Những việc như thể diện gì gì đó cũng chỉ là hư ngôn, nếu như thật sự muốn nói đến thể diện thì cũng không cần thiết phải nhắc đến tiền tài trong đó. Trở thành đại địa chủ rồi. nhưng con trai thứ hai của Diễn Thánh Công tiếp tục nói:
“Hiện nay giá muối tăng cao. bên phía Vương Trang của Lỗ Vương còn có những hộ lớn khác đều muốn mua muối, Chỉ cần chúng ta làm với bên phía Từ Châu, một năm kiếm 10 vạn lượng bạc hoàn toàn không khó...
Nghe đến “kiếm mười vạn lượng hoàn toàn không khó”, Khổng Tam Đức từ đầu đến cuối đều cẩn thận quan sát bỗng chú ý thấy ánh mắt của Diễn Thánh Công lóe lên một cái, thế là trong lòng ông ta thầm nhủ không hay.
Khổng phủ rốt cuộc là một gia tộc như thế nào. hắn là một thành viên trong đó, đương nhiên là hiểu rất rõ ràng, mồm thì lúc nào cũng nói đến nhân nghĩa đạo đức. nhưng đều ngấm ngầm làm những chuyện thất đức. còn hung ác tham lam hơn mấy phần so với những địa chủ cường hào bình thường, nếu không thì sao có thể có ngày hôm nay. một thân phận đại địa chủ đứng thứ ba của Sơn Đông, không những thế thương hàng Văn Như vì lý do gì mà được mở ra.
Gia chủ Diễn Thánh Công, đoán chắc là khi nghe thấy “mười vạn lượng” thì đã động lòng tham, trầm ngâm một lát. hắng giọng một cái nói:
“Vùng đất Tề Lỗ đã có cả trăm đời. thành Tư Dương còn có điện hạ Lỗ Vương, tên Lý Mạnh đó cũng chỉ là một tên vũ phu thô lỗ, không ngờ lại hoành hành bá đạo như vậy. quả thực là quá sức không xem ai ra gì.... A Đức. ngươi đi làm cẩn thận một chút, các thân sĩ của Duyệt Chcũng bị muối làm khổ. ngươi làm như thế này cũng là hành vi đức độ”.
Muốn bán muối lậu kiếm tiền ở Duyệt Châu, còn muốn gán với lý do quang minh chính đại như thế này. quả thực là quá sức buồn cười, nhưng Khổng Tam Đức vừa nghe liên thấy nóng ruột, cũng không cần biết thể diện tôn kính hay thấp hèn gì. vội vàng bước lên trước tranh biện:
“Công gia. việc tuy là như vậy. thấy thiên hạ loạn lạc như vậy. kiểu gì thì cũng phải nghĩ một chút đến tương lai!”.
Câu nói này được nói một cách quá rõ ràng, ai ngờ câu nói tiếp theo càng là làm người khác hộc máu. vị nhị thế tử đó nói lớn:
“Kể cả là thay đổi triều đại thì đã làm sao. Khổng gia dù gì cũng là trường thịnh bất suy, chẳng nhẽ còn có người muốn đối địch với những người đọc sách với thánh nhân trong cả thiên hạ chắc”. Nhưng việc buôn muối lậu cũng chỉ là mới làm được một vụ trót lọt. lần thứ hai liền gặp phải trắc trở. những tên buôn lậu muối của Từ Châu làm việc rất là có quy củ. ngày thường đều dỡ hàng ở bến sông, sau đó dùng xe gỗ chớ đến trong trang viên của Khổng phủ. vì điều này mà có riêng một cửa hàng xe lớn của Khổng phủ ở ngoài thành.
Cửa hàng xe này được chúng xem như hậu lộ. đặc biệt cho người nuôi mấy chục con ngựa ở đó. coi như là chuẩn bị khi gặp phải bất trắc.
Cửa hàng xe đó là sản nghiệp của Khổng gia. nuôi nhiều ngựa một chút cũng là không có gì lạ. kết quả là khi bị khám xét trên bến sông, những người này lợi dụng lúc hỗn loạn xông ra ngoài, trực tiếp chạy đến cửa hàng xe. chuyên thành cưỡi ngựa, chạy vội rời Khỏi thành Tế Ninh.
Diêm Bang Sơn Đông căn bản là không có sự chuẩn bị cần thiết nào. những tên buôn muối Từ Châu này lại là cưỡi ngựa, tự nhiên là muốn đuổi cũng không kịp.
Nhưng ở Sơn Đông, đâu đâu cũng là quân đội và những muối đinh được vũ trang, các thân sĩ địa phương có không ít người, những tên buôn muối lậu đến từ Từ Châu này dường như cũng là biết điều này. chúng hoàn toàn không chạy xa mà trực tiếp chạy vào trong trang viên của nhị thế tử Diễn công tử.
Con người có lúc thật sự là rất hồ đồ. con trai thứ hai của Diễn Thánh Công này hoàn toàn bị lợi nhuận kếch xù từ việc buôn muối lậu làm cho mở mắt. không ngờ còn nghĩ lần này chỉ là không cẩn thận chỉ cần bảo vệ được những người này thì sau này vẫn còn mối làm ăn.
Bên trong trang viên của Khổng phu. quả thực là an toàn, binh sĩ và muối đinh của doanh trại Giao Châu trước giờ không bao giờ vào những nơi này. nhưng có một cách nghĩ rất buồn cười, rất nhiều người căn bản là sẽ không cho rằng những thánh nhân trong Khổng phủ sẽ làm những chuyện như là buôn bán muối lậu. Diêm Bang Sơn Đông trước giờ chưa từng xem Khổng phủ là đối tượng hoài nghi.
Khổng Tam Đức kinh doanh nhiều năm như vậy. trong tộc cũng là thuộc vào dạng nhân vật có môn lộ thông đạt, khi bọn buôn lậu muối vào trong trang viên của nhị thế tử. ông ta chính là người đầu tiên biết được thông tin.
Lần này ông ta trực tiếp tìm Diễn Thánh Công để tố cáo. không ngờ có người đến sớm hơn ông ta một bước nởi với Diễn Thánh Công, vừa nói đến điều này Diễn Thánh Công lập tức đại nộ. nói là ngươi chịu đại ân của gia tộc. tại sao lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người ngoài, nếu đã là có mối quan hệ làm ăn. Khổng gia chúng ta cũng không phải là những kẻ vong ân phụ nghĩa, có khó khăn thì sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Ngươi lại muốn giao người ra. những lời dạy của thánh nhân, ngươi rốt cuộc là đã vứt đi đâu hết rồi. còn nhớ không, ta thấy nếu như cứ để thương hàng Văn Như cho ngươi quản lý. sớm muộn gì thì cũng sẽ có chuyện Khổng Tam Đức ngươi vất vả đã nhiều năm như vậy rồi, hay là cứ về nhà nghỉ ngơi một thời gian đi. để cho lão nhị đến tiếp quản đi.
Toàn tâm toàn lực suy nghĩ vì sự tồn vong của Khổng phủ. nhưng lại gặp phải sự đối xử như thế này. Khổng Tam Đức đúng là trong lòng có nỗi khổ mà không thể giãi bày. Nhưng nói ngược lại. nếu như Khổng phủ đã không biết cái gì là hung hiểm đại họa, còn bỏ rồi mình, vậy thì khi họa giáng xuống. Khổng Tam Đức cũng không muốn cùng chịu hoạn nạn với Khổng phủ.
ít nhất thì cần phải tách mình ra. việc doanh trại Giao Châu lùng sục đám buôn muối lậu từ Từ Châu đến này Khổng Tam Đức đương nhiên cũng là biết, vốn dĩ muốn đem chuyện này nói với doanh trại Giao Châu, nhưng giờ thì thấy nói càng nhanh càng tốt. tránh việc mình bị liên lụy.
Thương hàng Linh Sơn sau khi biết được thông tin này, ngoài việc liền lập tức thông báo cho Hoàng Bình ở châu Tế Ninh ra. còn phái người cưỡi khoái mã đưa thư đến bên phía Lý Mạnh ở thành Tế Nam. xét cho cùng thì chuyện này có liên quan đến Khổng phủ. đối với một đại gia tộc lớn như thế này. bắt buộc phải hành sự thận trọng.
Ven đường có bố trí nhiều dịch trạm, thay đổi ngựa liên tục, tốc độ quả thực là rất nhanh, tin tức cũng là nhanh chóng được đưa về châu Tế Ninh, mệnh lệnh là rất rõ làng. những tên buôn muối lậu đến từ Từ Châu đó bắt buộc phải chết, nhưng người của Khổng phủ thì không được động vào.
Nhị thế tử của Khổng phủ bao che cho những kẻ buôn muối lậu của Từ Châu, hễ là các văn võ quan của doanh trại Giao Châu biết chuyện này. đều phẫn nộ dị thường, đến hai người có xuất thân là tú tài và cử nhân như Ninh Càn Quý và Chu Dương cũng cảm thấy Khổng gia quả thực là không biết sống chết, cần phải cho chúng một bài học.
Nhưng Lý Mạnh vốn dĩ vô cùng căm phẫn vì chuyện này lại đưa ra một quyết định tương đối là dịu dàng, cũng làm người ta cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Diễn thánh công là quốc công, còn là hậu duệ của thánh nhân, vô cùng thân quý. nhưng cũng chỉ là bộ xương trong mộ. không hề có tác dụng gì. nhưng thân phận này của ông ta lại là vô cùng không tầm thường, mặc dù các văn nhân sĩ tử của cả thiên hạ này sẽ không có ai nghe lời của Diễn Thánh Công, nhưng Khổng phủ lại là một cột mốc, là sự đại biểu của văn nhân, triều đình các đời đều ưu đãi cho Khổng thị, không phải là làm điều đó để cho thánh nhân thấy, mà là để cho người đọc sách trong cả thiên hạ thấy, nếu như chúng ta làm gì đó đối với Khổng phủ sẽ rất nhanh gặp phải thái độ phản đối của người đọc sách cả thiên hạ”.
Tôn Truyền Đình cũng là dựa vào sự kinh điển của nho học này để tiến bước vào con đường sĩ đồ. ai ngờ lại có những lời như thế này được nói ra. lời tuy là sai. nhưng càng hiện ra được sức thuyết phục.
“Ngày hôm đó quân Nguyên Mông đánh vào Trung Nguyên. nghe nói hoàng đế Thát Tử bắn một mũi tên vào tấm biển ngoài Khổng phủ. từ đó mà làm cho sĩ nhân cả thiên hạ xa cách, nếu như đợi hắn chiếm được Giang Nam. lại bắn ra một mũi tên này. còn không biết là sẽ nói như thế nào nữa....Lý đại nhân, miệng lưỡi của người trong thiên hạ. vẫn là phải thận trọng đối đãi, đợi ngày nào đó đại nhân tiến đến một bước nào khác, tự nhiên có thể không quan tâm. hiện giờ vẫn là hơi sớm”.
Đối với Hoàng Bình của Diêm Bang Sơn Đông mà nói. vừa muốn giết chết đám buôn lậu muối, vừa không được làm tổn thương đến người của Khổng phủ. độ khó trong đó quả thực là có chút hơi lớn, nhưng bên trên đã bố trí như vậy. kiểu gì thì vẫn phải làm.
Hoàng Bình dẫn theo thủ hạ cải trung thành dân thường đi thám thính thông tin ở xung quanh trang viên nơi bọn buôn lậu muối ẩn náu. làm rõ tình hình bên phía này. vùng đất giữa châu Tế Ninh đến Khúc Phụ. thuộc sở hữu của Khổng phủ còn nhiều hơn cả Vương Trang của Lỗ Vương, đám người Hoàng Bình đều không hiểu lắm. Khổng gia giàu có như vậy. tại sao vẫn phải làm cái trò mèo là buôn muối lậu.
Điều này cũng dễ giải thích, thứ nhất từ cổ chí kim chưa từng có ai chê tiền mình kiếm được nhiều cả. thứ hai là do sự tra xét và điều chỉnh giá muối của muối đinh, tuy là nhằm vào cả tinh Sơn Đông, nhưng với tư cách là đại địa chủ lớn thứ hai của Sơn Đông. Khổng gia cảm thấy áp lực này họ phải đứng mũi chịu sào, chắc chắn cần phải có sự bật lại.
Thiện ý của doanh trại Giao Châu đối với họ thì lại bị hiểu thành đó là sự sợ hãi của bọn vũ phu đối với lãnh tụ tinh thân sĩ lâm và sùng tín đế vương được kế thừa nghìn năm của Khổng gia.
Kể cả là không có hành động bao che cho bọn buôn lậu muối lần này. điều đó cũng sẽ được thể hiện ra ở các phương diện khác, chỉ là trải qua các đời các triều đại. giấy bút chưa từng thắng được đao thương, đó cũng là chân lý được kế thừa mấy nghìn năm của Hoa Hạ quốc.
Hoàng Bình nghe ngóng xong thông tin. đồng thời sắp xếp xong xuôi những người làm nhiệm vụ giám sát ở bên phía trang viên Khổng gia. phòng tránh việc có người lợi dụng lúc hỗn loạn mà chạy mất.
Những người hành động chuyên môn của Diêm Bang Sơn Đông có 60 người, bên phía đô ti Trương Giang ở Duyệt Châu có 200 thân binh, còn có người dẫn đường được Khổng Tam Đức phái đến. hiện giờ tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, chính là chờ đợi hiệu lệnh động thủ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK