Mục lục
[Dịch] Thuận Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận này đánh thật khó coi.

Lý Mạnh xem chiến báo bên Nam Trực Đãi truyền tới, không khỏi có cảm khái như vậy. Trần Lục và Cao Khoa quân Hoài Dương không giấu diếm gì trong quân báo như vậy, có sao nói vậy.

Hon nữa đại quân xuất trận, các quan tướng đều phải theo lệ viết chuyện hàng ngày trong trận, sau này mang về biên soạn thành chiến sửl àm tham khảo, mấy người ghi lại, muốn giấu diếm cũng không thể giấu được.

Trận chiến lần này đúng là quá vụng về, từ quân đội bố trí trước, tới phản ứng lầm đánh sau đó, vụng về hỗn loạn, kiểu ứng phó thế này nếu đề các lão tướng nhìn thấy, có thể sẽ cười tới rụng răng mất, nhưng cho dù là vụng về như vậy, vẫn hoàn thành đầy đủ bố trí dự định, chặn toàn bộ Cách Tả ngũ doanh trong Nam Trực Đãi.

Xét tới cùng, trên chiến trường thực lực quân đội quyết định tất cả, cho dù là Cách Tả ngũ doanh có năm vạn lão binh, hơn nữa trang bị cũng không tệ, nhưng Lý Mạnh biết, nếu hai bên giáp chiến, cho dù dưới địa hình hội chiến không thích hợp với đại quân như vậy, quân Hoài Dương cũng có thể dễ dàng xuyên thẳng vào trung tâm của đối phương, giành lấy thắng lợi.

Nhưng trận chiến ở Thọ châu và Toánh Thượng, mục đích không phải để đánh bại đánh tan Cách Tả ngũ doanh, mà là vì nhốt đại quân chủ lực Nam Trực Đãi và Cách Tả ngũ doanh lại, để họ tự đấu đá, đánh bại Cách Tả ngũ doanh, Sơn Đông không có điều gì lợi.

Cảm khái vẫn chỉ là cảm khái, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, chính lý Mạnh cũng suy nghĩ nếu đồi vị trí với Trần Lục, e là mình cũng không đánh linh hoạt khéo léo hơn là bao.

Lý Mạnh và các quan quân bên dưới không phải võ tướng truyền thống thời đại này, họ là đội quân được thành lập dựa vào kiến thức Lý Mạnh trước khi vượt thời gian được học từ sĩ quan trong đội ngũ quân giải phóng và kiến thức mưa dầm thấm đất, hỗn hợp vũ khí và hiện thực thời đại này.

Hắn huấn luyện và kỷ luật đều không khác biệt lắm với quân đội Trung Hoa hiện đại, nhưng vũ khí và cơ cấu tổ chức lại không vượt qua thời đại này, bên ngoài nhìn có vẻ doanh Giao Châu của Lý Mạnh không có gì khác với quân của Đại Minh khác, ngay cả vũ khí cũng đều là súng là giáo dài, các quân khác cũng đều có những thứ này.

Nhưng, Lý Mạnh lại làm được tất cả những gì mình có thể làm, cải tiến hết mọi chi tiết mình chú ý đến, thông qua lương bổng và tuyên truyền giảng giải huấn luyện hàng ngày, nâng cao tinh thần tướng mạo và thể năng, kỹ thuật chiến đấu của binh lính, đẩy mạnh chế tạo vũ khí, yêu cầu về chất lượng, để vũ khí có thể phát huy hết mọi uy lực, với tố chất quân đội mà nói, kỷ luật nghiêm minh, võ nghệ tinh thục, cũng được coi là quân đội lớn mạnh.

Làm tốt những chuyện nhỏ, thực lực của chỉnh thể tất nhiên cũng tăng lên một bậc, cho dù hắn không hiểu rất nhiều kiến thức thông thường của quân nhân và quân đội thời này, thuộc hạ của hắn đều xuất thân từ quân tốt bình thường và quan quân cấp dưới, cũng không hiểu, hơn nữa mọi người đều nắm chắc chiến cục, đối với thời cơ chiến đấu cũng rất không đủ. Nhưng trên chiến trường hiện giờ, dựa vào thực lực doanh Giao Châu, cũng có thể giành được thắng lợi, đây là đội quân giống như công nhân, lại càng giống võ tướng hơn, cần cù cẩn thận vượt xa cả quân đội vũ dũng tài hoa.

Thấy Lý Mạnh thấp giọng lẩm bẩm câu này, Tôn Truyền Đình bên cạnh mỉm cười không nói, chi nhắc nhở:

“Đại soái, các quân tướng đang chờ bên ngoài”.

Lý Mạnh lại nhìn quân báo trong tay, rồi đưa cho Tôn Truyền Đình bên cạnh, cười nói:

“Mặc dù khó đánh, nhưng cuối cùng cũng đạt được mục đích dự định, cuối cùng cũng thành cục diện thế này, mọi việc tiếp theo chính là kết thúc”.

Nói xong, sải bước đi về phía chính sảnh, thân binh phía sau vội vàng đi theo. Lý Mạnh rất ít khi mặc chiến giáp toàn thân, bình thường khi ở xung quanh thành Tế Nam đốc thúc các doanh luyện binh, Lý Mạnh cũng chỉ mặc y phục của tổng binh mà thôi, còn khi gặp quan lại văn võ không trong hệ thống Sơn Đông của Đại Minh , cũng chỉ có lễ phục đỏ thẫm thêu các loại thủ như bào phục của quan văn thôi.

Mặc chiến giáp, dáng vẻ vũ trang đầy đủ, có hai trường hợp, một là ra chiến trường, hai là trường hợp hiện giờ....

Cổng chính Nha môn tổng binh vô cùng rộng, Lý Mạnh đi ra, đã có hơn ba chục người hoặc ngồi hoặc đứng ở đó, Vương Hải và Thang Nhị lại ngồi ở vị trí trên cùng, những người này thấp nhất cũng là doanh thiên tổng, một thân binh lúc đi vào trong phòng cao giọng thông báo:

“Đại soái đến!”

Mọi người trong phòng đồng loạt đứng lên, áo giáp và bội sức loảng xoảng. Vương Hải và Thang Nhị đứng trên cùng, những người khác mười người một hàng xếp phía sau, nghiêm nghị chờ đợi. Lý Mạnh bước vào trong phòng, Vương Hải và Thang Nhị dẫn đầu , hai chân chụm lại, đao kiếm chạm nhau ầm ầm mọi người giống như muốn hét ra chút khí cuối cùng trong phổi, hô lớn:

“Mạt tướng tham kiến đại soái”.

Lý Mạnh nhìn lướt một lượt, khẽ vuốt cằm, nói lớn:

“Chư tướng, hôm nay đại quân sắp xuôi nam bình tặc, các doanh xóa bỏ mọi nghỉ ngơi, tất cả ra ngoài, toàn quân chỉnh đốn, sẵn sàng nam chinh”.

Với mệnh lệnh của Lý Mạnh, các quân tướng có ý quan sát hay vơ vét tin tức đều có thể đoán được, nhưng nghe đại soái xác định, mặt ai nấy đều hưng phấn, công danh lấy trên lưng ngựa, kẻ làm tướng nếu muốn thăng chức nhanh, luôn phải dùng quân công trong núi đao biển lửa đổi lấy, hết lần này tới lần khác lão doanh chiến đấu không nhiều, ngày nào cũng không ngừng huấn luyện, đúng là làm hỏng những quan binh này, lúc này rốt cuộc có cơ hội rồi.

Mặc dù lần này là chiến trường tanh máu, thương vong trước mắt, nhưng mọi người vẫn tràn đầy cảm xúc, nhiệt huyết sôi trào, nhất tề khom người chắp tay, gần như gào thét trả lời:

“Vâng mệnh đại soái, nguyện quên mình vì đại soái”.

Đầu tháng tám, xung quanh các quân doanh Sơn Đông đóng quân ở các châu huyện đều thi hành giới nghiêm, các diêm đinh vũ trang ngày nào cũng tuần tra xem xét khắp nơi, không khí dần trở nên căng thẳng, tuyên bố với bên ngoài, tình thế Hà Nam hỗn loạn, Sơn Đông nguy cấp, nên mới có trạng thái này.

Binh mã Cách Tả ngũ doanh và quân Hoài Dương của doanh Giao Châu đánh rụt tay rụt chân, nhiều lần chịu thiệt, nhưng chiến đấu với quan binh Nam Trực Đãi do Lô Cửu Đức lại vẫn có chút ưu thế.

Tổng binh Hoàng Đắc Công ban đầu dồn sức đánh mạnh có hiệu quả, nhưng lập tức bị quân do Ngụy Tiểu Bắc dẫn đầu đón đầu chặn lại, chịu nhiều thiệt hại, cánh Lưu Lương Tá vốn muốn đứng ngoài xem Hoàng Đắc Công nhưng bị Lô Cửu Đức mấy lần thúc giục, cũng chỉ đành từ cánh đánh ra, lại bị Hạ Nhất Long và Lưu Hi Nghiêu chặn lại, đánh cho tan tác.

Thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức dẫn đầu đại quân trung tâm, vững bước lên trước, chính diện hắn là quân của Cải Thế Vương Lận Dưỡng Thành hai bên giằng co, không ai dám động thủ trước.

Mà Mã Thủ Ứng thực lực mạnh nhất bên cách Cách Tả ngũ doanh lại chặn ở phía sau. Lần này quân đầu cách Cách Tả ngũ doanh đều không có ý kiến gì với chuyện lão Hồi Hồi thực lực mạnh nhất ở phía sau, vì ai cũng biết. Mã Thủ Ứng này hành động cảnh giới đều khó hiểu.

“Đại soái, nha môn tuần phủ lại đua thư tới”.

Lúc này đã là giờ cơm tối, chỉ có lúc này, mới có thể đưa những bức thư ban ngày gửi tới tới tay Lý Mạnh, từ sau hôm hạ lệnh cho chư tướng đại doanh Tế Nam, ngày nào Lý Mạnh cũng ở trong các doanh, quan sát đốc thúc các binh lính tập luyện hoặc là tự mình tham gia vào.

Tới tối mới quay về phủ đệ trong thành đoàn tụ với người nhà, nghi ngơi qua loa, hôm sau lại như vậy, về nhà cũng không yên ổn được, trước bữa cơm tối, thuộc hạ còn mang cả đống văn thư tới cho hắn phê duyệt.

Thấy Viên Văn Hoành đua thư tới, Lý Mạnh vừa nhận lấy, vừa cười nói:

“Đi qua đi lại làm gì, cách gần như vậy, có chuyện giờ tới nói trước mặt là được rồi”.

Mở giấy tờ ra, nhìn nhìn, Lý Mạnh liền nhíu mày, lạnh giọng nói:

“Khi dễ ta là người thô kệch sao, nói cái gì xin hài cốt, lời này là lúc hắn thượng tấu nói với bệ hạ, nói với ta, há chẳng phải hại ta bất trung, hắn là văn thần giám quân, ta là võ tướng, hắn viết như vậy là muốn chỉ trích ta ương ngạnh sao, không cần tới tôn ti cao thấp nữa sao?”

Nói xong, ném giấy tờ trên bàn, nói với Viên Văn Hoành:

“Ngày mai gửi trả lại hắn, nói là văn võ không chung đường, trọng thần xét tài định cấp, là việc của thiên tử, võ tướng như ta đâu có thể nói gì được, muốn cáo lão về quê, ắt có bệ hạ và các vị đại lão ở kinh thành quyết định, tới đây hỏi ta có ích gi?”

Viên Văn Hoành mặt tươi cười, gật đầu đáp lại, trong lòng lại hiểu rõ rốt cuộc có chuyện gì, tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ ở Sơn Đông mặc dù ăn ngon mặc đẹp, hầu bao lớn, nhưng làm việc cùng Lý Mạnh, cao thấp đảo ngược không nói tới, hơn nữa ngày nào trong lòng cũng run sợ, sợ bên Lý Mạnh thất bại, hoặc là mình có chỗ nào xúc phạm Lý Mạnh, mình đều có kết cục chết chóc.

Từ không khí hăng hái trong lại bộ đô cấp sự tới từng chuyện xảy ra, tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ hiện giờ nản lòng thoải chí, chỉ muốn yên bình sống nốt nửa đời còn lại, không còn muốn chộn rộn tới bất cứ chuyện gì ở quan trường Đại Minh , càng không nói tới sự nghiệp Lý Mạnh ở Sơn Đông này.

Nhưng hắn muốn từ chức, bên Lý Mạnh hoàn toàn không đáp ứng, có tuần phủ dùng quen ở Sơn Đông, cũng bớt đi nhiều phiền phức, nếu người này đi mất, lại phải tới người tới, còn phải cưỡng bức dụ lợi, hiện giờ nhiều chuyện như vậy rồi, ai muốn bỏ thêm công sức nữa chứ.

Trong lòng Viên Văn Hoành hiểu rõ, những lời tiếp theo cửa Lý Mạnh đúng là không vượt ngoài dự đoán cửa hắn, Lý Mạnh vút hết giấy tới, uống ngụm trà, lại cười nói:

“Viên chủ bộ. ngày mai ngươi tới bên tuần phủ một chuyến, khuyên nhủ tuần phủ đại nhân, Sơn Đông thái bình, các nơi khác đều rối loạn, ở lại đây tốt biết bao, ngày tháng tốt lành còn đang ở phía trước”.

Viên Văn Hoành vội vàng khom người đáp lời, trong lòng lại cười thầm, lời này cửa Lý Mạnh tất nhiên không phải Sơn Đông thái bình mà là Nhan Kế Tổ ngươi nếu không là tuần phủ nữa, thi sẽ không còn thái bình nữa.

Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ cũng thật đáng thương, xin hài cốt, đó là khi thần tử nói với hoàng đế muốn xin từ chức mới dùng tới những từ như vậy, nhưng hiện giờ đã dùng trong thư với võ tướng như Lý Mạnh, có thể thấy đã đặt tâm thế của mình ở nơi thấp nhất, đã có chút hoàng loạn trong chọn từ ngữ rồi.

Nhưng chỉ cần Lý Mạnh không đồng ý, Nhan Kế Tổ cũng không dám từ chức, mặc dù theo danh phận và thủ tục nhân sự trên thực tế, tuần phủ muốn từ quan phải qua phê chuẩn của hoàng đế, hơn nữa chỉ có hoàng đế mới có thể quyết định, nhưng Nhan Kế Tổ lại không để ý tới triều đình, chỉ không ngừng cầu xin Lý Mạnh đồng ý.

Chuyện này trong mắt người ngoài có thể là nực cười đáng thương, trong quan văn hệ thống doanh Giao Châu, ai nấy đều có chút hả hê xem náo nhiệt.

Nhưng có những chuyện Lý Mạnh lại không nói với Viên Văn Hoành, theo phân tích của Tôn Truyền Đình, thế cục thiên hạ hiện giờ, binh bộ thượng thư là hỏa lò dưới đất, cho dù ai ngồi ở vị trí binh bộ thượng thư, hắn theo phái nào, danh tiếng hắn trước đây hiển hách thế nào, hắn lung lạc bao nhiêu quan văn ngự sử, đều không thể ngồi được quá lâu, hơn nữa nhất định là không còn mặt mũi nào rớt đài, thậm chí tính mạng cũng khó giữ.

Vị trí này ai lên người đó bị lửa nướng bên dưới, nhưng vị trí này cũng là một trong những hiển quý quan trọng nhất trong chúc vụ chư thần, quyền lực rất lớn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK