Trong mắt cô ta hiện lên vẻ hoảng sợ tột độ, cô ta đã mất một thời gian dài mới leo lên được vị trí phó tổng giám đốc này, sao cô ta có thể cam lòng bị cách chức được?
Lý Khinh Hồng mặt không đổi sắc, cô ta vẫn lạnh lùng như cũ: “Nếu làm sai thì phải bị trừng phạt, đây là quy tắc.”
“Nhưng tôi là phó tổng giám đốc, việc loại bỏ một phó tổng giám đốc sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến cấu trúc công ty.”
Tôn Kiều vẫn không phục, vẫn tranh đấu vì mình: “Lý tổng, cô không sợ nhân viên cấp dưới sẽ hoang mang sao?”
Lý Khinh Hồng mỉm cười, nhìn Tôn Kiều bằng ánh mắt chế nhạo.
“Có ai từng nói với cô câu đừng suy đoán trong lòng lãnh đạo của mình đang nghĩ gì không?”
Cô ta lạnh lùng nhìn Tôn Kiều, cũng đã đoán được Tôn Kiều muốn nói gì.
Cô ta muốn nói rằng việc sa thải một phó tổng giám đốc, thay đổi một nhân sự lớn như vậy sẽ khiến nhân viên cấp dưới hoang mang và không còn lòng dạ làm việc.
Lấy chuyện này ra để uy hiếp Lý Khinh Hồng, cô ta không thể cách chức Tôn Kiều!
Tôn Kiều bỗng thấy căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng của Lý Khinh Hồng bỗng khiến cô ta cảm thấy có một điềm báo nào đó.
“Bộ phận của cô sẽ do Phương Huệ quản lý.”
Lý Khinh Hồng bình thản tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, Phương Huệ sẽ phụ trách cả bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận tiếp thị, cô có ý kiến gì không?”
Nghe xong, Tôn Kiều mất hồn mất vía, hai mắt đờ đẫn, không còn sức để nói chuyện.
“Không có.”
Phương Huệ khẽ cười, tiếp nhận sự thay đổi nhân sự từ cấp trên.
“Về phần cô, sẽ điều đến hạ tầng bộ phận tiếp thị.”
Lý Khinh Hồng nhìn Tôn Kiều đang mất hồn mất vía, hờ hững nói.
Phương Huệ rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, lúc lướt qua Tôn Kiều, Phương Huệ liếc cô ta một cái: “Còn ngơ ra đó làm gì, đến phòng nhân sự làm thủ tục thay đổi nhân sự.”
Lời mắng mỏ của Phương Huệ khiến Tôn Kiều tỉnh táo trở lại, khuôn mặt cô ta lập tức trở nên dữ tợn.
“Vâng…”
Khi đáp lại, Tôn Kiều nghiến chặt răng, phát ra âm thanh ken két.
…
La Chí Viễn trở lại văn phòng của Vương Nhất và mang theo tin tức từ tập đoàn Lệ Tinh.
“Ông chủ, Tôn Kiều đã bị giáng chức và trở thành nhân viên nghiệp vụ ở bộ phận tiếp thị.”
“Đồng thời, cô Phương Huệ cũng thay thế vị trí của Tôn Kiều và trở thành tổng phụ trách bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận tiếp thị.”
Vương Nhất khẽ gật đầu, không lên tiếng, anh cũng không bất ngờ với kết quả này lắm.
La Chí Viễn tiếp tục báo cáo.
“Tôi đã bảo thư ký lấy dang nghĩa của tôi triệu tập cuộc họp thành viên thương hội Hồng Ưng, cuối cùng đã bỏ phiếu thông qua biểu quyết, nâng địa vị của Thường Kỉ trong thương hội từ thành viên lên thành viên bạc.”
“Ồ?”
Nghe vậy, Vương Nhất cũng cười nhạt, hỏi: “Thường Kỉ có phản ứng gì không?”
“Mừng như điên.”
La Chí Viễn nhanh chóng trả lời: “Sau khi được thăng chức thành thành viên bạc của thương hội Hồng Ưng, ông ta đã lập tức sử dụng mối quan hệ của mình để giải quyết việc mất uy tín trước đó. Dược phẩm Thường Kỉ hiện đang trong thời kỳ phát triển thịnh vượng, nghe nói đã mua lại một số công ty cạnh tranh, dã tâm rất lớn.”
“Rất tốt.”
Nụ cười trên mặt Vương Nhất càng sâu hơn, anh nói: “Cứ theo kế hoạch trước kia mà làm.”
“Vâng.”
La Chí Viễn gật đầu, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Nụ cười trên mặt Vương Nhất càng sâu hơn, Dược phẩm Thường Kỉ, không còn mấy ngày nữa đâu.
…
Doanh nghiệp Ấn Long.
Kim Thành Vũ ngồi trong văn phòng chủ tịch, vẻ mặt âm u không nói một lời.
Anh ta đã bình tĩnh lại sau cơn thịnh nộ trước đó và đang suy nghĩ tới một vấn đề.
Bữa tiệc tối qua nhìn có vẻ rõ ràng mạch lạc, nhưng thật ra chỗ nào cũng kỳ lạ.
Văn Thái không phải là chủ nhân thật sự của tòa nhà, đủ thấy dự án xây dựng thành phố chưa được công bố giao cho bất kỳ công ty nào.
Vậy câu hỏi đặt ra là ai mới là chủ nhân thực sự của tòa nhà? Hôm qua có đến không?
Tùng tùng tùng…
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.
Thư ký của Kim Thành Vũ bước vào báo cho anh ta một tin tức khiến anh ta khiếp sợ.
“Chủ tịch Kim, dự án xây dựng thành phố đã được phê duyệt và giao cho tập đoàn Lệ Tinh.”
“Gì cơ?”
Đầu Kim Thành Vũ như nổ tung, anh ta đứng bật dậy, vẻ mặt khó tin nhìn thư ký: “Nói lại lần nữa xem?”
Thư ký có hơi sợ hãi Kim Thành Vũ, thận trọng nhắc lại lần nữa.
Rầm rầm…
Trong phòng làm việc vang lên tiếng động lớn, Kim Thành Vũ tức giận quăng văn kiện, tách trà, thậm chí cả máy tính trên bàn xuống đất, sắc mặt tái mét.
Thư ký sợ hết hồn, vội vàng rời khỏi văn phòng chủ tịch.
“Không thể, không thể nào!”
Kim Thành Vũ giống như kẻ điên, tức giận gầm lên: “Ngay cả chủ nhân của tòa nhà cũng là giả thì dự án xây dựng thành phố ở đâu ra! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ?”
Kim Thành Vũ uống liên tiếp mấy ngụm nước, ép bản thân bình tĩnh lại, hai mắt anh ta trợn tròn, lồng ngực phập phồng. Anh ta thật sự không hiểu nổi, ngay cả chủ nhân tòa nhà trong bữa tiệc tối qua cũng là giả, vậy tại sao lại phê duyện dự án xây dựng thành phố và giao nó cho tập đoàn Lệ Tinh.
“Trừ khi chủ nhân thật sự của tòa nhà cũng có mặt trong bữa tiệc hôm qua!”
Một lúc lâu sau, anh ta mới đưa ra được lời giải thích hợp lý nhất, sắc mặt vẫn rất khó coi: “Sẽ là ai đây?”
Kim Thành Vũ không ngừng đi tới đi lui, nghĩ về những người tham gia bữa tiệc tối hôm qua, loại trừ từng người một.
Cuối cùng, chỉ còn lại bốn người.
Tăng Quốc Vinh, Hồ Hoàng Việt, tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng và…
Vương Nhất!
“Không thể, không thể nào là thằng rác rưởi kia được…”
Sắc mặt Kim Thành Vũ tái nhợt, hơi thở gấp gáp, như thể có một tấm lưới lớn trói chặt lấy anh ta.
Đột nhiên, anh ta nghĩ đến một chi tiết.
Đó là khi Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt sơ tán mọi người, tất cả đều bị đuổi ra ngoài, nhưng Vương Nhất và Phương Huệ thì được ở lại.
Bọn họ có tài cán gì mà được ở lại?
Vấn đề này, Kim Thành Vũ nghĩ mãi thông thông, chuyện này không hợp lý!
Anh ta y như một tên hề, nghĩ mãi vẫn không ra.
Cơn tức giận mãnh liệt quét qua tâm trí anh ta, mặc dù không biết rốt cuộc chuyện này là thế nào nhưng anh ta vẫn đổ hết mọi chuyện lên đầu Vương Nhất.
“Nếu dự án xây dựng thành phố đã bị tập đoàn Lệ Tinh cướp mất, thế thì phải kiếm ít lợi ích từ Lệ Tinh mới được.”
Ngay sau đó, anh ta thông báo cho thư ký: “Gọi cho Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc và tất cả chi chính của nhà họ Lý đến đây!”
Không lâu sau, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa, Lý Xung đã đến văn phòng của Kim Thành Vũ.
Vừa bước vào phòng làm việc, tất cả mọi người đều cảm nhận được vẻ nghiêm trọng và sát khí dày đặt trong phòng.
Chỉ có Lý Mộng Đình biết chuyện gì đang xảy ra, bởi vì chuyện này do cô ta gây ra. Nếu cô ta biết Văn Thái là chủ nhân cũ thì đã không có chuyện xui xẻo sau này rồi.
“Kim… chủ tịch Kim, cậu gọi chúng tôi đến có gì không?” Châu Mỹ Ngọc thận trọng hỏi.
Sắc mặt Kim Thành Vũ rất u ám, ánh mắt quét qua toàn bộ người nhà họ Lý, cũng không nhắc đến dự án xây dựng thành phố, mà chỉ hỏi: “Nghe nói công ty Áo Tân dưới trướng nhà họ Lý và tập đoàn Lệ Tinh đang hợp tác rất tốt đúng không?”
Nghe thấy giọng điệu không mấy tốt lành của Kim Thành Vũ, Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình sợ tới mức không dám thở, bọn họ gật đầu như gà mổ thóc: “Công ty quy mô nhỏ, may mắn mà thôi.”
“May mắn hay thực lực không quan trọng, sự thật là nhà họ Lý và tập đoàn Lệ Tinh hợp tác rất tốt.”
Kim Thành Vũ nheo mắt lại, sau đó thản nhiên hỏi: “Giá trị thị trường của Áo Tân là bao nhiêu?”
Đám Châu Mỹ Ngọc không biết tại sao Kim Thành Vũ lại hỏi câu này, nhưng họ vẫn trả lời bất chấp.
“Trước kia không có giá trị, nhưng bây giờ sau khi hợp tác với tập đoàn Lệ Tinh, giá trị thị trường đã tăng vọt, chắc đâu đó khoảng 90 tỷ đồng.”
Bộp.
Kim Thành Vũ ném bản hợp đồng tới trước mặt Châu Mỹ Ngọc rồi nói: “Đây là 10% cổ phần của doanh nghiệp Ấn Long, mỗi cỗ phiếu giá 9 tỷ, bán Áo Tân cho tôi bằng với giá thị trường, không có vấn đề gì đúng không?”
“Chuyện này…”
Lý Xung và Châu Mỹ Hòa đều rơi vào trầm tư, vẻ mặt có chút khó xử.
Áo Tân thuộc sở hữu của Lý Thiên Dương, họ không thể đưa ra quyết định.
“Chúng tôi phải nghĩ kỹ lại đã.”
Kim Thành Vũ nheo mắt uy hiếp: “Nếu tôi không giúp đỡ các người, các người nghĩ mình sẽ có một việc làm tử tế sao? Tôi là ân nhân cứu mạng của các người, các người phải trả ơn tôi vô điều kiện.”
“Nếu không đồng ý, tôi sẽ lập tức đuổi tất cả các người! Không có sự che chở của tôi, để tôi xem xem cô em họ độc ác của tôi sẽ trả thù nhà họ Lý các người thế nào?”
Đám người Châu Mỹ Hòa, Lý Mộng Đình, Lý Xung bỗng chốc sợ tái mặt, liên tục thỏa hiệp.
“Ký, chúng tôi ký…”
Về phần Châu Mỹ Ngọc, bà ta còn hứa hẹn: “Bán, bán, chỉ cần chủ tịch Kim không đuổi chúng tôi, bất cứ điều kiện nào tôi cũng sẽ đồng ý.”
“Tôi là vợ của Lý Thiên Dương nên cũng có quyền quyết định Áo Tân.”
Kim Thành Vũ mặt mày hớn hở, vỗ vai Châu Mỹ Ngọc cười nói: “Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, từ nay về sau, mọi người sẽ sở hữu cổ phần của doanh nghiệp Ấn Long, hợp tác vui vẻ.”
“Cảm ơn chủ tịch Kim, hợp tác vui vẻ.”
Đám người Châu Mỹ Ngọc đều phở phào nhẹ nhõm, nhìn bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, trong lòng bọn họ có chút vui mừng.