Mục lục
[Dịch] Thuận Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý chỉ từ triều đình thúc giục, trong lòng Hầu Tuân lo lắng, chỉ đành thử hạ lệnh qua sông, ai ngờ ngày hôm trước hạ lệnh, nói là hôm sau vượt sông, kết quả buổi tối đã có từng tốp lính đào ngũ, mấy doanh đầu còn bất ngờ làm phản. Mọi người cũng vốn dĩ nhân cơ hội tới kiếm ít tiền, ai ngờ lại lịch đại cấm quân, cũng đều là loại lưu manh đầu đường mạo danh chiếm số đông, nhờ hối lộ vào được trong doanh, ăn nhờ quân lương, dù sao cũng là tới không đây, không cần điểm danh, không cần tập luyện, năm đó quân Thần Sách triều Đường cũng là một đội quân mạnh, áp đảo phiến loạn, chống lại dân tộc Thổ Phiên, vô cùng lợi hại. nhưng thiên hạ vẫn chưa yên ổn, đã có lượng lớn con cháu phú hộ Trường An vào, ngoài lúc chính biến châm lửa, cướp bóc trong thành Trường An ra, không biết làm gì khác.

Hiện giờ binh mã dưới trướng tán loạn còn nói gì tới cứu viện, Hầu Tuân và Hứa Định Quốc sau khi thương nghị, thượng tấu lên hoàng đế Sùng Trinh, nói rằng tình hình Hà Nam đã thối nát như vậy, tặc thế như vậy, phải giải quyết thận trọng, thành Khai Phong vẫn là thành kiên cố trong thiên hạ, lại có hồng y đại pháo, đường thủy cũng chưa từng bị cắt đứt, lương thực đầy đủ. Trước đây cũng bị Sấm doanh vây đánh mấy lần, thiên tử thánh minh, tướng sĩ phục vụ quên mình, đều là gặp dữ hóa lành, lần này chắc chắn có thể chống đỡ được.

Nếu đã như vậy, thành Khai Phong bờ nam Hoàng Hà tạm thời không có gì nguy cấp, không bằng phái người tới Sơn Tây Thiểm Tây thu nạp binh mã ở biên giới, tăng cường lực lượng, tới khi có đủ lực lượng rồi, hãy vượt sông đánh tới, đúng lúc sấm tặc đóng quân dưới thành, binh lính mệt mỏi, vừa vặn diệt cùng lúc, mới có mười phần hoàn toàn nắm chắc.

Đương nhiên, hiện giờ thành Khai Phong nguy cấp, nếu binh mã Phong Khâu không thể qua sông cứu viện, có thể dùng tới cách chiết giảm, từ trước thành Khai Phong gặp nạn đều làm thế nào. binh mã Sơn Đông vượt sông tới, lần này chi bằng làm theo cách cũ, điều binh mã Sơn Đông tới, há chẳng phải là cách vẹn toàn đôi bên sao.

Cho dù là văn thần võ tướng, hễ là dẫn binh bên ngoài, tính tự chủ cũng lớn hơn, đốc sư Hầu Tuân nói như vậy, cũng có lý, nhưng binh mã Sơn Đông từ khi Chu Tiên trấn khai chiến, đã tìm đủ các lý do để không xuất binh, trên dưới triều đình đã không trông cậy vào có thể điều động gì rồi.

Nhưng ngày đó Hầu Tuân đảm nhiệm chức hộ bộ thượng thư, trong triều có rất nhiều tay chần, lúc bị bắt vào ngục kín, đúng là gánh tội thay người khác, nhân tình này không hề ít, lần thượng tấu này, cũng có người nói đỡ hộ, hoàng đế Sùng Trinh lúc này trong trạng thái đầu óc mụ mẫm, chỉ cần đại thần bên dưới nói có chút lý, hắn liền chuẩn tấu.

Kết quả là Hầu Tuân và Hứa Định Quốc phái người tới Thiểm Tây, Sơn Tây thu nạp quân binh, quân binh bên Sơn, Thiểm được triều đình và lưu dân thu nạp từng tốp từng tốp, trời mới biết được ở đây lấy đâu ra nhiều quân binh như vậy, trời mới biết được những quân binh này có sức chiến đấu thế nào.

Trong lịch sử không có Lý Mạnh, đốc sư Hầu Tuân dẫn đầu quân lính trong thành, binh lính Sơn Tây, Sơn Đông tới bờ bắc Hoàng Hà, kết quả vẫn chưa giao chiến, binh mã Sơn Tây trong vòng một ngày một đêm tán loạn toàn bộ, quân lính trong thành cùng tán loạn gần nửa, chỉ có binh mã Sơn Đông của Lưu Trạch Thanh vẫn còn, nhưng cũng lưỡng lự không dám tới giao chiến.

Lúc đó, khả năng của Hầu Tuân cũng chỉ là tấu lên triều đình, nói “bảy trấn thần thống lĩnh, hợp lại vẻn vẹn mấy vạn binh tốt, đến hiện giờ, giữ vững bờ bắc, uổng phí Hà Nam”

Lịch sử không hề thay đổi và chuyện hôm nay, mặc dù hình thức có khác nhau, nhưng thực tế kết quả không có gì khác cả, may mà Lý Mạnh chỉ biết những chuyện lớn trong lịch sử, mà không biết những chi tiết này, nếu biết hắn thay trời đổi đất lăn qua lăn lại như vậy, nhưng chuyện không nên xảy ra vẫn xảy ra, không biết trong lòng hắn nghĩ thế nào.

Đương nhiên, hắn càng không ngờ tới, Hầu Tuân sẽ nghĩ tới cách làm như vậy, thật ra vẫn là hắn chôn hạt giống xuống. Phủ thượng thư ở Quy Đức là danh gia vọng tộc, trận chiến ở Qua thủy lần trước, mấy người thân thích của Hầu thượng thư cũng trong trận, nên Hầu thượng thư cũng hiểu khá rõ về binh mã Sơn Đông, mới nghĩ ra cách này, hơn nữa với người thông minh như Hầu thượng thư, nói không chừng còn có chút dấu vết để lại, cũng ngửi thấy không khí khác, trong này nhàn hạ, chưa hẳn không phải là diệu thủ.

vẫn là ven hồ thủy các Đại Minh , trời âm u sắp mưa, không khí rất oi bức, mặc dù ngồi trong thủy các mát mẻ vẫn thấy toát mồ hôi.

Nhưng lúc này tâm trạng Lý Mạnh lại tốt hơn vài ngày trước. Tôn Truyền Đình mặt sắt lại đổi thành một mặt nạ bằng tre trúc, trong thủy các có thân vệ và người làm văn thư, người liên tục tới xin chỉ thị, phê duyệt công văn, phân tích tin tức, toàn là người tới người lui, không thể rảnh rỗi được.

Thời tiết thế này, Tôn Truyền Đình lại đeo mặt nạ tre trúc, cũng nóng bức, mồ hôi chảy theo khe hở xuống, thỉnh thoảng quay lưng xốc mặt nạ lên, lấy khăn mặt lau mồ hôi “Công Tôn tiên sinh, thời tiết phủ thành Tế Nam cũng gần như ở Giao châu, lúc đó mấy nơi Linh sơn vệ đều gần biển, nhưng rất mát mẻ, đợi rảnh rỗi, chúng ta tới đó, không cần phải mùa hè chịu tội ở đây”.

Bình tâm mà xem xét. so với thời hiện đại, thời đại này thành Tế Nam thực tế không nóng như vậy, nhưng mười mấy năm Lý Mạnh đã thích ứng với khí hậu thời này, tới Tế Nam, so sánh một cách tương đối, tất nhiên cảm thấy khó chịu rồi.

Nghe thấy Lý Mạnh nói chuyện, Tôn Truyền Đình cười cười, che mặt nạ lên mặt. cười đáp lại:

“Đại soái không cần nói những lời như vậy, sau này còn bận rộn nhiều, sợ là lúc đó nhớ tới hôm nay, lại suy nghĩ ngày đó sao lại thanh thản như vậy”.

Mọi người trong phòng đều cười ha ha theo, hiện giờ Lý Mạnh đã là tướng quân Trấn Đông, sau này còn bận hơn nhiều, lời này đủng thật là hợp lý, mọi người đều leo lên cây lớn Lý Mạnh này, Lý Mạnh sau này nếu càng giỏi, mọi người cũng nước lên thuyền cũng lên theo, lời này ai cũng vui mừng.

Tôn Truyền Đình đổi xưng hô từ “đại nhân” thành “đại soái” đã một thời gian rồi, hôm nay lại đùa như vậy , đúng là nói rõ chuyển biến tâm tình của bị Tôn tiên sinh này.

Hôm nay vui vẻ như vậy, con trai thứ hai của Tôn Truyền Đình lại đạt được kiểm tra đánh giá xuất sắc trong huấn luyện quân Đăng Châu. Kiểm tra đánh giá xuất sắc này là đánh giá cao nhất cho biểu hiện ngày thường của binh lính, có đánh giá này binh lính mới có cơ hội trúng cử vào doanh thân binh, sau đó từng bước từng bước lên sĩ quan, quân quan.

Con trai thứ hai của Tôn Truyền Đình vốn là tiểu tử choai choai, là người rất hồn nhiên ngây thơ. từ khi Tôn gia được dẫn tới Sơn Đông, ngày nào cũng xem doanh thân binh luyện tập tới mê mẩn, sau khi ổn định, liền năn nỉ tham gia quân ngũ, mặc dù Tôn Truyền Đình có thể ra trận chém giết, cũng coi là đại tài văn võ song toàn.

Nhưng dù sao cũng xuất thân từ quan văn, còn định dạy con đọc sách hiểu lễ, nhưng tình hình thế này, không biết sau này sẽ thế nào, ngăn cản cũng không được, cũng đành đáp ứng.

vì không thể dùng tên ban đầu được, liền tới xin bên Lý Mạnh một cái tên. tới làm con cháu nhà giàu có ở Đăng châu, được tham tướng Đăng châu - Triệu Năng thu nhận về doanh của mình, con cháu quan thân thế này, một là lúc nhỏ dinh dưỡng tốt, hai là đầu óc thông minh kiến thức cũng được, ba là Tôn Truyền Đình có thể coi là một nửa võ tướng, cũng coi như có ngọn nguồn gia học.

Huống chi gia phong Tôn gia không nhẹ, con cháu trong nhà đều rất chân thực, lão nhị Tôn gia cũng vậy, vào trong quân từ lính bình thường, chăm chỉ tập luyện, nhanh chóng trổ hết tài năng, được đánh giá xuất sắc, mầm tốt như vậy đều phải được chủ trọng bồi dường.

Nhận được tin, Tôn Truyền Đình vẫn lo lắng đối phương có chiếu cố gì, sau khi điều tra mới biết hoàn toàn là do sự cố gắng của con trai mình, người làm cha này cũng thật sự cảm thấy mát mặt, mấy ngày nay đều cười liên tục,. Ngoài ra con trai lớn của hắn cũng gần như vậy, hiện giờ đang hầu hạ Trữ sư gia, cũng được đánh giá tốt, sau này cũng sẽ được trọng dụng.

Nói thêm rằng. nếu là con trai Tôn Truyền Đình tất nhiên không thể dùng tên cũ, đon giản là Lý Mạnh lấy hai cái tên giả, tên lại rất công chính bình thường, một người đổi thành “Tôn Trung”, một người gọi là “Tôn Sơn”, cũng không biết có hàm ý gì...

Trong thủy các, văn thư các nơi tập trung lại dựa theo mức độ quan trọng chia làm mấy loại, loại thứ nhất là tin tức truyền về từ Loan châu và kinh thành, loại thứ hai là tin tức truyền về từ Hà Nam và Nam Trực Đãi, loại thứ ba lại là sự vụ bên trong Sơn Đông.

“Dương Thần Ngũ từ trước là đội trưởng đội thân binh ngũ doanh, là nhóm đầu tiên được thả ra làm thiên tổng, không tệ, không tệ, lúc gặp địch có mưu kế như vậy, lại có dũng khí dám đánh như thế, có tài đại tướng rồi.”

Trong chiến đấu chọn lựa ra nhân tài có thể dùng được, đó là một cách quan trọng đề làm tăng nhân tài quan quân trong tổ chức quân sự, càng trong lúc quan trọng đối mặt với kẻ địch, càng có thể thể hiện ra tố chất của một người.

Lý Mạnh cầm văn thư Trần Lục thỉnh công cho thuộc hạ , thoáng suy nghĩ rồi trầm giọng nói:

“Hiện giờ đại cục rối loạn, người có công phải được đề bạt, khích lệ sĩ khí doanh Giao Châu ta, bên phủ Quy Đức, Hà Nam hiện giờ là hợp nghị thiên tổng của mấy doanh dù sao cũng là bên ngoài, gặp thời quyết đoán, tóm lại là phải có người cầm trịch, Dương Thần Ngũ này tới nơi đó đúng là thích hợp”.

Có câu nói này, Dương Thần Ngũ sẽ thăng chức rất nhanh.

Lý Mạnh bận rộn với đống văn thư và thân vệ trong thủy các, thấy người đều rời khỏi, Tôn Truyền Đình bỏ mặt nạ xuống, lấy khăn mặt bên cạnh lau lau mặt, lau mồ hôi, Lý Mạnh thấp giọng nói:

“Chỉ riêng một doanh trong Cách Tả ngũ doanh không đáng nhắc tới, hợp lại một chỗ mới có phân lượng, đạo lý này chúng ta đều hiểu, Cách Tả ngũ doanh cũng biết, vốn dĩ tướng rằng có thể vây Cách Tả ngũ doanh trong thành Toánh Thượng, nhanh chóng tiêu diệt gọn gàng, ai ngờ lại đi mất hai cánh mạnh nhất”.

Tôn Truyền Đình lau mặt xong, nghe thấy vậy, liền tiếp lời:

“Tình hình như vậy, lại càng tốt”.

“Đúng vậy, vây thành đánh viện binh, vây quanh Toánh Thượng, nghênh chiến với viện quân, nhưng chiến báo bên Trần Lục cho biết Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương có tới chục vạn quân, trong thành còn có bốn vạn, một vạn năm nghìn người hắn chống đỡ, thừa sức tự bảo vệ, muốn có đại thắng gì đó lại rất khó.....Trận đại chiến này. doanh Giao Châu không cần có người gánh chịu, bên đó không phải vẫn có binh mã của Lô Cửu Đức sao?”

Nói tới đây, trên mặt hai người đều hiện lên nụ cười. Lý Mạnh cười nói:

“Tôn tiên sinh, ngài cảm thấy thượng tấu triều đình thúc giục hay trực tiếp viết thư cho Lô Cửu Đức sẽ tốt hơn?”

“Đại soái, theo ý của Tôn mỗ, trực tiếp thượng tấu lên triều đình là cách thỏa đáng nhất, nhưng bên lão thái gia ở trong nội cung thời gian lâu, chắc là càng có phán đoán chính xác hơn, có thể lộ ra một chút”.

Lý Mạnh thoáng suy nghĩ, rồi trả lời:

“Thời gian này, bá phụ lo liệu chuyện bên kinh thành, hai bác cháu chúng ta bàn luận Lô Cửu Đức đã nửa năm trước, chỉ nhớ bá phụ có phán đoán rằng mặc dù Lô Cửu Đức là người xuất thân từ nha môn văn, nhưng lại giống một võ tướng hơn, lúc đó người không hợp với hắn đều mắng hắn đồng quán.”

Nghe nói vậy, Tôn Truyền Đình cười ha ha, nói:

Có câu này của đại soái. Tôn mỗ biết phải làm thế nào rồi, vẫn nên viết thư trực tiếp gửi tới bên Lô Cửu Đức, kể ra lợi hại, hắn tất nhiên hiểu nên làm thế nào, binh mã của hắn bất động, quân Thanh châu phải hành động, không phải do bọn họ”.

Lý Mạnh gật gật đầu, chuyện này được quyết định như vậy, hẳn giơ tay lục xem công văn từ kinh thành, không tìm được đồ muốn tìm, có chút buồn bực hỏi Tôn Truyền Đình:

“Tôn tiên sinh, công báo từ lúc sao chép tới khi phát tán tới các nơi, thường mất bao lâu?”

Tôn Truyền Đình rất là buồn bực, thầm nghĩ sao đột nhiên lại hỏi điều này...... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK