Cải Thế Vương xuất thân là thổ hào ở vùng, ít hứng thú với mấy doanh còn loại, đơn giản là đi theo người có sức mạnh mà thôi, chuyện đã như vậy, theo lẽ thường, năm doanh Cách Tả cũng đồng lòng liên minh, chắc chắn phải cứu viện, nhưng bây giờ khoảng cách hai bên xa như vậy, bên Toánh châu tương đối an toàn, hiện giờ muốn vào Hà Nam, vẫn phải trở về cứu viện, hai người nói lý ra đúng là có chút tranh chấp.
“Lão Lưu bọn họ bị nhốt bên đó, để mặc họ đó, chúng ta đi bốn ngày là có thể tới Hà Nam, đó chính là trời cao biển rộng, năm tháng loạn thế thế này. nếu chuyện gì cũng quan tâm tới, mọi người cũng không ổn. chúng ta đi như vậy, chắc hẳn lão Lưu, lão Hạ cũng có thể hiểu được dụng ý của chúng ta”.
Cải Thế Vương - Lận Dưỡng Thành ngược lại nói rất đường hoàng, nhưng Mã Thủ Ứng lại rất kiên quyết, nói:
“Người trong thiên hạ nhìn chúng ta, mãi mãi đều là nhìn Cách Tả ngũ doanh, chưa nói tới chỉ mang riêng chúng ta ra nói, bên Hà Nam hiện giờ, sấm vương đã vô cùng khí thế, chúng ta tới đầu hàng, chắc chắn là mang càng nhiều tiền càng tốt. nếu chỉ có hai chúng ta đơn độc tới thôi, có thể có lợi gì chứ?”
Hộ vệ và thân binh đều bị đuổi ra ngoài, hai người nói chuyện cũng không có gì kiêng kỵ, Mã Thủ Ứng nói toạc ra, lãnh đạm nói:
“Nghe lính báo tin nói rằng, ba doanh nòng cốt trong thành vẫn còn, chỉ cần có thể cứu ra, Cách Tả ngũ doanh vẫn là thế mạnh trong thiên hạ, tới bên sấm vương, thế nào cũng có địa vị như Lưu Tông Mẫn, sấm vương phải đích thân xắp xếp cho chúng ta, nếu hai người chúng ta đến đó, e là Lưu Tông Mẫn ra mặt, chúng ta sẽ phải xong đời”.
Lời này nói ra, nếu đã hạ quyết tâm tới Hà Nam, đó không phải là tính toán cho thời gian ngũ doanh tự do tự tại, mà là vì xuất thân địa vị sau này. Lận Dưỡng Thành lập tức không còn gì để nói, liền tỏ vẻ phục tùng điều phối của Mã Thủ Ứng, cùng tới thành Toánh Thượng phá vây cứu viện.
Đại doanh của Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương có động tĩnh, gần như cả Nam Trực Đãi đều biết, lập tức có tốc mã mà do thám canh chừng gần đó tới Toánh Thượng báo tin cho tham tướng Trần Lục.
Hai trong năm doanh Cách tả vừa ra khỏi thành Toánh châu, do thám phái đi lại tổn thất nặng nề, họ biết tin tức chỉ có thể là đại quân nhìn thấy nghe thấy, ngoài tầm mắt hoàn toàn là người mù, còn lại hoàn toàn là sờ soạng.
Nhưng cũng lảo đảo đi về phía Toánh Thượng, dù sao cùng là đại quân hơn mười vạn người, thám mã và do thám không làm gì được bọn họ.
Vùng Nam Trực Đãi không giống Hà Nam, Thiểm Tây, người chiếm chủ đạo thật sự trong vùng là gia tộc quyền thế, hộ giàu có, những người này tất nhiên không muốn có quan hệ gì với Cách Tả ngũ doanh do lưu dân hợp thành, đều kiên quyết đứng về doanh Giao Châu, tiến hành che đậy chiến trường thay Hoài Dương quân doanh Giao Châu, hơn nữa còn có mật báo.
Phó tướng Cao Khoa quân Hoài Dương vốn đóng ở Từ châu, dẫn đầu năm doanh đã tới hồ Hồng Trạch vào trung tuần tháng bảy, lúc này thuận theo đường Hoài Thủy tây tiến, mặc dù đi ngược dòng, nhưng vẫn qua Thọ châu, thẳng tới thành Toánh Thượng.
Thái giám trấn thủ Nam Kinh, Lô Cửu Đức lại thua một trận thảm trọng công đường văn tự doanh Giao Châu, triều đình vẫn còn chút kiêng kỵ các võ tướng, đặc biệt là câu nói động tới võ sĩ trong thiên hạ, điều e ngại nhất chính là phải xâu chuỗi các tín hiệu náo loạn. Quyền thế của thái giám này hoàn toàn đến từ triều đình, ngược lại lời nói cũng có trọng lượng một chút.
Kết quả giữa tháng bảy, mặc dù sĩ tử thiên hạ công kích Sơn Đông, công kích vẫn chưa dừng lại, nhưng triều đình vẫn hạ chỉ, khiển trách Lô Cửu Đức, nói là đừng tự mình đoán bừa, tránh tự chuốc lấy phiền phức.
Thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức đúng là vô cùng buồn bực, thái gián trấn thủ như hắn rõ ràng nên phụ trách phân phối binh mã trong Nam Trực Đãi, nhưng quân Hoài Dương chiếm tới một phần tư địa bàn hoàn toàn không nghe hiệu lệnh, hơn nữa còn rắp tâm hại người, đánh không đánh lại được, nói lại còn bị mắng, thật khiến người ta không thể làm gì được.
Hiện giờ Cao Khoa dẫn đầu năm doanh thanh thế to lớn này từ bên Thọ châu tới, thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức chỉ đành tăng cường đề phòng, đầy lo sợ quan sát.
Nhưng khi tin tức quân Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương ở thành Toánh châu gần mười vạn binh mã xuôi nam truyền tới, bên hắn cũng không có gì để nói nhiều, Cách Tả ngũ doanh tới Hà Nam, mọi người đều nhàn hạ, đây là suy nghĩ chung của các văn thần võ tướng ở Nam Bắc Trực Đãi, ai ngờ tới Cách Tả ngũ doanh này lại đánh quay trở lại.
Binh mã Sơn Đông đúng là nhiều chuyện, ngươi ở trấn Chính Dương, mặc dù không vừa mắt nhưng cứ ngoan ngoãn ở lại đó là được rồi, hà tất phải tới vây thành Toánh Thượng làm gì, rồi những lưu tặc chạy tới Hà Nam, há chẳng phải mọi người sẽ bớt việc, còn hao phí nhiều tinh lực như vậy để vây đánh, kết quả vốn dĩ sắp đi rồi lại quay về, tự làm mất mặt quá.
Hiện giờ Hà Nam rất yên tĩnh, trăm vạn liên quân Lý, La đóng ở phía tây thành Khai Phong đang nghỉ ngơi hồi phục quân, Trương Hiến Trung bên Nam Trực Đãi đã tới Hồ Quảng, Cách Tả ngũ doanh cũng muốn đi về phía bắc, ai ngờ quân Hoài Dương không xuất chiêu như lẽ thường, trực tiếp phá vỡ sự yên tĩnh.
Các thế lực cũng đã bắt đầu hành động....
Quân Lý Tự Thành và La Nhữ Tài ở bên thành Khai Phong, mặc dù không có động tĩnh gì, nhưng lại giống như một con thú lớn đang ngáp, mặc dù rất bình tĩnh, nhưng người bên cạnh con thú lớn đó chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi, nơm nớp lo sợ.
Hiện giờ sau thành Khai Phong. Trần Vĩnh Phúc dẫn đầu hơn chín nghìn binh mã, tuần phủ Lý Tiên Phong, tổng binh Trần Vĩnh Phúc, tuần án Cao Doanh Hành cộng thêm trên dưới Chu Vương phủ, ai nấy đều chửi mắng quan binh vô tích sự Chu Tiên trấn, ban đầu làm ầm ĩ thanh thế thật lớn, ai ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy.
Kết quả Dương Văn Nhạc chạy tới Nhữ Ninh, Tả Lương Ngọc, Hồ Đại Uy chạy tới Hồ Quảng, trên dưới thành Khai Phong lại phải đối mặt với sự uy hiếp của trăm vạn lưu tặc, thật là đen đủi.
Mặc dù có trăm vạn người, nhưng thám mã do thám của sấm doanh phái tới phủ Quy châu, và phủ Khai Phong, châu Nam Trần, Hạng Thành như nước chảy, chính là muốn xem rốt cuộc binh mã Sơn Đông có động tĩnh gì, nghe nói binh mã Nam Trực Đãi và Cách Tả ngũ doanh muốn đánh một trận lớn, trong lòng Lý Tự Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hiện giờ Lý Tự Thành và La Nhữ Tài đều đang phán đoán, đánh hạ phủ Khai Phong rồi, chỉ còn lại mỗi thành Khai Phong, năm tòa thành lớn trong thiên hạ, có phải binh mã Sơn Đông là điểm mấu chốt không? Nhớ rõ mình gây chuyện thế nào ở Hà Nam. Sơn Đông cũng không có phản ứng gì, nhưng một khi vây đánh Khai Phong, Sơn Đông lập tức điều động quân.
Hơn nữa nhân vật trung tâm của sấm doanh và doanh Tào Tháo đều đang suy nghĩ, hiện giờ sĩ khi cao ngất, chính là thu được rất nhiều đồ quân nhu súng đạn, sức chiến đấu của sấm doanh và doanh Tào Tháo lại lên một bậc mới, vậy là có thể đánh một trận với binh mã Sơn Đông, so cao thấp không?
Nhưng đại chiến bên Qua Thủy đó, đã thể hiện sự khác biệt trong sức chiến đấu của hai bên là cách xa quá mức, lần này mặc dù đã nâng cao nhiều, nhưng có thể lấp được chênh lệch chưa, không ai dám nói chắc.
Nguyên hộ bộ thượng thư Hầu Tuân sau khi được nhậm mệnh làm đốc sư, dẫn đầu ba vạn binh mã trong kinh tập trung binh ở Phong Khâu bờ bắc thành Khai Phong, tụ họp với hai vạn binh do tổng binh Sơn Đông - Hứa Định Quốc dẫn đầu.
Không nói tới trong số binh mã trong thành Hầu Tuân dẫn đi có rất nhiều người thời Sùng Trinh năm mười bốn vẫn là dân chúng, thậm chí rất nhiều người hoàn toàn là lưu dân đầu đường, hoàn toàn là vì lương nhu, mới mang tiền tới mua quân tịch, bình thường hoàn toàn không có trong doanh, lần này chẳng khác gì là bị bắt tới, sĩ khí xuống thấp, võ nghệ lơ là.
Binh mã Sơn Đông cũng không giống những lính biên phòng kinh nghiệm phong phú kia, những lính biên phòng kia theo đốc sư Lô Tượng Thăng khi quân Mãn Thanh xâm chiếm, hơn phân nửa đã tử trận, số còn lại được Hồng Thừa Trù đưa tới cửa khẩu, ở Tùng Sơn tổn thất hầu như không còn.
Quan binh Sơn Tây không mạnh hơn lính trong kinh thành, một vạn quân Hoài Dương bên Nam Trực Đãi dám tử chiến với Cách Tả ngũ doanh hơn mình gấp chục lần, nhưng trong đó, bờ bên kia chỉ có hơn một vạn người do Lý Quá cầm đầu đang hoạt động, làm đội đi trước báo động, nhưng năm vạn quan binh hoàn toàn không dám qua sông.
Từng phong tấu chương ở thành Khai Phong phái người đưa tới kinh thành, cầu xin triều đình phái binh giải vây cứu viện, hoàng đế Sùng Trinh và các vị đại thần trong triều lại dựa theo trình tự từng ý chỉ và văn thư gửi tới trong doanh Phong Khâu Hầu Tuân, thúc giục Hầu Tuân nhanh chóng xuất binh qua bờ nam Hoàng Hà, cứu viện Khai Phong.
Sao lại bắt đầu sử dụng tới hộ bộ thượng thư Hầu Tuân, lại là năm đó Tả Lương Ngọc lập nghiệp, đều dựa vào sự giúp đỡ của Hầu Tuân. Mặc dù hiện giờ Tả Lương Ngọc tổn thất nghiêm trọng, nhưng vẫn là quan binh võ tướng mạnh nhất ở Trung Nguyên, triều đình hi vọng mượn quan hệ giữa Hầu Tuân và Tả Lương Ngọc, đề điều động những võ tướng không nghe hiệu lệnh này.
Nhưng Hầu Tuân bị nhốt vào ngục không chỉ vì chọc giận hoàng đế Sùng Trinh bảo thủ, hay tranh chấp bè phái thổn thường, mà là thượng thư phạm tội tham ô, vì thế mới bị nhốt vào ngục, hẳn luôn cho rằng không còn chiến tích địa phương nào, công lao dẫn quân, đơn giản là dám nói, làm tốt không nói, và không đứng nhầm quân, khi các bè phái tranh chấp luôn dũng mãnh đứng phía trước, vì thế mới từng bước từng bước đi tới địa vị cao như vậy. Nhưng, với địa vị của hắn, cộng thêm sự bảo vệ của các bè cánh, đều có thể vì tham làm mà vào ngục, có thể biết rằng tay hắn đã nhúng chàm rồi.
Người như vậy cho dù năng lực hay phẩm hạnh, nhậm chức đốc sư đúng là truyện cười, trông cậy vào hắn có thể đi cứu viện hoặc làm cho chiến sự có chút khởi sắc, trừ khi mặt trời mọc đằng tây.
Kết quả tới Phong Khâu, ngày nào cũng ngoài việc thấy con trai hắn tới gửi thư, là uống rượu hành lạc, ngồi đợi hội hợp binh mã Sơn Tây. Đốc sư Hầu Tuân rất lấy làm kiêu với con trai Hầu Phương Vực. Hầu Phương Vực được xưng là đại đại đại tài tử, hiện giờ đang du học ở Giang Nam, giao du rộng, danh chấn khắp nơi, nhưng lại càng nổi danh trong du ngoạn ở sông Tần Hoài, được phong danh tài tử phong lưu hàng đầu mà thôi.
Những năm gần đây, Hà Nam rối ren bất an, khói lửa liên miên, những người quê mùa nghèo khổ đứng lên tạo phản, hại các thân hào cửa nát nhà tan, Hầu Tuân cũng có cảm giác thỏ chết hồ bi.
Nhưng Quy Đức mấy năm này vẫn khá tốt, năm đó mặc dù Lý Chấn Hải là tặc tử, nhưng cũng không dám hại tới nhà giàu có như phủ thượng thư, những năm gần đây trong phủ thượng thư còn có thêm nhiều ruộng đất, mấy năm nay Quy Đức lại có thủy lợi thuận lợi, thu hoạch lương thực có thể vượt qua thời không thiên tai, gia khố hậu hĩ, con trai lại không thua kém ai, thượng thư đại nhân tất nhiên là vô cùng an lòng, vốn dĩ muốn lần này liều mạng thêm nhiều công lao, sau đó trở về Quy Đức an dưỡng tuổi già, hoặc là tới Giang Nam, tìm hiểu về ngựa gầy Dương Châu, phong lưu Tần Hoài như trong thư của con trai, kết quả lại bị người ta tố cáo, bị bắt vào ngục.
vẫn may là trời không diệt ta, lại có cơ hội dẫn binh xuôi nam, nghĩ như vậy, lúc trước thu nhận Tả Lương Ngọc, cũng là một quân cờ tốt, đáng tiếc hiện giờ Tả Lương Ngọc ương ngạnh, chút quan hệ năm đó, còn có thể sử dụng tới không, vẫn là nước đôi. Đặc biệt là lúc trước mình đối xử với hắn cũng không phải nhẹ nhàng tình cảm gì, ngược lại còn có chút bạo ngược. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK