Nói tới đây, liền không còn khí lực nữa, đầu nghẹo một bên. tắt thở. nhưng người trong soái trướng cũng không kịp bị thương, phảng phất như sấm sét giữa trời quang, ai cũng đều kinh hãi.
Tiểu Viên Doanh ở bên trong sấm doanh, sức chiến đấu coi như là mấy chỉ mạnh nhất, Lý Tự Thành ra núi Ngư Phúc, chạy vào Hà Nam. hào kiệt các nơi đều rối rít đi theo. Viên Thời Trung chính là trong thời gian đó dẫn mười ba vạn người tới đây nương tựa.
Nhưng Viên Thời Trung này không phải là người xuất thân chân đất. vốn là xuất thân nhà giàu ở Bắc Trực Đãi và Hà Nam. cho nên vẫn luôn không cách nào tiến vào hạch tâm chân chính.
Có điều Sấm doanh đối với gã cũng không tệ. mỗi lần phân chia chiến lợi phẩm, thăng quan, phân công đều không thiếu phần của gã. bây giờ Viên Thời Trung có hơn bốn vạn binh mã, so với trước kia ít hơn rất nhiều, có điều lưu lại trong đội ngũ đều hạch tâm chân chính, ngược lại càng mạnh hơn trước kia.
Lần này lên bắc, trách nhiệm tiên phong cũng đặt ở trên người gã. hơn nữa đồng ý ở sau quyết chiến, để cả Viên Thời Trung tham gia hợp nghị trong soái trướng.
Bây giờ nói những điều này đều dư thừa, quân tiên phong Viên Thời Trung vừa chạy, tim gan của đại quân lập tức trần trụi hoàn toàn trước mặt quan quân lỗ hổng thật lớn.
Hơn nữa Viên Thời Trung này rốt cuộc là chạy đến chỗ nào. tại sao phải chạy, cả đại quân trăm vạn không biết chừng cũng vì Viên Thời Trung đột nhiên bỏ chạy mà tiêu tùng toàn bộ.
"Lý Quá, ngươi đi điều kỵ binh lão doanh, sau canh ba khởi hành truy kích, ta tự mình đi trước, Lý Song Hỉ. ngươi phái người báo cho Lưu Tông Mẫn. Viên Tông Đệ, Lưu Phương Lượng. Điền Kiến Tú và Hách Diêu Kỳ. bảo họ bình tĩnh bất động, chớ để sinh loạn, ngươi và Ngưu đại lang tiên sinh ngăn đại doanh đừng loạn. Duy trì trật tự. trước khi ta về, không được có bất cứ động tác gì, Cao Nhất Công ngươi mang binh mã bản bộ (cốt lõi) tiến gấp. đến huyện thành Úy Thị. ngươi tới làm chức tiên phong này".
Sấm vương ra cả đám mệnh lệnh. Mấy người trong trướng đều lớn tiếng tuân lệnh, vội chạy ra cửa. Lý Tự Thành lại hô mấy tiếng, có thân binh hộ vệ cầm áo giáp binh khí tới. để Sấm vương mặc giáp trụ.
Lúc này đang là đêm, lại vội vàng, nhưng sự huy động và khởi động của sấm doanh có hiệu suất cực cao. Đâu vào đấy, nếu như là quân doanh Tả Lương Ngọc làm như vậy. có thể sẽ lập tức đại loạn, thậm chí có thể có tiểu doanh, bất ngờ tạo phản.
Kỵ binh của lão doanh sấm quân đều lão kỵ binh lâu năm và lão binh bên Thiểm Tây. là lực lượng tinh nhuệ nhất bên trong sấm doanh, sau canh ba. kỵ binh của các doanh đã tập hợp xong, trong nhóm quân đội của Lý Tự Thành có nhiều nhân vật ở bản địa Hà Nam. rất quen đường xá.
Nói đại khái phương hướng Tiểu Viên Doanh chạy, những người này trên cơ bản có thể phán định đuổi theo từ nơi nào, đại đội khởi binh hất bụi mà đi, vốn sấm doanh vào ban đêm có chút yên tĩnh, nhưng lúc này đều tên đã lên dây, đao ra khỏi vỏ, tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái đề phòng khẩn trương nhất.
Mặc dù gió xuân ấm áp. nhưng đất doanh lại từng trận xơ xác tiêu điều...
Trong hơn bốn vạn người Tiểu Viên Doanh của Viên Thời Trung, kỵ binh chỉ có chừng bốn nghìn còn lại đều bộ binh. Lúc trời tối đột nhiên bảo là phải chạy, đội ngũ vốn đã được Sấm doanh trộn không ít hạt cát liền xôn xao. đi một chút liên ngừng, không đi quá xa, đã gần sáu nghìn người tản đi.
Bọn thân tín của Viên Thời Trung liều mạng đốc thúc giết người, lúc này mới miễn cưỡng ổn định được cục diện, để Tiểu Viên Doanh tiếp tục đi về hướng Đông, nhưng tốc độ vẫn không thể đề cao như cũ.
Kết quả đi hết một đêm. cũng chỉ mới tới cạnh Sa Hà. Ánh mặt trời hơi ló. Nhưng đại đội đo Lý Tự Thành suất lĩnh khởi binh đã sắp đuổi tới.
Sa Hà là một sông lớn, quân đội này đột nhiên rời khỏi đại doanh vốn là chuyện đột ngột, chắc chắn không chuẩn bị trang bị để qua sông gì. lúc này lại chậm trễ rất nhiều thời gian.
Dựa theo ý của Viên Thời Trung, lúc đến huyện thành Thông Hứa, toàn quân có thể vào thành nghỉ ngơi một chút, hơn nữa ở đó có thể dựa vào thành trì nhiều ít cũng an toàn hơn một chút. Nhưng thời gian trì hoãn ở dọc con đường này thật sự quá nhiều, lúc còn cách huyện thành Thông Hứa ba mươi dặm. bị đại quân do Lý Tự Thành suất lĩnh đuổi kịp.
Đại quân đuổi kịp. Viên Thời Trung cũng không dám không quản mà chạy loạn, chỉ đành phải hét bày trận, hai bên chuẩn bị tiếp chiến, bây giờ Tiểu Viên Doanh có hơn ba vạn người. Lý Tự Thành mang theo hơn tám nghìn tinh kỵ đuổi theo, như vậy thì đúng là thắng bại cũng chưa biết được.
Nhưng Lý Tự Thành và Lý Quá, Viên Thời Trung đều lão binh đánh trận nhiều năm. tất nhiên biết rõ kết quả trận này ra sao. hai bên đứng đối diện hết sức im lặng.
Trước đó một ngày, mọi người còn là chiến hữu cùng sinh cùng tử. ai ngờ tới lúc này lại thành kẻ địch, sau khi hơi im lặng, bên Sấm vương có người phóng ngựa xuất trận, mở miệng hô lớn:
"Viên Thời Trung, Sấm vương đối với ngươi không tệ. xem như đại chiến tướng, nhưng ngươi lại làm ra chuyện bội bạc như vậy. đến tốt cũng là vì cái gì!!?"
Viên Thời Trung mặc trên người áo giáp, từ trên xuống dưới đều mang tư sức có chút tôn quý. hình tượng hoàn toàn bất đồng với những tướng lãnh lưu dân còn lại. lúc này con mắt đều tia máu. mỏi mệt dị thường. Nghe câu hỏi của đối phương, nhịn không được thấp giọng mắng một câu. xoay người nói với một gã thân tín:
"Lão Ngũ. chúng ta đánh không lại kỵ binh lão doanh của Lý mù. ngươi đi thu gom huynh đệ cưỡi ngựa của chúng ta. đợi hiệu lệnh của ta. tùy thời mà chạy!"
Thân tín kia gật đầu vội vàng đi. người gọi hàng bên trận sấm doanh lại hô mấy tiếng. Tiểu Viên Doanh của Viên Thời Trung không hiểu gì mà chạy trốn lúc này Sấm vương lại tự mình đuổi theo, bị hô mấy lần trong trận đã có chút xao động. Viên Thời Trung bất đắc dĩ cũng chỉ có thể gọi mấy kẻ đi trả lời:
"Sấm vương nhân nghĩa. Viên Thời Trung không có gì để nói..."
"Sấm vương, ngày đó Viên Thời Trung dẫn theo mười lăm vạn người đến nương tựa ngài, lúc này mới một năm. Tiểu Viên Doanh ta đây còn thừa lại bao nhiêu người".
"Sấm vương. Viên Thời Trung ta ngày đó là người Hà Nam thứ hai tới đầu nhập vào ngài, nhưng chưa từng được gọi vào soái trướng ngài nghị sự. cho tới bây giờ đều lĩnh mệnh ở dưới tay Lưu Tông Mằn và Hách Diêu Kỳ. tất cả mọi người đều thân phận gần như nhau, ngày đó Tiểu Viên Doanh ta thực lực bực nào. tại sao phải khuất dưới bóng người".
"Sấm vương, bây giờ đã hơn một năm hễ là tác chiến với quan binh. Tiểu Viên Doanh phần lớn là làm tiên phong, huynh đệ nòng cốt của Viên mỗ chết thảm, mà mấy quan binh và thanh niên cường tráng tù binh kia, có từng có bổ sung gì không? Vì sao đội ngũ quân nhu như Nhất Điều Long kia, mỗi lần đều chảy mỡ, dựa vào cái gì chứ!?"
"Sấm vương, lần này quan quân phía trước chừng bốn mươi vạn. hơn bốn vạn huynh đệ của Viên Thời Trung ta. chẳng lẽ đều phải đi lấp về phía trước sao. Viên mỗ không sao cả. nhưng nhiều huynh đệ như vậy. đều từ đồng hương cùng quê đi ra cùng, dựa vào cái gì chứ!!?"
Từng câu đáp trạ mới đầu nói thì chưa có gì. nhưng càng nói càng oán khí mười phần Lý Tự Thành ngồi ở trên ngựa mặt trầm như nước. Hách Diêu Kỳ và Điền Kiến Tú. thậm chí là cả Đại tướng đứng đầu Lưu Tông Mẫn đều có số lần đánh tiên phong còn nhiều hơn Viên Thời Trung này. hơn nữa quân mã ngoài hệ nhập vào sấm doanh, có thể giừ được bốn vạn người đã là tốt lắm rồi.
Nhất Điều Long mà Viên Thời Trung nhắc tới. mang theo hơn tám vạn người dưới trướng. Bây giờ thì chỉ có hơn hai nghìn huynh đệ theo bên người, những thứ này cũng không tính là gì. chỉ là người muốn đi. nên tìm lý do cho mình mà thôi.
Nhưng Sấm vương vẫn là Sấm vương. Dù sao cũng có chỗ khác với người thường, dặn dò người bên cạnh, cưỡi ngựa xuất trận một mình, ở trên ngựa ôm quyền cất giọng quát to:
"Đúng là Lý mỗ làm không đúng, bây giở trước tiên bồi tội với Viên huynh đệ. các huynh đệ thật vất vả mới tới được ngày hôm nay. cũng sắp tới lúc giàu sang, tản đi như vậy, chẳng lẽ lại về quê hương sống ngày tháng gian khổ. cứ về trước đã. có chuyện gì từ từ thương lượng, dù sao cũng đỡ hơn là mọi người trở mặt không thể làm huynh đệ".
Viên Thời Trung đã làm như thế. mà Lý Tự Thành nói lời như vậy. Lòng người ủng hộ hay phản đối tự nhiên rõ ràng. Viên Thời Trung trong trận cũng trầm mặc. qua một lát. mới lại có người xuất trận hô:
"Sấm vương, việc đã tới nước này, Tiểu Viên Doanh trở về chẳng phải là tự làm mất mặt sao. Sấm vương gia ngài là đại nhân vật có chí thiên hạ. hãy cấp cho Tiểu Viên Doanh một con đường sống đi!"
Nói tới đây; thật sự là không cần thiết phải tiếp tục. Sấm vương lui về trong trặn đã giơ cánh tay lên. phắt về phía trước. Đại kỳ lay động, quan quân các đội cùng hô to hạ lệnh, kỵ binh bắt đầu di động từ từ về phía trước.
Bộ binh bên Tiểu Viên Doanh kia dù có không muốn ra sao. nhưng thấy đối diện ép tới như vậy. cũng phải chuẩn bị chiến đấu. tiêu quan quân phía dưới hạ lệnh chuẩn bị xếp thành hàng đến khản cả giọng.
Nhưng đúng lúc này, Viên Thời Trung lại quay đầu ngựa, bỏ chạy về phía nam giữa hai quân đang giằng co. kỵ binh phía sau gã đều vội vàng đuổi theo.
Thủ hạ của Viên Thời Trung có động tác như vậy cho dù là địch ta đều trở tay không kịp. dĩ nhiên là trơ mắt mà nhìn hơn ba nghìn người cưỡi ngựa nghênh ngang nhắm hướng nam mà rời đi.
Những bộ binh Tiểu Viên Doanh này vốn không hề có ý chí chiến đấu gì. hiện giờ sau khi trơ mắt nhìn chủ soái nhà mình nghênh ngang rời đi. toàn quân lập tức đóng băng, cả hàng ngũ liền tán loạn.
Đối diện với thay đổi đột ngột này. khiến bọn quân tướng trong bộ đội truy kích của sấm doanh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. hoàn toàn không kịp phản ứng. chỉ có Lý Tự Thành sắc mặt tái nhợt, cứ như vậy nhìn quân binh tán loạn phía đối diện, mở miệng lạnh lùng nói:
"An bài người thu nạp tráng đinh đối diện. Lý Quá. ngươi mang năm nghìn kỵ binh đuổi theo, nhất định phải xem Viên Thời Trung gã rốt cuộc là chạy đến chỗ nào. hơn ba nghìn kỵ binh này có thể mang về được là tốt nhất, nếu không thể mang về. cũng không nên để người khác chiếm tiện nghi".
Sắc mặt Lý Quá ở một bên cũng rất khó coi. khom người đáp ứng ở trên ngựa, tự dẫn người đi truy kích.
-o0o- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK