Khi hai sư gia phủ thượng thư thuê về đi vào trong thư phòng, Trần Lục đã ngồi trước án thư sao chép công văn, những người này đều là người quen, hai bên cũng đều quen thuộc, gật đầu cười chào hỏi nhau, nói chuyện vài câu, Trần Lộc đứng lèn, tay cầm trang giấy đã sao chép xong, cười nói:
“Hai vị tiên sinh, người nhận đường báo và tin từ kinh thành sắp tới rồi, tôi đi đưa những thứ này cho họ”.
Tin báo đều là văn cáo thông chánh ti tập hợp chính sự các nha môn và địa phương của triều đình, tương đương với báo chí chính thức, báo ở kinh thành là ở cuối thời Minh, quan phủ cho phép dân chúng mở phường báo. dưới sự giám sát của quan phủ xuất bản một số tin tức chính sách cho phép của phía quan phủ, phủ đệ các quan lớn trong kinh thành, cung cấp cho thông chính ti là trách nhiệm báo phường cung cấp cho dân chúng lại là nhân tình, cũng coi là cách tuyên truyền cho mình.
Gia bộc luân phiên phụ trách thư pHoàng Hàng ngày, có nhiệm vụ này, đi lấy văn cáo giao cho người của báo kinh thành và thông chính ti, mọi người cũng đã quen với việc làm này của Trần Lộc , hai vị sư gia đều gật gật đầu, tiếp tục bận rộn, cũng không coi là chuyện gì lớn.
Sau khi giao cho người thu nhận tin tức ở thông chính ti và kinh thành, Trần Lộc đột nhiên nhớ tới ở nhà có việc gấp, vội vàng rời khỏi phủ thượng thư.
Giữa trưa, phía quan lại và dân chúng trong kinh thành bắt đầu lan truyền một việc, binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp đang phái người bàn bạc nghị hòa với Thát Tử.
Ba trăm năm qua, triều đình Đại Minh chưa bao giờ nghị hòa cùng Thát Lỗ man di, mặc dù là biến Thổ Mộc Bảo, hoàng đế Anh Tông bị bắt đi, sau này mấy lần bị người Mông Cổ đánh tới dưới kinh thành, Đại Minh luôn triệu tập binh mã đối kháng, không bao giờ chịu khuất phục, sao bây giờ lại cúi đầu đi nghị hòa chứ?
Thể diện của Đại Minh để ở đâu? Thể diện vương pháp tổ tông để ở đâu?
Buổi tối hôm đó, binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp đã biết chuyện tin tức nghị hòa lọt ra ngoài, cả kinh thành lan truyền xôn xao, muốn không biết cũng khó, nghe thấy chuyện này Trấn Tẳn Giáp lập tức mặt tái nhợt, mồ hôi như mưa, hoàn toàn không biết thế nào cho phải, nhưng có một điểu có thể xác nhận, mình xong rồi.
Chuyện đã tới nước này, trông cậy duy nhất chỉ có thể là hoàng đế Sùng Trinh có thể bao che từng chuyện một, chính là xin nghiêm trị chuyện binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp nghị hòa, mất hết thể diện Đại Minh , đám man di quan ngoại đó, đời đời làm nô bộc cho Đại Minh , mà hôm nay trọng thần Đại Minh lại chủ động tới tìm bọn man di ti tiện đó cầu hòa.
Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp đứng hàng đầu triều thần, sắc mặt cũng không dễ coi, các đồng liêu trước đây thân thiết với hắn lúc này đều giữ khoảng cách nhất định với hắn, cho dù theo luật, nhóm thượng thư phải đứng bên cạnh hắn, cũng đều nghiêng người, nhìn với ánh mắt rất khác lạ, nhìn nghiêng hắn, giống như hắn đã là người chết vậy.
Tối qua sau khi biết chuyện tin tức bại lộ, Trần Tân Giáp lập tức tra hỏi toàn phủ, kết quả hai vị sư gia thuê về không hề biết chuyện gì, nhưng hôm đó gia bộc Trần Lộc, lại không biết đi đâu, nói là trong nhà có việc gấp rời khỏi rồi không thấy quay về Trần phủ nữa, tới khi cho người đi tìm Trần Lộc và cả nhà đã không biết tung tích đâu nữa.
Tới bây giờ, cho dù tên ngốc cũng biết mình bị người ta cài bẫy rồi. Nhưng binh bộ thượng thư, bản binh, Đại Tư Mã, trọng thần cao nhất trong triều Trần Tân Giáp cho dù thế nào cũng không hiểu, mình rốt cuộc đã đắc tội với ai, mà lại bày trò hãm hại mình như vậy .
Hơn nữa chuyện đi quan ngoại hòa đàm, chắc chắn là hoàn toàn giữ bí mật, người biết được chuyện này, hơn nữa còn biết lợi dụng hệ thống báo kinh thành và đường báo trong kinh thành, đúng là vô cùng nham hiểm.
Người đầu tiên tấu chuyện lên luôn là ngự sử, họ là ngôn quan, phẩm cấp rất thấp, nhưng quyền lực lại rất cao, có thể nghe tin đồn mà tấu lên, tùy ý nói lung tung mà không cần chịu trách nhiệm gì. Bọn họ người đầu tiên nói, luôn thay thế lực phía sau thăm dò tình hình, nhưng lần này lại khác, chứng cứ xác thực, nên vừa bắt đầu đã là tổng tấn công, ngự sử đầu tiên tấn công Trần Tân Giáp lại là ngự sử Hà Bắc, sau khi hắn khảng khái phẫn nộ tường thuật một hồi, mặt hoàng đế Sùng Trinh sũng như nước, nhưng không nói gì.
Thái độ thế này, chúng thần trong lòng đều hiểu rõ, tiếp theo đó là người thứ hai, thứ ba yêu cầu nghiêm trị thần tử Trần Tân Giáp đều bước ra khỏi hàng, lớn tiếng trần thuật, với trọng thần phẩm cấp thấp trong binh bộ, trước đây luôn là đòn búa tạ cuối cùng, nhưng lần này lại đứng ra công kích từ trước.
Chuyện này không phải bè phái tranh giành hãm hại nhau, đây chính là tội danh thật sự, nên cũng không cần phải thẳm dò thế nào. Địa vị của binh bộ thượng thư xem như chức vị nóng nhất trong triều, quyền thế rất lớn. rất nhiều người nhìn vào. Hơn nữa các loại lương bổng ở địa phương nhiều năm như vậy, đều thông qua binh bộ này, định mức lương thảo cho các quân, lại kiểm nghiệm phát cho quân đội các nơi, chức cao hơn nữa màu cũng vô cùng hậu hĩnh.
Mọi người đó mắt hồi lâu. hiện giờ có cơ hội hạ bệ binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp như vậy, mọi người trong triều không ai có thể bỏ qua được.
Trong lòng mọi người đều hiểu, không có sự đồng ý của hoàng đế Sùng Trinh, có cho binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp này gan trời, hắn cũng không dám chủ động tìm Mãn Thanh nghị hòa. Trần Tân Giáp làm quan nhiều năm như vậy, sao không biết những điều kiêng kỵ, chắc chắn là thụ ý và chỉ thị của hoàng đế Sùng Trinh rồi.
Nhưng thấy bộ mặt hoàng đế Sùng Trinh sũng như nước, mọi người không ai muốn chủ động đụng vào xui xẻo cả, vẫn tập trung hỏa lực lên người Trần Tân Giáp.
Lời lẽ bàn tán trong triều càng lúc càng kịch liệt, đã có người bắt đầu chỉ trích Trần Tân Giáp cấu kết với Thát Lỗ, danh là đại thần, đúng là nội ứng, nếu không phản bác lại, e là chuyện này sẽ trở nên không thể cứu vãn được, nhưng Trần Tân Giáp lén nhìn sắc mặt hoàng đế Sùng Trinh, phát hiện hoàng thượng hoàn toàn không để ý tới mình, sắc mặt xám xịt đáng sợ.
Trong lòng Trần Tân Giáp than khóc, biết chuyện này đúng là không thể cứu vãn được rồi, con người đã tới hoàn cảnh này, nói gì làm gì đã không còn gì kiêng ky nữa, Trần Tân Giáp chỉnh bào phục, cất bước đi ra, cao giọng nói:
“Bệ hạ, chuyện này thần vô tội, ngược lại còn có đại công, sau lần Tùng Sơn, binh mã triều đình có thể giao chiến với Thát Lỗ, hiện giờ lại có đại bại của Chu Tiên trấn, trong ưu ngoài hoạn, triều đình có năng lực cùng lúc đánh lại Thát Lỗ và lưu tặc sao? Tình hình Đại Minh giờ hỗn loạn, dồn lực đối phó một bên, có gì sai nào?”
Người phương Tây có một truyện cười, trong nội các nói sự thật, luôn là đối thủ có thể khiến bạn chấn động, vì mọi người đều nói dối, sự thật sẽ khiến người ta không kịp trở tay.
Điều cơ bản này là liên quan tới nhân tình, phương Tây như vậy, phương Đông cũng như vậy, Trần Tân Giáp nói toạc ra như vậy, trong triều đường lập tức lặng ngắt như tờ, Trần Tân Giáp biết vận mệnh mình đã xác định, tình hình đã không thể cứu vãn, đơn giản là nói một cách thoải mái:
“Đô cấp sự trung Nhan Kế Tổ từng nói, dẹp ngoài trước phải yên trong, các bộ Dương Văn Nhược tiên sinh cũng từng nói, thiên hạ hiện giờ, lấy việc chiêu an làm chính, thần tự biết, hòa đàm với Thát Lỗ, gặp phải chịu tội danh thiên cổ, nhưng chuyện như vậy lại là vì thiên thu vạn kiếp của Đại Minh , vinh nhục của một người đáng là cái gì?”
Nói tới đây, binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp đúng là oai phong lẫm liệt, nhưng sự yên lặng trong triều, chỉ trong thời gian rất ngắn, tiếp đó quần thần xôn xao, rất nhiều quan lại và ngự sự trẻ tuổi đã không nhịn được mắng lớn, chuyện mất mặt như vậy, lại nói là chính nghĩa như vậy, thật là lừa kẻ mù trong thiên hạ sao?
Đối mặt với tiếng chửi tiếng la hét của mọi người, Trần Tân Giáp cũng không sợ, mọi người cho dù cãi cọ thế nào, nhưng từ đầu tới cuối không nhắc tới hoàng đế Sùng Trinh ngồi trên long ỷ kia.
Ti lễ giám đại thái giám Vương Thừa Ân đứng hầu bên cạnh hoàng đế Sùng Trinh, lén nhìn hoàng đế Sùng Trinh bên cạnh, hoàng đế trẻ tuổi nhìn tình hình ồn ào ầm ĩ trong triều đường, hai gò má đã ửng hồng, người cũng khẽ run lên, biết là Sùng Trinh e là đã tới bờ bộc phát rồi.
Vương Thừa Ân nháy mắt với mấy tiểu thái giám bên cạnh, lập tức thị nội đại vệ tướng quân và hoạn quan trên điện lớn, cùng cao giọng hô:
“Yên lặng, yên lặng, các vị chẳng lẽ muốn thất lễ trước điện sao?”
Trong đại điện lập tức yên lặng, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hoàng đế Sùng Trinh phía sau long án. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK