Mục lục
[Dịch] Thuận Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhắc đến để tài Tùng Sơn. binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp kể cả là bình tĩnh như không, nhưng vẫn là cảm thấy phía sau lưng như co giật, hắn nuốt một miếng nước bọt. nhưng không lên tiếng trả lời. chẳng nhẽ hôm nay hoàng đế muốn truy cứu trách nhiệm, nhìn thấy sắc mặt của hoàng đế Sùng Trinh từ từ trở nên u ám. Trần Tân Giáp cảm thấy có chút nóng ruột bất an.

Không ngờ người mở miệng trước lại là hoàng đế Sùng Trinh, hắn thở dài một hơi. nói:

“Giặc Thát Đát hung ác cực độ, hôm đó trẫm có nghe Dương Văn Nhược nói, quốc lực của Đại Minh giảm sút, không những thế thiên tai liên miên, không được bất cẩn dấy binh, trong ngoài đều đại loạn, không thể đồng thời tiếp chiến, để tránh trong ngoài đều phải chiến đấu với kẻ địch. Nên tập trung toàn bộ sức lực chú ý đến một mặt. Nhan Kế Tổ của Sơn Đông cũng từng nói muốn đánh giặc ngoài thì cần phải làm yên bên trong”.

Nói rồi ánh mắt của Sùng Trinh chiếu về phía Trần Tân Giáp, không nói gì nữa. Trần Tân Giáp hơi toát mồ hôi trên trán hắn biết hoàng đế có vài lời không muốn nói ra. muốn đợi mình nói. trong lòng hắn không kìm được than một hơi dài. không biết làm thế nào đành nói:

“Bệ hạ, người Man Di nhân tính giống như dã thú. tâm tư bộc trực thô lỗ. nếu như phái người đến nói cho chúng hiểu đại nghĩa, bọn giặc Thát Đát đó chắc cũng sẽ hiểu được tấm lòng khoan hồng bao la của triều đình, sẽ không còn động đến binh đao nữa...

Lời này được nói ra. Vương Thừa Ân và Hàn Lâm viết biên bản đứng phía sau hoàng đế Sùng Trinh đều trợn to mắt để nghe, họ cũng biết Trần Tân Giáp nói những lời này là do gợi ý của hoàng đế Sùng Trinh. nhưng Đại Minh mấy trăm năm. nay. làm chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng được.

Thấy Trần Tân Giáp tiếp lời của mình như vậy, hoàng đế Sùng Trinh gật gật đầu một cách hài lòng, nói một cách miễn cưỡng:

“Câu nói này của Trần ái khanh là lời của người dạn dày kinh nghiệm, nếu đã là như vậy. chuyện này cứ giao cho khanh đi làm đi. nhưng phải nhớ không được để cho người khác biết, tránh có người nói này nói nọ. các ngươi đều nghe thấy chưa?”.

Câu cuối cũng là nói với thái giám nội tùy thị trong thư phòng. Vương Thừa Ân và Hàn Lâm đương nhiên là không dám nói gì. dạ dạ vâng vâng tuân mệnh.

Mọi người tuy là im lặng, nhưng trong lòng thì như có sóng vỗ ào ào. Đại Minh lập quốc 300 năm. kể cả là Anh Tông bị Ngọa Kích bắt làm tù binh, kinh thành bị vây, Đại Minh trên dưới cũng là đồng tâm hiệp lực chống địch, nhưng hiện nay tên hoàng đế Sùng Trinh này lại muốn làm hòa với Thát Tử. chuyện này nếu như truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ.

Tên Trần Tân Giáp đó càng là cảm thấy đắng ngắt trong mồm. nhưng cục diện này. việc nghị hòa nếu như không làm, chỉ sợ trách nhiệm về thất bại ở Tùng Sơn lập tức Sùng Trinh sẽ hỏi tội mình.

Nhưng cục diện hiện nay, nghĩ trước nghĩ sau không ngờ cũng chỉ có con đường nghị hòa này là có thể đi. nhưng ai đề xuất ra. ai đi thực hiện, những tiếng chửi trong thiên hạ sau này chắc chắn người đó sẽ phải hứng chịu.

Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp định thần trở lại. im lặng một chút rồi mới mở miệng nói:

“Vi thần vẫn còn một chuyện muốn bẩm báo với bệ hạ. tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh mấy năm nay có công lao rất lớn. vi thần cho rằng, triều đình nên trọng thưởng, khích lệ tinh thần tướng sĩ. cũng là để cho người trong thiên hạ nhìn thấy sự thưởng phạt phân minh của triều đình”.

Vừa nghe thấỵ tên tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, hoàng đế Sùng Trinh liền có nét trầm tư. lập tức cảm thấy có chút bức bối. nói:

“Chẳng phải là cho hắn chức quan tướng quân trấn đông rồi sao. còn phải thưởng như thế nào nữa đây. loại vũ phu thô lỗ không biết tiến thoái thiệt hơn này...

Trần Tân Giáp nghe thấy Sùng Trinh nói như vậy. trong lòng tuy là mừng thầm, nhưng vẫn là đứng dậy nghiêm túc khom lưng xuống nói:

“Bệ hạ. Lý tổng binh hành sự quả thực là có nhiều chỗ không hợp với quy tắc. nhưng công lao thì là thực thực tại tại. hiện giờ đang là lúc cần dùng người, cần phải thưởng phạt phân minh, thể hiện ra được khí độ khoan hồng của triều đình, cũng là để cho các hào kiệt muốn báo hiếu triều đình có được sự so sánh. Lý tổng binh của Sơn Đông, quả thực là thưởng vẫn chưa đủ”.

Những đại thần có giọng điệu thẳng thắn chính trực như thế này chính là loại mà hoàng đế Sùng Trinh khoái nhất, không những thế Trần Tân Giáp rất biết giữ mức độ. chuyện hẳn nói cũng là chuyện mà Sùng Trinh hoàn toàn không để tâm đến.

Vừa nãy hoàng đế Sùng Trinh đặt ra kế hoạch nghị hòa với giặc Thát Đát. trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít. nghe thấy Trấn Tân Giáp nói một cách trịnh trọng như vậy. bắt giác thân người cũng là ngồi thẳng lên hơn, lúc này đây trong căn phòng này quả thực là có bộ dạng của minh quân và trọng thân Vương Thừa Ân đang cụp mắt xuống cầm cái phất trần, đứng phía sau hoàng đế Sùng Trinh.

Nghe thấy binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp “trượng nghĩa trực ngôn” như vậy. Vương Thừa Ân không nén được cảm xúc ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái. Trần Tân Giáp là loại người như thế nào, đại thái giám Vương Thừa Ân trong lòng hiểu rõ, nếu như là một đại thần chính trực, mỗi năm tặng cho mình gần 5 vạn lượng bạc, số tiền đó không thế nào là kiếm được từ bổng lộc của triều đình.

Một nhân vật như thế này, hôm nay bị hoàng đế sai đi làm một công việc khổ sai, không quay về nghĩ cách để luồn cúi. mà lại còn nói những lời thẳng thắn với hoàng đế. Kể cả là nhân vật lòng dạ thâm trầm như Vương Thừa Ân vẫn là không nén được lòng mà nhìn ra ngoài nhìn sắc trời, nghĩ thầm chẳng nhẽ hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây.

“Thưởng không đủ? Loại vũ phu như thế này không ngờ dám khẳng định Lưỡng Phiên bị thất thủ. trách tội một trọng thần như Dương Văn Nhược. Tên vũ phu này còn dám nói như vậy. nêu không phải là xét đến đại công cứu viện thành Khai Phong, ta từ lâu đã trách tội cho người đến bắt, còn có thể sống được đến hôm nay”.

Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp đứng trước mặt hoàng đế Sùng Trinh. thân người thẳng tắp. khắp mặt là sắc đại nghĩa lê nhiên, nói một cách dõng dạc:

“Bệ hạ nói lời này không thỏa đáng lắm. tên Lý Mạnh đó cũng chỉ là hạng thô lỗ vũ phu. ngoài dẫn quân đánh trận ra. hắn nào hiểu được những thứ như quy tắc thể diện, nhưng càng là nhân vật như thế này, triều đình nếu như thi ân ban thưởng, thì loại người như hắn chắc chắn sẽ sống chết trung thành với triều đình, cam tâm làm thân trâu ngựa cho triều đình sai khiến”.

Hoàng đế Sùng Trinh vốn dĩ cảm thấy trong lòng lo lắng không yên. sau lần nói chuyện ngày hôm nay. liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, do đó cũng là nghe thủng những lời của Trần Tân Giáp, nói một cách ôn hòa:

“Ái khanh nói có lý lắm, chỉ là triều đình đã ban cho hắn chức trấn đông tướng quân sự việc đã qua lâu như vậy rồi. bây giờ nếu như lại ban thưởng thêm, sẽ làm trò cười cho người trong thiên hạ”.

Hoàng đế Sùng Trinh hành sự hoàn toàn là dựa vào sự yêu ghét của bản thân, có lúc sợ bị người trong thiên hạ cười, để bảo vệ sĩ diện của mình, thường là đã sai càng làm cho sai thêm, đó chính là thứ được gọi là hoang đường.

“Bệ hạ, thần tại binh bộ nghe các chủ sự và lang trung bên dưới nói. binh mã Sơn Đông đã 4 năm nay chưa được phát quân lương xuống, thần nghĩ chắc là đã nghèo đến kiết xác. vi thân cho rằng, nên phát cho binh mã Sơn Đông tiền quân lương của một năm. không cắt xén gì. binh mã Sơn Đông sẽ như nắng hạn gặp mưa rào. chắc chắn lòng trung thành sẽ càng tăng lên”.

Nghe đến đây. Sùng Trinh liền có một chút gì đó không tự nhiên, bất luận là binh mã Sơn Đông có làm hắn không thích như thế nào đi chàng nữa, thì xét cho cùng cũng là binh mã của Đại Minh, 4 năm nay đến một lượng bạc cũng không được rót xuống, bất luận thế nào thì cũng là không ổn, hắn liền ho một tiếng rồi nói:

“Lưu tặc và Đông Lỗ mới là đại hoạn của quốc gia. vùng Sơn Đông này trước giờ đều thái bình vô sự. muốn quân lương cái gì.. .cũng được. Trần ái khanh, đợi lát nữa trẫm hạ ý chỉ. bảo hộ bộ cấp cho Sơn Đông 1 năm tiền quân lương, nhanh nhất có thể phát xuống dưới”. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK