tử Lam nói, trong lòng Lý Khinh Hồng không hiểu sao có hơi khó chịu, vẻ mặt càng áy náy hơn.
Rõ ràng nguyên nhân là do mình, Tử Lam lại cho rằng do mình làm sai, khiến cho mình tức giận, vì thế liều mạng xin lỗi.
"Mẹ không tức giận, Tử Lam rất ngoan, rất hiểu chuyện."
Nhận Vương Tử Lam từ trong lòng Vương Nhất, Lý Khinh Hồng bế rất vội, như thể giây tiếp theo sẽ mất đi Vương Tử Lam.
Vương NHất cảm thấy có gì không đúng, trầm giọng hỏi: "Cuộc điện thoại vừa rồi là ai gọi tới vậy? Tên kia, là ai?"
Lý Khinh Hồng lập tức rơi vào trầm mặc, mắt đẹp cũng nhiều thêm một phần đau thương.
Tinh tinh tinh...
Lúc này, điện thoại lại vang lên, vẫn là một dãy số lạ.
Lý Khinh Hồng muốn tắt, Vương Nhất lại lắc đầu với cô, sâu trong đôi mắt thoáng hiện lên một tia sát ý lạnh băng đến tận xương cốt.
Anh muốn xem, đến tột cùng là ai mà lại khiến Lý Khinh Hồng biến sắc như vậy.
Do dự rất lâu, Lý Khinh Hồng vẫn nhấn xuống nhận cuộc gọi.
"Khinh Hồng, sao em lại tắt điện thoại của anh, không phải em không biết, kéo anh vào danh sách đen cũng vô dụng thôi, anh có cả ngàn cách có thể tìm được em..."
Điện thoại vừa thông đã truyền đến một giọng đàn ông ngả ngớn.
"Anh là ai?" Ngữ khí của Vương Nhất đạm mạc hỏi.
"..."
Điện thoại lập tức yên tĩnh hẳn đi, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của đối phương.
Khi nói chuyện, giọng nói của người đàn ông không còn ngả ngớn như trước đó, có thêm vài phần đông cứng.
"Khinh Hồng, bên cạnh em có đàn ông."
"Tôi là chồng cô ấy."
Vương Nhất tắt loa đi, để lên tai mình, lạnh lùng nói.
"..."
Điện thoại lại một lần nữa yên lặng, sau một hồi, người đàn ông thăm dò hỏi: "Anh là... Vương Nhất? Là kẻ khiến Khinh Hồng mang bầu, rồi biến mất năm năm?"
"Là tôi."
Trong nháy mắt, trong mắt Vương Nhất toàn là sát khí, chuyện này vẫn luôn là một mảnh vảy ngược trong lòng anh, ai cũng không thể nhắc tới!
"Ha ha ha ha ha..."
Sau khi biết được thân phận của Vương Nhất, người đàn ông cười ầm ĩ.
Cười đến bướng bỉnh, cười đến châm chọc, tràn ngập ác ý, trào phúng Vương Nhất.
"Buồn cười lắm sao?"
Ngữ khí của Vương Nhất lạnh lẽo nói: "Có tin nếu anh lại cười, cho dù anh trốn ở đâu, tôi đều sẽ tìm được anh, sau đó cắt lưỡi của anh?"
"Tôi khuyên anh tốt nhất không cần làm như vậy, trước tiên không nói anh có năng lực này không, cho dù có, biết được thân phận của tôi, anh cũng không dám ra tay."
Người đàn ông hồn nhiên không hoảng sợ, vẫn cười lớn như trước.
"Hửm? Anh là ai?"
Vương Nhất cười.
Dưới gầm trời này, không có ai là anh không dám động vào.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, ngữ khí của người đàn ông đột nhiên trở lên lạnh lẽo: "Nghe cho kỹ, tôi là Lý Tinh Sở, là anh trai của Lý Khinh Hồng."
"..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vương Nhất thật sự thay đổi, anh trai Lý Khinh Hồng, chẳng phải chính là anh vợ của mình sao?
"Nói tiếp đi, sao lại không nói nữa, không phải rất cuồng ngạo sao?"
Lý Tinh Sở cười to: "Nếu anh là loại dám nói không dám làm, tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên ly hôn với Khinh Hồng đi, cô ấy sẽ hại chết anh!"
"Có ý gì?" Sắc mặt Vương Nhất lại trở nên lạnh băng hỏi.
Đã làm sai chuyện gì, thì phải trả giá đắt, trả không được, vậy thì lấy cái chết đền tội."
Giọng nói của Lý Tinh Sở trầm thấp, ẩn chứa sát ý: "Nếu một ngày nào đó, anh chết thảm ở đầu đường, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh."
"Anh có thể đến thử xem sao."
Vương Nhất hít một hơi sâu, sắc mặt lại bình tĩnh trở lại.
"Ba ơi, là ai vậy?" Vương Tử Lam được Lý Khinh Hồng ôm trong ngực, cũng nhìn ra biến đổi trên mặt Vương Nhất, nhỏ giọng hỏi.
Vương Nhất lập tức vui vẻ cười nói: "Là một người bạn của ba."
Nói xong thì đứng dậy, cho Lý Khinh Hồng một ánh mắt, đi ra bên ngoài nhà hàng.
Giọng nói châm chọc của Lý Tinh Sở lại truyền đến: "Giọng nói vừa rồi, là con bé ti tiện do anh và Khinh Tuyết sinh ra đúng không?"
Bụp...
Ba chữ con bé ti tiện vừa nói ra, sát ý trong mắt Vương Nhất cuối cùng không kìm nổi nữa, như gió lốc thổi quét lao ra.
Độ ấm trong phạm vi mười mét trong nháy mắt hạ xuống.
Rắc rắc rắc...
Ánh đèn rực rỡ vừa được bật, đèn đường sáng ngời hai bên đường, cũng trong nháy mắt vỡ nát.
"Chỉ bằng ba chữ vừa rồi anh nói, tôi có thể giết anh một ngàn lần!"
Âm thanh của anh vô cùng rét lạnh, trong thiên hạ chỉ có hai người có thể khiến anh thất thố như vậy.
Đó là... vợ con anh!
Có vẻ như cảm nhận được lửa giận ẩn chứa của Vương Nhất, Lý Tinh Sở cũng không kích thích Vương Nhất, mà trầm giọng nói: "Nghe đây, nếu anh và Khinh Hồng không sinh con thì còn tốt, nếu đã sinh, chính là loại ti tiện! Không chỉ một mình tôi muốn anh và con gái anh chết, tất cả gia tộc, đều muốn cô ấy chết, mà đầu sỏ gây tội, khiến mọi chuyện thành ra như vậy, chính là anh --- Vương Nhất!"
"Nếu không phải năm năm trước làm bẩn Khinh Hồng, cái thai kia, khiến cô ấy mang thai ngoài ý muốn, con gái của hai người cũng không cần chết."
"Anh mãi mãi sẽ không biết được đối mặt với kẻ địch lớn mạnh cỡ nào, tất cả tội nghiệt, đều là từ một con cóc muốn ăn thịt thiên nga anh bắt đầu."
Nghe thấy những lời này, Vương Nhất cầm điện thoại, đôi mắt nhắm chặt.
Khi mở ra, đôi mắt của anh đã đen nhánh một mảnh.
Tóc đen, mắt đen.
Người Vương Nhất quen thuộc, lúc này Vương Nhất mới là kẻ đáng sợ nhất.
Vương Nhất nhếch môi, nở nụ cười: "Các người... Đến từ Yến Kinh đúng không?"
"Không tệ, Vương tộc Yến Đô, nhà họ Lý!"
Lời Lý Tinh Sở mang theo kiêu ngạo, đó là một loại kiêu ngạo trời sinh đã ngấm vào xương cốt!
"Được."
Ngữ khí của Vương Nhất rất đạm mạc: "Một ngày nào đó, tôi sẽ mang theo vợ con, lên Yến Kinh một chuyến, nhìn xem cái gọi là 'vương tộc Yến Đô' uy phong cỡ nào."
"Rất hoan nghênh."
Lý Tinh Sở cười ha ha nói: "Đầu tiên, phải xem hai cha con anh có thể sống đến ngày đó không đã."
Dừng một chút, anh ta lại tiếp tục: "Nhắc nhở hữu nghị một chút, đừng tưởng các người ở Thiên An, tôi ở Yến Kinh thì không có cách nào bắt được anh, Thiên An sẽ tự khắc có người trừng trị người của anh, hơn nữa, còn là người anh rất quen thuộc."
Nói xong thì tắt máy.
Buông điện thoại, Vương Nhất chầm chậm ngẩng đầu, nhìn không trung.
Mây đen ảm đạm, che lấp trăng sao.
Vù vù vù...
Gió to nổi lên, lạnh đến xương tủy.
Vương Nhất bỗng nhiên quay đầu, lại thấy Lý Khinh Hồng nắm tay Vương Tử Lam, hai mắt đỏ bừng nhìn mình.\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f