“Alo? Tuyết Nhi?”
Cô nhấc máy lên nhưng bên kia không có tiếng động gì.
“Alo?”
Cô lặp lại nhưng vẫn không chút phản ứng.
“Tuyết Nhi? Em nói gì đi!”
Sau một phút im lặng, Lý Khinh Hồng bỗng cảm thấy bồn chồn không yên, giọng cô cũng trở nên vồn vã.
"Tuyết Nhi? Đừng làm chị sợ, em nhanh nói gì đi!”
Lý Khinh Hồng cúp máy và gọi lại nhưng lại không thể kết nối.
Cô gọi tới lớp của Lý Tuyết Nhi và nhận được tin Lý Tuyết Nhi đang tham gia thực tập.
Lòng cô càng lúc càng trầm xuống, Lý Khinh Hồng vội vã xuống lầu, nhanh chóng đến nơi Lý Tuyết Nhi đang thực tập.
Nhưng mới đi được nửa đường đã phải dừng lại.
Cô nhìn thấy điện thoại của Lý Tuyết Nhi và một đôi giày cao gót nữ.
Điện thoại di động của Lý Tuyết Nhi đang rung lên, sắc mặt Lý Khinh Hồng lập tức tái nhợt, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra và gọi cho Vương Nhất.
Vào những lúc nguy cấp, cô luôn nghĩ đến Vương Nhất đầu tiên.
"Khinh Hồng?"
Vương Nhất dịu dàng trả lời điện thoại của Lý Khinh Hồng, nhưng bên kia lại truyền tới giọng nói run run của cô.
"Vương Nhất, Tuyết Nhi bị bắt cóc rồi, anh mau nghĩ cách gì đi-----“
Ánh mắt Vương Nhất lập tức lạnh xuống, sau đó anh nhanh chóng an ủi cô: "Khinh Hồng, đừng nôn nóng, em tới chỗ anh trước đã.”
Lý Khinh Hồng nhặt đôi giày cao gót từ dưới đất lên rồi vội vàng tới tầng cao nhất của Tòa nhà Quốc tế.
Văn phòng cực kỳ sang trọng, nhưng hiện giờ Lý Khinh Hồng không còn tâm trí nghĩ tới chuyện này, cô đặt đôi giày cao gót và điện thoại của Lý Tuyết Nhi trên bàn làm việc của Vương Nhất.
Vương Nhất nheo mắt lại, đôi giày cao gót đúng là đôi mà Lý Tuyết Nhi đã mang lúc sáng.
“Chẳng lẽ là bọn họ?” Lý Khinh Hồng lo lắng hỏi.
Vương Nhất suy nghĩ một hồi, sau đó bác bỏ: "Không thể nào là bọn họ được, mục đích của bọn họ chỉ là muốn chúng ta ly hôn và nhắm vào con gái của chúng ta, chứ bắt cóc Tuyết Nhi có tác dụng gì?"
Nếu không phải do vương tộc Yến Đô làm thì đương nhiên sẽ không cần kinh động đại quân 10 vạn binh.
Đúng lúc này, Vương Nhất nhận được điện thoại từ một số lạ.
“Anh là ai?” Vương Nhất lạnh lùng hỏi.
Có một tràng cười từ máy biến âm vang lên: "Hahaha, không tệ, nhanh như vậy mà đã đoán được chuyện gì."
Sau khi ngừng một chút, giọng nói đó lại cất lên: "Vợ của mày đang ở trong tay bọn tao. Nếu mày không muốn cô ta bị mười mấy tên ăn xin làm nhục thì trong vòng một giờ hãy tới khu công nghiệp Lão Tam một mình đi.”
Nói xong, hắn ta liền cúp điện thoại, không để Vương Nhất có cơ hội đáp lời
"..."
Sau khi máy, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều sững người và đưa mắt nhìn nhau.
Rõ ràng Lý Khinh Hồng vẫn đang đứng yên bên cạnh anh cơ mà, tên kia nói vợ anh đang trong tay bọn chúng là thế nào cơ?
Ngay sau đó, Vương Nhất lập tức phản ứng lại, anh sầm mặt nói: "Mục tiêu của chúng là em, nhưng hôm nay Tuyết Nhi mặc đồ công sở nên bọn chúng nhầm con bé là em, thế nên mới bắt cóc con bé!”
Vẻ mặt Lý Khinh Hồng đầy đau khổ: "Là em hại nó..."
"Không phải là lỗi của em, em đi đón Tử Lam trước đi.”
Vương Nhất lắc đầu an ủi Lý Khinh Hồng, ánh mắt anh lạnh như băng: "Anh sẽ khiến bọn chúng phải trả giá."
Nói xong, anh sải bước ra ngoài.
"Vương Nhất ----"
Lý Khinh Hồng gọi anh.
Vương Nhất dừng lại rồi quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt của Lý Khinh Hồng đã đỏ hoe: "Nhất định anh phải đưa Tuyết Nhi trở về, còn nữa…..”
Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: "Hãy sống sót quay lại."
Vương Nhất giật mình, sau đó bật cười: "Đương nhiên rồi."
Vương Nhất bước ra khỏi tòa nhà Quốc tế, nét mặt đã sớm lạnh băng, toàn thân toát ra một cỗ khí chất nguy hiểm như chim ưng săn mồi.
Bên kia nói Vương Nhất chỉ có thể đến một mình nên anh không định mang theo Lãnh Nhan.
Anh leo lên một chiếc xe rồi phóng tới khu công nghiệp Lão Tam.
Không ai phát hiện ra, một chiếc Porsche màu đen đang lặng lẽ đậu bên vệ đường, trong xe có một ai đó.
Chủ nhân chiếc Porsche khẽ mỉm cười nhìn theo hướng Vương Nhất biến mất rồi khởi động xe đuổi theo.
...
Lúc này, tại khu công nghiệp Lão Ta,.
Ba mươi năm trước, nơi đây vốn là một khu công nghiệp thịnh vượng, nhưng khi Thiên Ân dần dần lọt vào hàng ngũ những thành phố hạng nhất, nơi này đã bị bỏ hoang.
Trên tầng cao nhất, ba người đàn ông đang ở đây, trong đó có hai người đàn ông đang không ngừng hút thuốc. Hai người đó chính là Kim Thành Vũ và Thường Lâm.
Người còn lại là đàn em của Thường Lâm, hắn ta thậm chí còn không có tư cách để ngồi nên chỉ có thể cười cười đứng một bên.
"Lão đại, bọn em đã trở lại——"
Lúc này có tiếng người từ bên ngoài truyền đến.
Bốn người đàn ông bước vào.
Bọn họ vội vàng ra đón: "Sao rồi, đã bắt được chưa?”
"Đương nhiên rồi."
"Nó ở đâu?"
Hắn ta nhìn ra sau lưng bốn người đàn ông, không hề có gì cả.
"Đã đem người vào phòng rồi ạ."
Hắn ta nghe xong thì vui mừng khôn xiết,sau đó quay đầu nhìn Thường Lâm: "Lão đại, đã bắt được rồi.”
"Tốt lắm, tiếp theo chỉ cần đợi Vương Nhất tự chui đầu vào rọ thôi.”
Thường Lâm cười haha: "Đã mang lính tới chưa?”
"Rồi ạ!"
Thường Lâm gật đầu hài lòng: "Bọn mày phải hiểu rõ, bọn mày là một đám bệnh nhân thần kinh, mà người thần kinh giết người thì không phạm pháp đâu. Lát nữa hắn ta tới rồi thì cứ đập nó cho tao, đập chết cũng được.”
"Vâng, thưa lão đại."
Khắp công trường đều vang lên tiếng người đáp lại.
Những người này đều là bệnh nhân tâm thần đã xuất viện và toàn bộ đều rất nghe lời Thường Lâm.
Thường Lâm quay đầu nhìn Kim Thành Vũ: "Ngài Kim, một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng, anh mau đi đi. Tôi đã đặt chỗ cho anh rồi, đảm bảo sẽ khiến anh hài lòng.”
"Tốt."
Vừa nghĩ đến người phụ nữ mà mình mơ ước sẽ bị lột trần nằm trên giường đợi mình tới hiếp, ánh mắt Kim Thành Vũ háo hức khôn nguôi.
Hơn nữa cô còn là người phụ nữ của Vương Nhất, chuyện này càng khiến anh ta thêm hài lòng.
"Lát nữa, sau khi xử lý Vương Nhất xong, hãy trói hắn ta lại rồi đưa đến phòng tôi. Tôi sẽ hiếp Lý Khinh Hồng trước mặt hắn ta!”
Kim Thành Vũ nghiêm túc nói, vừa nghĩ đến cảnh tượng như vậy, máu trong người anh ta liền sôi lên.
"Được, nhưng ngài Kim đừng quên chúng ta đã bàn bạc ổn thoả rồi, mấy bộ phận khác của cô Lý thuộc về tôi.”
Kim Thành Vũ sững người, nghĩ đến việc lát nữa cả cơ thể Lý Khinh Hồng sẽ bị chặt nát, anh ta không nhịn được mà thở dài, đúng là lãng phí,
Nhưng Kim Thành Vũ vẫn gật đầu: "Đều là của anh."
Sau đó, anh ta lái xe rời đi.
Anh ta đạp ga xuống quãng đường đi nên chỉ mất hai mươi phút là có thể đến một biệt thự khuất ở vùng ngoại ô.
Kim Thành Vũ đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thoáng qua đã thấy trên giường có một bao tải lớn, mà bao tải còn đang giãy dụa.
Kim Thành Vũ bật cười.
"Hahaha... Lý Khinh Hồng, một ả tiện nữ thích giả vờ cao lãnh như cô, cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi thôi."
Kim Thành Vũ không vội vàng mở bao ra mà đi rót một ly rượu vang đỏ rồi từ từ uống cạn.
Rượu mạnh tăng thêm can đảm, trước khi vận động nam nữ thì cần có chút rượu mới được.
Sau khi uống hết nửa chai rượu, sắc mặt của Kim Thành Vũ đỏ bừng lên, hô hấp của anh ta cũng trở nên gấp gáp, anh ta nhìn về phía bóng người trong bao tải.
"Lý Khinh Hồng, đôi khi tôi thực sự không thể hiểu nổi em đang nghĩ gì? Tại sao em lại chọn một thằng phế vật không tiền không quyền chứ không chọn tôi chứ?”
"Bây giờ tôi đã nắm thóp được em rồi, nếu em đã dám ngoại tình thì chứng tỏ em cũng có nhu cầu như những người phụ nữ bình thường thôi. Vậy tại sao người giúp em giải quyết nhu cầu không thể là anh chứ?”
Kim Thành Vũ vừa nói vừa cởi cà vạt và đi về phía giường.
Nghe Kim Thành Vũ nói thế, người trong bao càng vùng vẫy kịch liệt hơn.
“Em đừng sợ, em không một mình đâu, Vương Nhất đã tới cứu em rồi, lát nữa, em có thể chứng kiến hắn ta một thân bầm dập bị trói tới đây. Đến lúc đó, tôi sẽ đứng trước mặt hắn ta và cho em biết thế nào là lợi hại!”
Dưới xúc tác của cồn, nụ cười của anh ta dần trở nên gớm ghiếc. Anh ta tiến tới mở cái bao ra.
Đầu của người phụ nữ lộ ra trước, sau đó là cả khuôn mặt.
Miệng cô ta bị bịt kín, không thể phát ra âm thanh mà chỉ có thể thút thít, cô ta nhìn Kim Thành Vũ bằng ánh mắt kinh hãi tột độ.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt này, Kim Thành Vũ sững người.
Ba giây sau, anh ta la lên.
“Cô không phải Lý Khinh Hồng!”