Mục lục
[Dịch] Thuận Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỉ mong người thật lâu, ngàn dặm chung thuyền quyên” “Trăng sáng trên biển, chân trời chung lúc này”, tự cổ tới kim, các văn nhân nhà thơ đều không tiếc văn thơ của mình để nói về trung thu. Mà ngày hội trung thu, là một trong những ngày lễ lớn nhất trong thiên hạ, trăng sáng treo cao, toàn gia đoàn viên. Mỗi năm trước khi tới trung thu, đều đang bận rộn chuẩn bị, cả nhà sum họp đón tết trung thu.

Nhưng trong năm mùa màng thiên tai thế này, thiên hạ đều nhốn nháo, không ai biết ngày mai sẽ thế nào, mọi người đều lấy khí lực cuối cùng, trong thế đạo người ăn người thế này, liều chết tranh giành, không ai để tâm tới tẾt trung thu. Từ Khai Phong tới Nhữ Ninh, chim chóc phía đông nam Hà Nam đều như đột nhiên mất đi giọng hót thiên phú. mọi người trong nhà. đều đang bận rộn, người trong thành, đều đang ra sức chuẩn bị tích trữ lương thảo, các mặt hàng hoa màu bên ngoài đều tăng lên nửa giá. còn trong thôn xóm hoặc thị trấn, mọi người lại chuẩn bị thoát khỏi binh tai, chuyển chút của cải không ý nghĩa gì lên xe. chuẩn bị trốn chạy, còn những địa chủ thân hào có nhà có nghiệp lại khác, mọi người đều đang sẵn sàng ra trận, mài đao thương tới sáng bóng như tuyết, lò luyện sắt trong nhà ngày đêm làm việc, mang những thanh đao kiếm kia đi tu chỉnh, số thép tốt lúc trước tồn lại, lúc này cũng không keo kiệt, cho hết vào trong đao, vào chiến trận, chỉ có dựa vào đao kiếm, vũ khí tinh xảo này khi đối đầu với quân địch mới nắm chắc phần sống sót.

Sau khi nhận được quân báo, ngựa của Lý Mạnh chạy liên tục, suốt đường đổi ngựa, tử Tế Nam chạy tới, nhưng đại quân di chuyển, tiền lương quân nhu, bố trí đường đi, đều vô cùng phức tạp. Đặc biệt là lần này là điều động chiến phòng ngự doanh Giao Châu khó có được. Không như trước đây là mình chiếm thế chủ động, mọi việc ở mình, nên cũng có thể thong dong điều khiển, cũng chính là Lý Mạnh cẩn thận, nên các mặt cũng đều được làm cẩn thận, nhưng mọi người cũng làm từng bước, chỉ cần làm tăng giá là được. Hiện giờ là binh tình như lửa, lại thay đổi trong nháy mắt, tất nhiên tạm thời có chút hoảng lọạn. nên Lý Mạnh vẫn ngồi vững ở Tể Trữ, đề đốc binh mã các nơi, phân công vận chuyển hậu cần, còn chuẩn bị hướng đi tiếp theo, không thể không chậm trễ dừng lại Tể Trữ hai ngày.

Cho nên, hiện giờ đội quân trên chiến trường danh sách chỉ huy theo doanh Giao Châu, lần lượt chỉ huy, quan chỉ huy cao nhất tất nhiên là tham tướng Hoài Dương cấp quan cao nhất Trần Lục rồi. Điều này khác với quan quân Đại Minh, một tổng binh, trên chiến trường không chỉ huy nổi một thiên tổng dưới trướng một tổng binh khác, thậm chí, hắn cũng không thể trực tiếp điều khiển đội quân lệ thuộc trực tiếp vào mình, cái gọi là binh còn tướng còn, số binh lính này đều là tài sản riêng do quan tướng cai quản, đâu thể đề người ngoài ngươi nhúng chàm. Doanh Giao Châu có trình tự cấp bậc trên dưới nghiêm chỉnh. Mỗi khi chiến đấu, binh lính quan binh đều tự động phục tùng người chi huy có quan hàm cao nhất ở đó, nếu mọi biên chế bị đảo lộn, thì tiếp tục chiến đấu dựa vào quan quân và trung tâm gần nhất, đoàn thế này trong mắt người bình thường, e là rất không tưởng tượng được.

Thủ bị Thác Thành Cổ Đại Sơn trước sau đều phát tài, ở gần huyện phủ Thác Thành hắn cũng khoanh vùng một trang viên thật lớn, tường sân được bổ trí rất nghiêm ngặt, vận chuyển đồ ăn nước uống cũng vậy, hơn nữa cũng vừa vặn chiếm cứ nơi trung tâm tuyến giao thông xuyên suốt bốn phương, tự nhiên, lại trở thành nơi trước khi quân Hoài Dương và quần Duyệt châu tới đóng.

Mà năm mươi vạn sấm quân sau khi đánh phá huyện Thái Khanh phía tây bắc Mã Hán Tập, lại hạ trại quanh đó, liên doanh hơn mười dặm, khói bếp nối nhau, doanh trại liền kề. Qua Thủy trong năm hạn hán thế này cũng không có quá nhiều nước, hoàn toàn không cần lo lắng hạ trại nơi này nguy hiểm gì, ngược lại còn cung cấp nước uống cho đại quân.

Cổ Đại Sơn và thổ hào địa chủ trong Hà Nam đều đi chém giết, trong nhà có chút tài sản cũng dùng hết trong quân giới, gần như có thể góp lại hơn ba nghìn kỵ binh. Mặc dù kỷ luật rời rạc, đội ngũ kéo dài, nhưng cũng khá thuần thục cưỡi ngựa, lại là người ở vùng, quen thuộc hang cùng ngõ hẻm, còn quân Hoài Dương và quân Duyệt châu theo bố trí bình thường, cũng có gần hai nghìn đội ngựa.

Trần Lục nếu là quan chỉ huy cao nhất, tất nhiên phải chuẩn bị vẹn toàn, liền tản gần nửa đội ngựa ra ngoài, mở ra lần tìm tòi uy lực nghiêm mật, xác định hướng đi của chủ lực sấm quân, hơn nữa ngăn cản thám báo của đối phương tuyệt đối không có bất cứ rình rập điều tra quân doanh mình, ít nhất trước khi Lý Mạnh tới chủ trì đại cục, cần đảm bảo hết sức cẩn thận.

Xác định chủ lực của sấm quân ở đâu, điều này không khó, mấy chục vạn đại quân, vì trên đường luôn cẩn thận, từng bước đề phòng, không nói tập trung lương thục, mà nói tới tập trung cỏ và củi đốt, đều là chuyện rất khó, quân đội như vậy, tất nhiên không đi nhanh được, tất nhiên cũng không nói gì tới có kế nghi binh và che dấu gì với mình. Người Hà Nam đều biết, chủ lực của sấm quân chính là ở huyện Thái Khang.

Nhưng ngăn đối phương rình rập điều tra, đây lại là lúc quân doanh Giao Châu tác chiến, nhiệm vụ thiết yếu của kỵ binh. Đây là kiến thức quân sự Lý Mạnh học được thời hiện đại, cái gọi là che đậy chiến trường, ngăn cản kẻ địch do thám nhân số, địa hình và mọi tình hình quân sự bên mình,

Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, biết người khác tất nhiên là cần thiết, nhưng cũng phải để người khác đừng biết rõ mình. Nếu có thể hình thành thế một phía biết rõ, tất nhiên, là tốt nhất. Phải biết rằng, cho dù hơn một bước nhảy có thể vượt qua khe suối, hay một đứa trẻ cũng có thể lật đổ tường, trong chiến đấu đều có thể dẫn tới biến cố lớn. cái gọi là tính toán nhiều phần thắng cũng nhiều, nếu ngươi có thể để kẻ địch không tính toán ra điều gi, tất nhiên, bạn sẽ dễ dàng chiến thắng.

Hiện giờ, cho dù là sấm quân hay quan quân, thậm chí là Thát tử quan ngoại, cái gọi là kỵ binh trinh thám, chẳng qua là kỵ binh hành động đơn độc. hoặc là hai ba người một đội. xâm nhập vào lòng địch, thăm dò tình hình. Bọn họ điều tra, phần lớn dựa vào kinh nghiệm, đánh giá số lượng kẻ địch, ghi nhớ đại khái địa hình, mà không thể cung cấp thông tin chính xác cho quan chỉ huy.

Sách yếu lĩnh doanh Giao Châu lại yêu cầu chiến trước khi chiến trường gián đoạn, kỵ binh hành động ít nhất cũng phải năm mươi người một đội, do phó bả tổng cầm đầu, đồng thời phải dẫn theo cả quan quân binh sĩ biết đo vẽ bản đồ, phải vẽ giản lược và ghi lại bản đồ địa hình gần chiến trường.

Mặc dù là vùng đất bằng phẳng. nhưng con đường kỵ binh có thể hành động cũng chỉ có mấy đường, con đường chặn lại phải qua, và những đường nhỏ đó, chính là mọi sự đại cát.

Hơn nữa, người dân bản xứ như Cổ Đại Sơn, trong lòng đều nắm rõ có những con đường nào bí mật, địa chủ võ trang cầm đầu đội ngựa, cơ bản là bảo vệ ở nhà, ra ngoài làm chuyện, ác ôn lại càng tinh thông điều này.

“Tất cả các kỵ binh ra ngoài đều phải nhớ kỹ, hễ gặp phỉ tặc thám mã, tất cả đuổi theo giết cho ta, đầu của những thám mã này, một tính thành hai, nhân đôi tính công, không phải sợ chạy trốn, chúng ta cưỡi ngựa, chỉ cần thám mã không chạy về đại doanh, thì hãy lấy đầu tới gặp ta”.

Trần Lục oanh liệt ra lệnh trước mặt các đầu mục địa chủ võ trang và các quan quân đội ngựa, còn có cái gì mà “chúng ta chắc chắn là người đông, các ngươi nếu để đối phương còn có thể chạy về đại doanh, thì đừng cưỡi ngựa dọa người nữa”.

Trong mấy đại tướng dưới trướng Lý Mạnh, Trần Lục là người có khí tức nồng nhất, hắn ở đó như đầu lĩnh cường đạo hò hét những đại hào Dự Đông này. Nhưng người có thể thật sự có tính coi thường, những địa chủ võ trang này ngược lại cảm thấy vị đại nhân này bình dị gần gũi, đâu quá coi trọng như các đại nhân khác. Quân công gấp đôi thế này càng khiến người ta thèm thuồng, tới đây còn không phải vì kiếm quan chức sao?

Mọi người vui mừng được lợi, ngay cả các địa chủ võ trang nghe thấy gấp đôi cũng đều đỏ mắt lên, ngay cả quân Hoài Dương và các kỵ binh quân Dương châu cung đều hào hứng.

Trong doanh Giao Châu, ngươi không cần lo lắng thăng chức, điều ngươi cần lo lắng là không có công lao để đổi lấy chức vị.

Nhất thời ai cũng tranh lên trước, ngay cả mấy người em của Cổ Đại Sơn cũng dẫn gia đinh thân tín trong nhà tới giết bọn phỉ tặc thám mã, những địa chủ võ trang không có ngựa cũng tìm ngựa khắp nơi, chính là vì chen chân vào đây.

Khi Trần Lục hạ lệnh, còn giống thổ hào hơn cả thổ hào, nhưng trong lòng hắn lại có chút không yên, hiện giờ mình tốt xấu lẫn lộn với hơn ba vạn nhân mã, so với năm mươi vạn quân rợp kín trời đất của sấm quân, đúng là kém quá nhiều. Mặc dù mình biết Sơn Đông có tinh binh, nhưng Sấm Vương tung hoành Hà Nam, vẫn phải có quân chủ chốt, số lượng chênh lệch nhiều như vậy, cho dù thế nào cũng không thể để đối phương phán đoán ra quân chủ lực của mình ở đâu.

ít nhất cũng không thể để sấm quận hiểu rõ địa hình bên này, chỉ cần đối phương thiếu đi một phần nắm rõ khu vực sắp trở thành chiến trường này, ít nhất mình cũng có thêm một phần nắm chắc.

Sấm quân chính thức bắt đầu chính quy hóa, cũng là thời gian một năm gần đây. Từ trước cho dù đi qua nơi nào, với phong cảnh, nhân tình, địa hình quân bị nơi nào, cũng chỉ dựa vào người quen ở vùng dẫn đường mà thôi. Mà những người quen này, không thể phối hợp với từng đội quân được, hơn nữa bọn họ cho dù là người bản địa, cũng chưa chắc từng tới khu chiến trường. tới chiến trường rồi, quan chỉ huy luôn phát hiện ra một số địa hình không có trong dự đoán, sấm quân chắc chưa từng tới Quy Đức, bọn họ không hiểu rõ tình hình địa hình bên này.

Trần Lục chính là muốn dùng kỵ binh che đậy chiến trường. để bọn họ hoàn toàn mơ hồ, hoặc là có thể mơ hồ một khoảng thời gian. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK