Dấu vết của con người… xuất hiện vào khoảng năm giờ trước.
Không cần phải thắc mắc ai để lại dấu chân này. Không thể nào có nhà thám hiểm nào khác đặt chân lên hòn đảo này cả.
Chắc chắn chúng là của những người đã cầu cứu.
“Có tất cả hai người. Nhìn kích thước của dấu chân thì có thể đoán cả hai đều là đàn ông. Họ di chuyển cực kỳ lén lút.”
“Lén lút?Ý anh là khó lần theo dấu vết sao?”
“Không, hoàn toàn không. Họ không hề cố che giấu dấu chân. Nhưng theo dấu thì rõ ràng là họ di chuyển với trọng tâm thấp, thận trọng quan sát xung quanh, bước từng bước một, chắc là để phòng quái vật.”
Mikhail Rectors.
Một nhà thám hiểm trung niên từng làm việc cho Cơ quan Tình báo Hoàng gia.
Xem ra anh ấy giữ vai trò trong Đoàn Thám hiểm Armin tương tự như Amelia trong nhóm chúng tôi…
“Sẽ tốt hơn nếu giao việc truy vết cho anh ấy. Với kinh nghiệm từ Cơ quan Tình báo Hoàng gia, có lẽ anh ấy còn giỏi hơn cả tôi.”
Nghe Amelia đánh giá vậy, tôi mới nhận ra lý lịch của anh ấy đáng gờm hơn tôi tưởng.
“Rectors, phải không?”
“Vâng, thưa Nam tước.”
“Tôi sẽ giao việc truy vết cho anh.”
“Nghe rõ. Tôi sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau đó, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình theo sau anh chàng trinh sát của Armin.
Chẳng bao lâu—
Khi lần theo dấu vết, chúng tôi bất ngờ dừng lại vì chạm trán với một thứ ngoài dự đoán.
Hay nói đúng hơn, phát hiện được nó.
“Kia là…”
Một xác chết nằm giữa khu rừng.
Không phải của con người… mà là thuộc về một gã khổng lồ.
“Nó thuộc cùng một chủng loài với gã khổng lồ chúng ta đã thấy lúc ở bờ biển…”
Xác đã phân hủy nặng, mùi hôi nồng nặc, rõ ràng đã chết từ lâu.
Có thứ gì ở đây có thể hạ sát được một con quái vật Cấp độ 2 sao? Không phải nếu thấy không ổn thì sinh vật này sẽ bỏ chạy sao?
“Dựa vào vết thương… có vẻ là bị một con quái khác giết, không phải con người.”
Có thể là một quái vật khác xuất hiện vào mùa mưa? Dù nghĩ vậy, tôi vẫn không khỏi thở dài.
“Jandel, trông anh không ổn. Có chuyện gì sao?”
“Well… cái xác vẫn còn ở đây.”
Việc cái xác vẫn chưa biến mất cho thấy nó không sinh ra Tinh chất.
“À…”
Tôi đã kỳ vọng rất nhiều vào nó—tò mò về bị động của nó, chỉ số của nó sẽ ra sao…
Tôi đã hy vọng, nhưng cuối cùng chẳng được gì cả.
Khi tôi cảm thấy hụt hẫng, thì những người khác lại có phản ứng rất khác.
“…Khổng lồ! Là xác của gã khổng lồ đó!”
“Không phải là một gã khổng lồ bình thường đâu! Nam tước đã nói rồi mà! Tên của nó là Hipramagent, một sinh vật hoàn toàn mới!”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Trước khi nó rữa nát hơn nữa, tranh thủ lấy những thứ có thể lấy được đi!”
Những pháp sư trong nhóm Armin hành xử như thể vừa tìm thấy một kho báu vô giá, thi nhau xẻ xác gã khổng lồ.
“Khoan! Cẩn thận! Trước khi mổ xác, nhớ ghi lại cấu trúc giải phẫu nguyên bản cho chính xác!”
“Dạ dày! Trong dạ dày có gì không? Mà… nó có dạ dày thật không vậy?”
Thật lòng mà nói, những pháp sư này có lẽ vẫn sẽ vui vẻ được ở dưới địa ngục, miễn là họ có sách để đọc.
“Anh có khá nhiều những pháp sư nhiệt huyết trong nhóm của mình đấy.”
Tôi lẩm bẩm, nửa ngạc nhiên nửa bất lực, còn trưởng đoàn Myul chỉ biết cười gượng ngùng.
“Họ là những pháp sư đã chấp nhận chuyến hành trình khám phá vùng đất mới tràn đầy nguy hiểm này dù chẳng nhận được đồng nào, họ cũng phải có truy cầu nào đó chứ. Ha ha ha…”
Well, nghe cũng có lý.
Dù không hào hứng bằng họ, nhưng thú thật tôi cũng có chút tò mò, vậy nên tôi vẫn ở đó quan sát cảnh những pháp sư giải phẫu cái xác với vẻ mặt như những đứa trẻ đang mở quà Giáng Sinh.
“Da của nó thế nào?”
“…Rất mềm. Các thử nghiệm ban đầu cũng cho thấy nó không có thuộc tính kháng phép.”
“Vậy là không làm trang bị được à?”
“Well… tôi cần nghiên cứu nhiều mới biết liệu nó có dùng làm vật liệu được không.”
Tóm lại, da chẳng đáng giá.
“Vậy còn xương thì sao?”
Tôi hỏi tiếp, và vẻ mặt vị pháp sư sáng lên đôi chút.
“À! Xương rất bền, nhẹ, lại khổng lồ. Nếu có thợ rèn giỏi, có thể chế tạo giáp từ chúng…”
“Ồ? Nếu vậy thì chất lượng vật liệu ở cấp nào?”
“Ờ… vì trọng lượng nhẹ hơn nên có thể giá trị của chúng sẽ cao hơn thép thông thường…”
Câu trả lời kiểu gì thế này?
Tôi kỳ vọng cao hơn cho phần xương, nhưng nếu chúng chỉ hơn thép thường một chút, rõ ràng dùng thép, vừa rẻ vừa dễ gia công, vẫn hợp lý hơn.
“Nhưng cũng có ưu điểm khác mà, ví dụ như nó sẽ không bị gỉ…”
Cô nàng pháp sư nhìn tôi bằng ánh mắt như kiểu “cho tôi thêm thời gian và tiền nghiên cứu đi”, nhưng chẳng có gì đủ hấp dẫn trong việc nghiên cứu này cả.
“Hiểu rồi. Nếu tìm ra gì đáng chú ý, báo tôi biết.”
“V-Vâng…!”
Sau đó, tôi chẳng còn hứng thú với cái xác nữa, quay sang tập trung canh gác. Trong lúc đó, chúng tôi đã tiêu diệt chừng mười con quái vật tấn công bằng [Gigantification] thì…
Lộp cộp.
Theo phản xạ, tôi vung búa về phía bụi rậm nơi phát ra âm thanh—
“Aaagh—!”
Một tiếng hét khiến tôi dừng tay giữa không trung.
“…Khụ… khh… Hah… hah…”
Là con người.
Và là một gương mặt quen thuộc.
*****
Chiếc búa của tôi dừng lại ngay trên đỉnh đầu anh ta. Người đàn ông đổ gục ra sau, ho khan như thể đã cạn kiệt sức lực.
Người nhận ra anh ta đầu tiên là Versil.
“Ông Miltane?”
À, phải rồi. Anh ta tên là vậy.
Là một trong nhóm năm người từng mất chiến binh của mình trước khi xuống Tầng hầm Số 1. Sau đó, họ từ chối tới Đảo Quái Vật, và di chuyển với Clan Hex.
“…Hah… hah…”
“Bình tĩnh. Không ai ở đây làm hại anh đâu.”
“N-Nam tước Jandel…!”
Berthil vỗ lưng hắn, giúp hắn dần trấn tĩnh rồi lập tức sụp xuống lạy.
Lời đầu tiên hắn thốt ra là:
“X-Xin hãy giúp chúng tôi! Berion chiến đấu với quái vật và… bị thương rất nặng…”
Tôi nhìn lên và thấy một người đàn ông nhỏ con đang được buộc sau lưng hắn. Chúng tôi nhanh chóng tháo dây ra, đặt anh ta nằm xuống đất.
Nhưng trước khi chúng tôi kịp gọi linh mục trị liệu thì—
“…Đã muộn rồi.”
Amelia kiểm tra hơi thở rồi đưa ra kết luận. Người đàn ông này đã không qua khỏi.
“K-Không thể nào…! H-Hồi nãy anh ấy còn nói chuyện mà…!”
Anh ấy xô Amelia sang một bên, bám lấy xác bạn đồng hành của mình, đặt tay lên mũi và áp tai lên ngực, tuyệt vọng tìm kiếm dấu hiệu của sự sống.
“……”
Hành vi đó khá thô lỗ, nhưng cả tôi và Amelia đều không nói gì. Bất cứ nhà thám hiểm nào cũng từng trải qua chuyện như thế.
Nỗi đau mất đồng đội trong mê cung.
Sớm hay muộn, ai rồi cũng phải học cách chấp nhận.
“…Anh đã bình tĩnh lại chưa?”
“Rồi… Trước tiên, cho phép tôi cảm ơn. Vì đã cứu mạng tôi.”
“Xin chia buồn về người bạn của anh. Anh có thể tự lo hậu sự cho anh ấy chứ?”
“Vâng. Đó… là trách nhiệm của tôi. Ngài có thể dùng [Distortion Magic] giúp tôi không…?”
“Tất nhiên.”
Sau đó, anh ấy thu lại toàn bộ vật dụng và trang bị của đồng đội, rồi dùng [Distortion Magic] để cất xác anh ta vào túi không gian.
Nghe có hơi thô lỗ, nhưng theo một cách nào đó, anh ấy vẫn may mắn hơn chúng tôi.
Hồi đó, pháp sư của chúng tôi chết, nên chúng tôi thậm chí không thể mang xác anh ấy ra khỏi mê cung để chuẩn bị một nghi lễ an táng đàng hoàng.
Mà thôi, lúc đó là lúc đó còn bây giờ là bây giờ.
“…Giờ thì, tôi muốn hỏi vài điều.”
Tôi đã chờ đủ lâu.
“Những người còn lại… vẫn sống chứ?”
“…Họ đang ẩn náu trong một nơi trú ẩn.”
Theo lời anh ấy, nơi đó không xa đây.
“Chỗ đó có an toàn không?”
“…Tới giờ vẫn an toàn.”
“Vậy sao anh và Berion lại ra ngoài?”
“Chúng tôi nghĩ cần tìm hiểu thêm về hòn đảo để tìm đường thoát. Vậy nên… tôi và Berion, hai người nhanh nhất, được cử đi trinh sát.”
Ra là đội do thám.
Tch. Nếu cứ ẩn nấp thì đâu đến nỗi…
‘…Tốt hơn hết là không nói ra.’
Tôi quyết định im lặng, đợi đến nơi trú ẩn rồi mới nghe ngóng tiếp.
Anh ta dẫn chúng tôi tới một tảng đá ẩn dưới bụi cây gần đó.
“Họ đã dùng ma thuật để ngụy trang nó trông như một bức tường.”
“Tôi sẽ phát tín hiệu.”
Anh ta gõ vào đá theo một nhịp nhất định, một lúc sau, “bức tường” biến mất, lộ ra những bonga người bên trong.
“Miltane! Sao lâu thế—Hả? Nam tước Jandel?!”
Thủ lĩnh của Clan Hex, người đang định mắng mỏ đồng đội của anh ấy, trợn trong mắt khi thấy tôi.
“Lâu rồi không gặp, Wyatt Hex.”
“Ôi trời đất ơi…!”
“Chúng tôi vào được chứ?”
“Đ-Đương nhiên! Xin mời!”
Bên trong hang động rộng hơn hẳn vẻ bề ngoài.
“Tôi thực sự rất bất ngờ. Tôi không ngờ có thể gặp lại Nam tước Jandel tại đây…”
“Thật sao? Tôi lại thấy việc này khá kỳ lạ.”
“Kỳ lạ…?”
“Tôi cứ tưởng câu hỏi đầu tiên của anh sẽ là về những nhà thám hiểm lạ mặt đi cùng tôi chứ.”
“À…! P-phải rồi! Không phải chỉ có 60 người chúng ta ở đây thôi sao—”
Cách anh ta giả vờ như vừa nhớ ra chẳng tự nhiên chút nào.
Vậy… anh ta có phải là Ác linh đã phát ra tín hiệu cầu cứu?
Thôi, chưa cần làm rõ việc đó lúc này. Vạch trần thân phận của anh ấy chẳng có lợi ích gì cho tôi cả.
“C-Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Wyat hỏi, tôi kể sơ tình hình.
Thời gian bên ngoài vẫn trôi khi chúng tôi mắc kẹt ở đây, mê cung mở lại, và nhiều thám hiểm giả mới xuống tầng một.
“Một trong số các anh đã phát tín hiệu cầu cứu thông qua cuộc tụ họp của Ác linh và tin đồn về nơi này lan ra cả thành phố. Nhờ vậy mà chúng tôi tìm ra hòn đảo này và đến cứu các anh.”
“V-Vậy sao…?”
“Anh có đoán được Ác linh là ai trong số họ không?”
“Không chắc. Nhưng… có thể là một trong số những người đã chết rồi.”
“Giống như người chết hôm nay?”
Wyatt mím chặt môi, có lẽ để bảo vệ đồng đội, nên tôi cũng bỏ qua chủ đề này.
Nghĩ lại, tôi có tật xấu này thật. Luôn vô thức moi móc những điều không cần thiết.
“Thôi bỏ đi. Giờ hãy kể chuyện của các anh. Sau khi chia tay, chuyện gì xảy ra?”
Tôi kết thúc câu chuyện về Ác linh và chuyển sang trạng thái làm việc. Nhưng hóa ra cuộc hành trình của họ chẳng có gì đáng kể.
Họ khám phá thư viện mà chúng tôi bỏ lại nhưng không tìm thấy gì, nên họ quyết định quay lại biển.
“Khi chúng tôi đang lênh đênh trên biển với hy vọng tìm thấy một khu vực mới, bỗng dưng quái vật rơi xuống từ trên trời.”
Khác với chúng tôi, những người trú mưa trong làng Quái Vật, họ đối mặt với thảm hoạ đó ngay trên biển.
Con thuyền của họ vỡ tan ngay khi vừa đến hòn đảo này. Sau đó, họ chạy trốn trong hoảng loạn và tìm được hang này để trốn.
Bảo sao nhân số của họ đã giảm chỉ còn một nửa. Chắc hẳn phần lớn đã chết trong mùa mưa.
Họ đã gặp may mắn khi tìm được chỗ trú chỉ sau vài giờ. Nếu họ ở ngoài lâu thêm chút nữa, họ chắc chắn sẽ bị xóa sổ.
“Các anh đã trải qua nhiều rồi. Xin chia buồn.”
“Thưa Nam tước… còn ngài thì sao? Nếu thời gian ngoài kia vẫn trôi… chúng ta phải tìm cách thoát khỏi hòn đảo này… Ngài có tìm được gì không?”
“Chưa. Chúng tôi vẫn đang tìm.”
Nghe câu trả lời thật lòng, Wyatt cắn môi, rồi dè dặt hỏi—
“…Sẽ có cách để thoát khỏi đây, đúng không?”
“Có. Nhất định chúng ta sẽ tìm ra.”
Lời nói ấy là niềm an ủi lớn nhất với những ai đang cố bấu víu lấy hy vọng.
“…Chúng tôi cũng sẽ giúp ngài, Nam tước. Bằng tất cả những gì chúng ta tôi có.”
Wyatt nói bằng giọng đầy quyết tâm, như thể tôi là hy vọng duy nhất còn lại. Tôi liếc qua số người anh ấy đang dẫn theo rồi đáp:
“Cảm ơn anh đã nói vậy. Hãy cùng nhau cố gắng.”
Xem ra tôi vừa có thêm mười hai trợ thủ không lương.
Chưa đến giờ cắm trại, nhưng chúng tôi quyết định kết thúc hành trình hôm nay tại đây.
“Mọi người, nghỉ ngơi đi. Hôm nay chúng ta sẽ dừng lại tại đây.”
Vì nhân số lượng tăng lên, tôi cảm thấy chúng tôi cần thời gian để tái tổ chức lại đội hình. Hơn nữa, tôi cũng cần làm một số điều tra sơ bộ.
“Wyatt. Các anh có biết gì về hòn đảo này không?”
Dù phần lớn thời gian trốn trong hang, nhưng họ đã đến đây trước chúng tôi, vậy nên thông tin của Wyatt vẫn hữu ích.
Hiện tại, thông tin duy nhất tôi có về nơi này là tất cả quái vật ở đây đều có thể dùng [Gigantification].
“Ngay khi mùa mưa vừa kết thúc, Berion từng ra ngoài do thám, và anh ấy đã nhìn thấy một con quái khổng lồ từ xa.”
Một con quái khổng lồ.
Nhưng theo mô tả, nó có vẻ không phải là Hipramagent.
“Anh ấy nói lần đầu nhìn thấy nó, nó phải cao ít nhất bốn mươi mét…”
Hipramagent thậm chí còn chưa cao bằng một nửa sinh vật đó.
“Và nó đã xé xác một con Balksus bằng tay không.”
Không thể nào. Một quái cấp 2 mà bị giết dễ vậy sao?
“Thật lòng mà nói, chúng tôi nghi ngờ đó là dạng quái vật có thể tạo ảo ảnh… Nhưng chắc là ngài cũng đã nghĩ đến điều đó rồi.”
“Hiểu rồi. Cảm ơn. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”
Vì nhân chứng đã chết nên không hỏi thêm được gì, tôi gác lại chủ đề đó và nghe tiếp phần còn lại của câu chuyện.
Báo cáo do thám, bản đồ khu vực.
Và về những loại quái vật mới mà chúng tôi chưa gặp.
Tất cả đều là thông tin hữu dụng cho ngày mai. Nhưng điểm nhấn thực sự vẫn chưa xuất hiện.
“Cuối cùng… có một thứ tôi muốn cho ngài xem, thưa Nam tước.”
“Muốn cho tôi xem?”
“Mời ngài theo tôi…”
Tôi theo Wyat đến một gian phòng nhỏ sâu trong hang. Ở đó, có một cấu trúc nhân tạo.
Tôi sững người ngay khi nhìn thấy nó.
“Thứ này…”
Là một cổng dịch chuyển.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

18 Tháng hai, 2025 22:18
lịch sự á bro, chứ mỏ hỗn lắm

18 Tháng hai, 2025 21:47
2 bố nói chuyên y như con bot. ))

18 Tháng hai, 2025 17:22
xin hãy cứ tiếp tục đồng hành cùng mình đi
mình lấy danh dự ra đảm bảo là nó sẽ càng ngày càng hay, tam quan của mình rất chuẩn nên mấy main tính cách có vấn đề mình sẽ không thích đâu

18 Tháng hai, 2025 06:49
à thì, mình đọc thấy mọi thứ khá ổn, chỉ là quả tích cách hơi khó nuốt, nv phụ nói chuyện cũng khá giống npc, mình đọc tầm 50 chương với có đọc truyện tranh rồi, cảm giác nhiều lúc như thể main đang chơi game thực tế ảo thây vì isekai á
tác xữ lý rất không tốt ở mảng nói chuyện dẫn đến việc mỗi lần main nói thì mấy bố npc như bị hạ IQ, như đã nói ở trên thì có vẽ như tác và main đều đang k phân biệt được thế giới mà hai người đang focus vào, cảm giác như 2 người đang chơi game hơn là isekai. với main thì chỉ cần làm là sẽ có kết quả mấy đứa khác chỉ là npc, còn với tác thì main là nhân vật tác chơi chỉ cần làm những việc tác chọn thôi thì main sẽ nhận đc đồ mà k cần lo về hậu quả

17 Tháng hai, 2025 09:48
cảm ơn bạn vì đã bình luận
điều bạn vừa nói là một phần lý do mình thích bộ truyện này, tính cách nhân vật không phải đã hình thành thì sẽ không thay đổi
từ cảm giác bất an khi vừa bị ném đến thế giới này và muốn lợi dụng tất cả, tâm tính của Bjorn sẽ dần dần chuyển biến để chấp nhận và yêu quý những người của thế giới này

16 Tháng hai, 2025 19:51
Mọi thứ đều ổn trừ tính cách thằng main, main với con pháp sư đang trong quan hệ win-win, tự nhiên chương 41 bố main bătd đầu tống tiền với lý do hấp thụ tinh chất k theo kế hoạch, tiểu nhân vcl

13 Tháng hai, 2025 14:05
cho cơ hội đối chứng nữa
truyện này mình đăng 1 lần trên mtc rồi, nếu mà ai kiện thì cho mình cơ hội đối chất, mình chỉ cần ra chương theo kiểu ra 1 chương bỏ 1 chương là tụi nó im re liền

13 Tháng hai, 2025 09:52
nếu có bạn kiện bạn copy thì mình sẽ xóa truyện nhé

10 Tháng hai, 2025 17:11
ông lại điêu, tui coppy của ai ấy, coppy từ gg drive của t về à

10 Tháng hai, 2025 16:12
truyện này coppy phải tự làm đâu

09 Tháng hai, 2025 12:23
ban đầu đang đăng thì bị web mtc xoá mất nên mình mò qua đây, ko có vấn đề bản quyền đâu

09 Tháng hai, 2025 12:21
này là truyện hàn di một nhóm dịch tiếng anb dịch, mình xin phép anh bạn bên đó với điều kiện là chỉ dịch maya chương bạn đó mở free với lại ko được bán.
còn nội dung tiếng việt là do mình tự gõ tay

05 Tháng hai, 2025 10:20
truyện này do bạn tự convert hay copy từ nơi khác về

24 Tháng một, 2025 09:17
bạn copy từ truyện mới qua à, TTV chỉ duyệt truyện mình tự làm thôi bạn, copy từ trang khác sẽ gây ra tranh cãi giữa 2 wed với nhau
BÌNH LUẬN FACEBOOK