Mục lục
[Dịch] Thuận Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lão Hách, súng của quan binh quả nhiên là lợi hại.

Từ khi súng vang lên. lưu dân cách bờ bắc gần hai mươi bước đổ rạp hàng loạn, nhưng người phía sau không hề sợ hãi hoặc rút lui. ngược lại còn tiếp tục xông lên.

Những người bị bắn chết ngã ngay xuống sông, thế là so với dùng bao đất để lấp còn thuận tiện hơi.

Khoảng cách năm mươi bước, quỹ tích của đạn có thể gần như bay theo đường thẳng, mật độ lưu dân lấp sông quá lớn. quan binh chính thức làm được bắn phát nào trúng phát đó.

Nhưng đám lưu dân không sợ. thậm chí có kẻ bị trúng thương, hành đồng trì hoãn một chút, là bị người phía sau đẩy ngã. bao đất liên tiếp ném xuống.

Có lẽ Bởi vì vừa rồi người quá đông, súng đạn gây sát thương lớn, ngược lại làm phía trước có không gian trống, tốc độ luân chuyển lấp đất tăng lên rất nhiều.

Sau hàng rào gỗ. mỗi hàng ít nhất có hai trăm tay súng xếp thành một hàng, khoảng cách hàng rào thứ nhất và cái sau rất rộng. ít nhất có bốn hàng tay súng luân phiên xạ kích.

Với trình độ huấn luyện của Giao Châu doanh, binh sĩ mỗi ngày không phải lo kiếm ăn sinh hoạt huấn luyện cực kỳ quy luật, mỗi ngày chỉ có huấn luyện huấn luyện và huấn luyện, gần như làm động tác chiến đấu mỗi người đã trở thành bản năng.

Cho nên cùng thời đại ở Châu Âu. binh lính chỉ có thể bắn không gián đoạn khi có năm hoặc sáu hàng, binh sĩ Giao Châu doanh chỉ cần bốn hàng làm được, một số tinh binh thậm chí còn có thể chỉ cần ba hàng luân chuyển.

Mật độ hỏa lực như vậy. ở bất kỳ trường hợp nào cũng đều khủng khiếp rồi. nhưng đối với đám lưu dân kia, bọn chúng trên người thậm chí chẳng có lấy một khối vải che thân, thì thứ vũ khí tiên tiến nhất thời đại này cũng chẳng làm sợ hãi, cứ xông lên phía trước, như đạn bay vẻo vẻo và khói súng mịt mù gần như không tồn tại.

Mặt sông hai mươi bước còn lại. nước sông chảy siết hơn nhiều, dòng nước màu vàng đã biến thành màu tím. nước sông chảy không ngừng, nhưng không sao làm màu tím này nhạt đi được.

ở Hà Nam. gần như thiên tai không ngớt, cha con ăn thịt nhau, toàn thôn chết đói. các loại cảnh tượng như địa ngục những lưu dân này nhìn nhiều lắm rồi. không còn coi ra gì nữa.

Vương Tam Pháo năm nay cũng chỉ mới hai mươi ba, nhưng trong ký ức của hắn hai mươi ba năm nay chẳng có bữa nào ăn no. cuộc sống này với người dân phủ Nam Dương mà nói thực sự là quá bình thường.

Bao năm thiên tai. đã vắt kiệt người dân rồi. hiện tướng giặc dẹp loạn lại trú quân ở Nam Dương, hơi chút là có cả thôn bị giết, tuy báo lên là có cướp hoành hành nhưng trong những báo cáo khác nói là quân dẹp loạn gây tội. còn về phần ai đúng ai sai. phải dựa vào bản thân phán đoán.

Vương Tam Pháo cầm một chiếc xẻng gỗ. ra sức xúc đất. mặc dù bên cạnh không ngừng truyền tới tiếng súng tiếng quát tháo, nhưng hắn chẳng bận tâm. vẫn xúc đất như điên, trong lòng nhắc bản thân tốt xấu gì cũng là người chạy nạn nghìn dặm. ngay cả thịt người chết cũng ăn rồi. có gì đáng sợ nữa, lại nghĩ tới lời hứa của Hách tướng quân và Điền tướng quân, phá được quân địch, tiên phong sẽ được làm quân chính quy!

Quân chính quy! Đó là những người được ưu tiên phân phối lương thực, không chỉ bản thân ăn no. còn có thể chiếu cố người nhà.

Vừa nghĩ tới đây trong lòng nóng nên, nhớ tới mẹ và muội muội cùng bỏ chạy với mình, muội muội mới chỉ mười hai tuổi. gầy chỉ còn da bọc xương, mỗi ngày ba bữa không được thấy mấy hạt gạo. chỉ có mấy thứ rau cỏ. mấỵ thứ đó chẳng chống được đói. ăn vào nửa canh giờ là biến mất sạch, bụng reo lên sùng sục rồi.

Muội tử mình đúng là một cô bé hiểu chuyện, hôm nay ăn cơm lại còn cố ý để lại một nửa cho mình, hai mắt nhìn mình chăm chú, Vương Tam Pháo biết ý của muội muội, hôm nay mình ra trận, ăn no một chút mới có tương lai.

Vừa nghĩ tới cánh tay khô gầy của muội muội. Vương Tam Pháo nghiến chặt răng, điên cuồng đào đất, còn hô khẩu hiệu, không ngờ hắn vừa hô. người xung quanh cũng hô theo, có giọng Hà Nam. có giọng Nam Dương, thi thoảng còn có giọng Sơn Tây, tiếng hô càng lúc càng lớn, dường như che lấp tiếng súng đoàng đoàng.

Khí thế như cầu vồng, coi cái chết như không, loại tinh thần này thực là đáng sợ. những binh sĩ phía trước dù huấn luyện tới trơ ra rồi. nhưng nghe tiếng hô hào xông lên kia. dường như quên cả sống chết, liên tiếp có kẻ ngã xuống. những tiếng hô càng lớn. quân địch dường như không phải đang ở chiến trường, mà đang ở trên đồng ruộng của mình, vì mộng tưởng của mình mà cầy cấy.

Trước mặt khung cảnh quỳ dị này. các binh sĩ trong lòng có chút run rẩy. có người luống cuống quên cả đốt dây dẫn cháy.

Bất quá từ khi tiếng súng vang lên. lưu dân chỉ tiến thêm được ba bước, sau đó liên tục bị súng áp chế lui từng bước, sau ba loạt đạn. đám lưu dân đã bị ép lùi năm bước.

ở trước mặt bọn chúng cứ như có một bức tường vô hình, bất kể xông lên thế nào cũng vỡ đầu chảy máu, hơn nữa bức tường vô hình này còn đang rừng bước ép về phía nam.

Cảnh tượng này tất nhiên là chủ soái hai bên đều thấy. Hách Diêu Kỳ và Điền Kiến Tú tìm một cao điểm gần đó. nhìn lưu dân đổ gục thành hàng, hai người sắc mặt không thay đổi mấy may, Hách Diêu Kỳ khép hờ mắt nói:

- Mỗi đội súng đều bắn ba phát, đoán chừng tới lần thứ sáu hoặc thứ bảy hắn là dừng lại một chút nghỉ ngơi, không để nóng súng quá nóng.

Tiếng súng không ngừng, Hách Diêu Kỳ vẫn nhắm mắt thầm tính toán, gần năm phát súng, quả nhiên có một khoảng dừng lại, Hắc Diêu Kỳ mặc nghiêm túc mở to mắt ra nói:

- Số súng này rốt cuộc là ai chế tạo cho bọn chúng, không ngờ lại lợi hại như thế.

Điền Kiến Tú nhìn tình cảnh phía dưới, cười hắng hắc, nói với chút đắc ý:

- Có lợi hại thế nào cũng không chống được đông người như vậy xông lên. lão Hách nhìn đi. đã lên được bờ rồi.

Trong lúc bọn chúng nói chuyện, chẳng chút thương xót những người nối tiếp ngã xuống kia, ngược lại còn đắc ý vì kế sách thành công.

Nhưng cả hai tên đều không ngờ. bọn chúng đã gọi đám “cẩu quan” thành “quan binh” từ lúc nào. rõ ràng là bọn chúng coi trọng binh mã Sơn Đông rồi.

Các tay súng Giao Châu doanh thay phiên nhau nổ súng, tuy có thể liên tục dùng đạn áp chế địch, nhưng cũng có chỗ hại, đó là nòng súng bị nóng gần như cùng một lúc. gần một nghìn khẩu súng dừng bắn nếu như có hàng năm hoặc sáu luân phiên đủ thời gian làm nguội nòng, thì không có vấn đề gì.

Đám lưu dân bất chấp tất cả lấp sông, khoảng cách này đã có thể lao thẳng qua sông rồi. liền chen nhau tiến về phía hàng rào. xen lẫn trong số lưu dân là binh sĩ sấm quân, nhưng bọn chúng phát hiện ra chỗ không hay. những lưu dân vừa rồi bị ép lui lại một khoảng hiên giờ xông tới quá mạnh làm bọn chúng căn bản không có thời gian lấy cung hay súng ra mà bắn. chỉ có thể bị động theo dòng người xông tới.

Vương Tam Pháo cũng gần như điên cuồng, hắn đi chân trần, cầm gậy gỗ xông lên. dường như cả người có sức mạnh dùng mãi không hết. hàng rào gỗ cách có hai mươi bước thôi, thò tay ra làm chạm vào được rồi. tới khi rỡ chúng đi. là đám bắn súng phía sau không đáng nhắc tới nữa, quân công, cơm no ở ngay trước mắt rồi.

Vương Tam Pháo như nhìn thấy muội muội bên bát cơm lớn cười với hắn, muội muội cũng không nhỏ nữa. đợi thiên hạ bị Sấm vương hạ rồi. nhất định sẽ kiếm cho muội muội một mối hôn sự tốt.

Đúng lúc này có người hô lên:

- Đánh đổ Sơn Đông, có cơm có thịt.

Vương Tam Pháo như phát cuồnghồ lên theo:

- Đánh đô Sơn Đông, có cơm có thịt.

Tiếng gầm vang này gần như không gì kháng cự nồi.

Chính vào lúc này. có một số người tinh mắt có thể nhìn thấy, ở khe trống giữa những hàng rào có nòng pháo lớn thò ra, cách hai mươi bước lại có một khẩu.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh...

Tiếng pháo liên tục vang lên. to hơn tiếng súng rất nhiều, cứ như tiếng sấm rền đặc biệt là ở khoảng cách ngắn như vậy.

Rất nhiều lưu dân vừa mới lên được bờ bắc, liền bị tiếng sấm bất thình lình làm đứng khựng lại tại chỗ. người phía sau tiếp tục đẩy lên. nhưng cảnh này chỉ trong thoáng chốc, không tạo thành bất kỳ hỗn loạn nào.

Hạt sắt và lõi chì từ nóng pháo bắn ra, làm phạm vi hai mươi bước trước hàng rào gỗ trở thành khu vực mưa sắt thép tàn phá.

Đây là lần đầu tiên Giao Châu doanh sử dụng đạn ghém, ở hàng rào gỗ đầu tiên, có mười lăm khẩu pháo, toàn bộ đều dùng đạn ghém, đạn ghém tuy bắn không xa, nhưng ở trong khoảng cách ngắn mảnh vụn kim loại cũng bị sắt bay vùn vụt là sự tượng trưng cho tử vong.

Lưu dân đông nghịt xông qua bờ sông, trong tiếng nổ lớn. cứ như bị một cái lưỡi liềm phạt qua, chớp mắt đã trở nên trống trơn.

Đám lưu dân trên cùng gần như toàn thân đều trúng phải đạn ghém, có kẻ bị bắn tan xương nát thịt ngay lập tức. trong vòng hai mươi bước gần như không có sự sống.

Vừa rồi khói súng còn chưa tan đi, giờ thêm vào đạn pháo xạ kich, trong vòng hai mươi bước có thể gọi là lấp kín“khói mù chiến trường", bất kể nhìn về phía nào cũng chẳng thấy gì-

Tiếng pháo vang lên. cả chiến trường trở nên yên tĩnh, chỉ có những tay súng đang vội vàng hạ nhiệt cho nòng súng, mỗi hàng sùng phía sau đều có loạt thùng nước, bên trong có mấy miếng vải ướt. các binh sĩ lấy chúng để lau nòng súng.

Vái ướt vừa chạm vào nòng, lập tức phát ra tiếng xèo xèo. có hơi nước trắng bốc lên. có người không cẩn thận chạm tay vào nòng súng, kêu lên đau đớn.

Cho dù các thống lĩnh giữa những đội súng cũng không nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh lắm, chỉ ra sức quát các binh sĩ mau hạ nhiệt cho nòng súng rồi quay về vị trí ban đầu.

Mặt trời đã sắp xuống núi rồi. đã có gió gió nhẹ thổi tới. khói súng tan đi, giữa hàng rào và bờ sông, trừ thi thể ra chẳng còn gì nữa.

Những lưu dân ngây đơ ra nhìn hàng rào gỗ. cả chiến trường yên tĩnh khác thường, không còn một ai reo hò nữa, nhìn chừng chừng vào hàng rào gỗ. nhưng không dám nhúc nhích lấy một bước.

Sau hàng rào các tay súng chưa về vị trí. hỏa pháo cũng phải lắp đạn. nhưng những lưu dân. thậm chí là cả binh sĩ xen lẫn bên trong đều không dám tiến tới, ai mà biết được đằng sau hàng rào gỗ kia có thủ đoạn nào chưa dùng tới không.

Trước hàng rào, có mấy người cựa mình bỏ tới. những người này toàn thân đò lòm. Vương Tam Pháo là một kẻ may mắn hoặc nói hắn là kẻ bất hạnh. hắn đang bỏ trên mặt đất, pháo bắn vào dùi hắn dĩ nhiên hắn không đứng nổi nữa, nhưng thân trên không sao hết. hắn đang chẩm chẩm bỏ lên, tay nắm lấy bùn đất như muốn ném mạnh tới, nhưng mí mắt hắn ngày càng nặng, người ngày càng lạnh, song mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào hàng rào. vẫn kiên định bò tới...

Nếu như có người ở bên cạnh hắn. sẽ nghe thấy hắn đang lâm bẩm những tiếng giống như mẹ. hoặc là muội muội gì đó. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK