Tống Đại Cương bị dọa bể mật một đường đánh ngựa chạy như điên, hoàn toàn không thèm nghĩ tới mấy chuyện như tiếc rẻ sức ngựa, vân vân. vẫn cứ chạy liên tục ba canh giờ. mười mấy thởt ngựa đều sùi bọt mép chết ở nửa đường, lúc này mới tốc độ chậm lại.
Mắt thấy sắp tới địa giới tân thành ở phía nam thành Khai Phong, chỗ này vùng đất bằng phẳng, Vương Hải suất lĩnh hơn một nghìn hai trăm tên kỵ binh đang chờ ở lộ khẩu bên này.
Lúc binh sĩ phụ trách quan sát báo động trước ở đó tới báo cáo. Vương Hải đang nằm trên đất, trong miệng ngậm một cọng cỏ. nghe bẩm báo của thủ hạ, trong lòng hưng phấn vô cùng, xoay người từ trên đất bật dậy. luôn miệng nói:
"Mau treo tấm bảng kia lên, đại nhân chúng ta hiếm khi hào hứng như vậy!!"
Đối phương ở trên sông tới cứu viện thành Khai Phong, nếu chạy ra xung quanh thành Khai Phong, chắc là có thể an toàn. Tống Đại Cương và thủ hạ liền thở phào nhẹ nhõm. Chạy không bao lâu, lại trông thấy ở ven đường dựng lên một cây cột. trên cột treo một tấm bảng, trên đó viết ba chữ to.
Có điều Tống Đại Cương này là xuất thân gì chứ. gã cũng không biết chữ phía trên tấm bảng này. thấy cột này bỗng dưng dựng ở ven đường, trong lòng cảm thấy có chút không ổn. Nhưng vẫn hồ đồ. kỵ binh vẫn đi chậm, định quay đầu lại hô lớn:
"Các huynh đệ. có ai biết chữ phía trên này không?"
Mấy trăm kỵ binh thiếp thân này của gã, cũng có một gã có học trường tư mấy ngày, nhưng chữ biết được thì rất ít. ở đó suy nghĩ một hồi. mới không dám chắc mà nhỏ giọng nói:
"Đương gia. Nét bút của chữ đầu quá nhiều, tiểu nhân không nhận ra. Hai chữ sau đó. có lẽ là từ "nhi" trong từ "Nhi tôn" và từ "Oa" trong từ "Thủy oa"!"
Tống Đại Cương vẫn còn hồ đồ. nhổ một ngụm nước miếng xuống đất. mở miệng mắng:
"Cũng không biết là ai làm dạng mê hoặc này..."
Đang lúc nói chuyện, liền nghe được tiếng vang hai bên đường, vừa định phản ứng, lại thấy hai bên lại xuất hiện rất nhiều binh sĩ mặc áo bố, trong tay cầm đao thương, hỏa thương.
Thấy cách ăn mặc của những binh sĩ này, Tống Đại Cương hồn gan đều mất, sự xuất hiện của những binh sĩ này rốt cuộc cũng đã xác minh dự đoán không rõ trong lòng gã. Gã sợ nhất cái gì thì liền tới cái đó. doanh Giao Châu ở Sơn Đông, sao lại đuổi giết tới tận đây.
"Tống Giang! Đây chính là nơi chôn thấy ngươi!!"
Vương Hải vào cách đó không xa lớn giọng hô. tiếng hô của gã trên thực tế chính là mệnh lệnh, súng hỏa mai của bọn binh sĩ hai bên đã sớm nhét đạn dược sẵn. mệnh lệnh vừa hạ xuống, liền nổ súng, nhìn cách ăn mặc của Tống Đại Cương, lại còn hét ra lệnh vừa rồi. đều chứng tỏ gã chính là thủ lĩnh.
Mấy khẩu súng hỏa mai cơ hồ là chỉ nhắm chuẩn vào một người, quan đạo không rộng, cho dù là súng hỏa mai do doanh Giao Châu chế tạo cũng có thể bắn chính xác. Tống Đại Cương vừa định há mồm. cũng chưa ai nghe rõ gã đang nói cái gì, lập tức đã bị bắn cả người máu văng tung tóe, ngã đơ xuống.
Những người còn lại không có ý chống cự gì; bọn họ phần lớn đều từ Sơn Đông ra, tất nhiên biết rõ sự lợi hại của doanh Giao Châu, thấy thủ lĩnh bị giết, lập tức toàn bộ chiến ý đều tiêu tán. đúng vào lúc này. lại có người hô:
"Xuống ngựa, quỳ xuống đất, không giết!"
Ngựa không thể chạy được, trường thương, súng hỏa mai hai bên lại ép lên. trước sau đều có kỵ binh chặn đường, cục diện này không đầu hàng e là chỉ có chờ chết, những mã tặc còn lại đều vội vàng xuống ngựa quỳ xuống đất. vứt binh khí sang một bên.
Vương Hải ở đó chà tay đầy hưng phấn, cười nói với thủ hạ:
"Lần này đúng là có lộc to. mau phái người đi báo cho đại nhân trông coi lộ khẩu phía đông, nói Tống Giang kia đã bị đánh bại!"
Một gã thân binh đáp ứng, dẫn mấy tên kỵ binh mau chóng chạy về phía đông.
Bổ sung thêm một chút, ba chữ viết trên tấm bảng kia là "Liệu nhi oa". Lý Mạnh từng xem sách Thủy Hử; hơn nữa còn nhớ rõ. tên hồi cuối là "Tống Công Minh tụ ở Liệu Nhi Oa xưng hiệu Tông đế mộng tường Lương Sơn Bạc". "Liệu Nhi Oa" này và tên hiệu "Tống Giang" của thủ lĩnh cường đạo Tống Đại Cương cũng vừa vặn phù hợp. Liệu Nhi Oa là nơi chôn thân Tống Giang.
Hiếm khi Lý Mạnh bày trò dùa như vậy. Đây cũng là điển cố hiếm có mà Lý Mạnh biết được ở thời đại này, đánh tan một nhânh cường đạo "Tống Giang" này. Lý Mạnh không cảm thấy có gì khó khăn, khó khăn hơn chính là. bắt hoặc là đánh bại trùm thổ phỉ điều này cũng không quá quan trọng, chỉ cần phán đoán hai đường phải qua là được.
Cùng với Vương Hải mỗi người chia một nửa ôm cây đợi thỏ, Trần Lục nếu có thể giết chết gã trong chiến trận là tốt nhất, nếu người này chạy tới. liền xem ai có thể chặn đường. Cũng đã ước định với Vương Hải. ai thấy Tống Đại Cương này tới. liền treo cái bảng "Liệu Nhi Oa" lên, đáng tiếc Tống Đại Cương này mặc dù tự xưng hiệu "Tống Giang", nhưng ngay cả ba chữ "Liệu Nhi Oa" này cũng không nhận ra được hết, trò dùa này của Lý Mạnh, có thể nói là quyến rũ người mù.
Buổi sáng tới bờ Hoàng Hà. lúc trời sắp tối đen. bọn lưu khấu vây quanh thành Khai Phong gần như đều bị quét sạch. Đương nhiên, sau khi liều chết qua sông, cũng không có chiến đấu gì đáng nói. Quân Duyệt Châu do Trần Lục suất lĩnh hầu như là lấy tư thái hành quân, tuần tra một vòng quanh thành Khai Phong.
Thấy cường đạo chạy tứ tán. dân tráng trên tường thành và tất cả quan viên thành Khai Phong đều kinh hồn táng đởm. gần như ai từ nhỏ tới lớn đều chưa từng thấy chiến binh hung hãn như thế.
Hiện giờ truyền thống của Đại Minh là gì. binh sĩ càng có thể đánh trận thì gây họa cho dân chúng càng ghê gớm, còn có người biện hộ hùng hồn rằng, binh sĩ nếu không như hổ sói. sao có thể dám chiến đấu với địch hung mãnh. Dựa theo những lời này thì giống như nếu ngươi an phận giữ quân quy. chắc chắn sẽ không thể đánh giặc.
Phó tướng trấn thủ bên trong thành Khai Phong - Trần Vĩnh Phúc và con gã. coi như là người giỏi về trị binh ở Hà Nam, có điều lại yêu cầu quân kỷ nghiêm khắc, kết quả hầu hết người dân Hà Nam đều cho là Trần phó tướng không đánh thiện chiến bằng Tổng binh Tả Lương Ngọc.
Ngẫm lại tin đồn Tả Lương Ngọc gây họa dân chúng, lại nhìn sức chiến đấu của chi quân đội trước mắt này. quan viên lớn nhỏ trên thành Khai Phong, binh sĩ, bách tính đều có một tín niệm kiên định, nghìn vạn lần không thể để cho chi quân đội dưới thành này vào thành.
Dựa theo yêu cầu của Lý Mạnh mà luyện binh là chính, cố gẳng không nên hiển lộ thanh danh quá rõ. Trần Lục vốn cũng không định để quân Duyệt Châu vào thành, có điều mình không vào thành là một chuyện, đó là sau khi mình từ chối nhã nhặn, sẽ lộ vẻ có đức độ. Mà giờ quét sạch tặc nhân dưới thành, đối phương vẫn giống như lâm phải đại địch như cũ.
Trong lòng Trần Lục có chút không vuị, có điều vẫn ra lệnh cho thủ hạ hạ trại ở khu cư dân ở ngoài thành. Bây giờ khiến gã nhức đầu không phải là chuyện không mở cửa thành, mà là những lưu dân loạn binh đầu hàng kia.
Đánh không lại liền đầu hàng, những lưu khấu này thấy đại thế đã mất, cũng không còn ham muốn tiếp tục chiến đấu gì nữa, không chạy thoát được đều quỳ xuống đất đầu hàng, ở trong loạn cục. khó tránh khỏi có kẻ bị ngộ thương, giết chết, có điều bọn lưu dân giống như không hề quan tâm tới tử vong vậy.
Sau khi quét sạch, kiểm kê sơ. không ngờ lại có hơn vạn người đầu hàng, kết quả quân Duyệt Châu đánh thắng trận lớn còn phải tập trung tinh thần để phòng những tù binh này, có chút vị dở khóc dở cười.
Trần Lục làm việc luôn trực tiếp, gã cũng chẳng an bài người trông coi những tù binh này. chỉ làm tốt chuẩn bị chiến đấu trong doanh, ngoại trừ năm trăm tên bộ đội trực đêm. người còn lại thì nghỉ ngơi.
Trên thực tế, bọn tù binh cũng không dám có hành động lạ gì. loại điên cuồng qua sông cường công kia của quân Duyệt Châu đã chấn nhiếp bọn họ hoàn toàn, danh tiếng Trần điên bây giờ cũng có thể hù sợ người khác.
Buổi tối. bọn tù binh không có người trông coi bắt đầu tản đi cả đàn cả lũ. nhưng cũng có một số người "trượng nghĩa" chủ động đứng ra. nói mọi người ở Hà Nam dù thế nào cũng sẽ chết, chi bằng đi chồ khác cầu thực, những người "trượng nghĩa" này trên thực tế đều người xa lạ, nhưng nhiều người như vậy. ai mà nhận ra từng người được.
Hơn nữa bọn lưu dân đúng là đang bàng hoàng không có kế sách gì, có người dẫn đầu. tất nhiên là rất nhiều người nghe theo, nếu con đường phía trước mờ mịt, không bằng đi chỗ có một tuyến hy vọng.
Sáng hôm sau. Lý Mạnh mang thủ cấp của Tống Đại Cương tới thành Khai Phong. Trần Lục thiết lập lều lớn ở chính giữa đường lớn trước cửa thành, căn bản không có người nào để ý tới những binh sĩ thủ thành trên thành kia, Vương Hải đã an bài thủ hạ, đốc thúc những tù binh chưa chạy trốn kia. Chồng những thi thể trên chiến trường sau khi cắt thủ cấp rồi phóng hòa đốt. về phần những thủ cấp kia thì treo ở ngoài thành. chấn nhiếp bọn trộm cắp. Cái này hiệu quả thế nào không biết, có điều binh sĩ thủ thành trên thành Khai Phong bị dọa đến xụi lơ ở trên đầu thành thì có khối người.
"Ngươi thật đúng là một kẻ điên!"
ở trong quân trướng. Lý Mạnh chỉ vào Trần Lục đối diện, cười ha hả nói... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK