“Oh, khoan…!”
Đó là những lời trăn trối cuối cùng của người đàn ông.
Amelia thậm chí không thèm nghe hắn nói hết câu mà giậm mạnh chân xuống, khiến đầu hắn nát như thả một quả dưa hấu rơi xuống đất.
Đùng.
Cảm giác có chút hụt hẫng.
Mặc dù cuộc chiến của tôi và hắn dữ dội như vậy, nhưng cuối cùng nó lại kết thúc theo cách này.
“Barbarian.”
Sự chú ý của Amelia nhanh chóng chuyển sang tôi.
“Anh bị thương rất nặng.”
Nói nhảm.
“Và anh bị mất một cánh tay.”
“Hết thời gian rồi.”
Tại sao lại nói về thời gian ở đây?
Chúng tôi có đang nói về cùng một thứ không?
Đúng lúc tôi bắt đầu thắc mắc.
“Tôi không ngờ hắn ta lại mang theo thứ này.”
Amelia lục lọi trong xác người đàn ông và lôi ra một cánh tay đứt lìa từ một chiều không gian nào đó.
Cái gì? Tại sao lại có một thứ như vậy ở trong đó?
Tôi không thể không cau mày, nhưng Amelia vẫn bình tĩnh đưa cánh tay bị cắt đứt vào chỗ cụt của mình.
'Không thể nào, điều đó…'
“Phải mất một ngày thì các dây thần kinh mới có thể kết nối lại.”
'…Nó đang tự nối liền lại à?'
Cô ấy chỉ giữ nó ở chỗ bị chặt đứt trong khoảng mười giây và nó dính chặt như keo. Khi vừa khít, nó có vẻ như là cánh tay của chính cô ấy.
'Nghĩ lại thì, cô ấy đã nói là mình không được uống thuốc mà.'
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây với Amelia.
[…Cô không uống thuốc sao?]
[Tôi được tạo ra theo cách đó.]
Một cuộc trao đổi ngắn ngủi trong cống rãnh.
'Cô ấy hẳn đã sử dụng Tinh chất đó.'
[Origin of Immortality] (Nguồn gốc của sự bất tử)
Một kỹ năng bị động vô hiệu hóa mọi hiệu ứng chữa lành, bao gồm cả thuốc, nhưng tăng cường đáng kể khả năng tái sinh tự nhiên.
Ngay cả những chấn thương nghiêm trọng như mất chân tay cũng sẽ lành theo thời gian, khiến đây trở thành một kỹ năng tiết kiệm chi phí khi thám hiểm bậc nhất.
“Bjorn! Anh ổn chứ? Sao anh lại bị thương thế này nữa…!”
À, đúng rồi. Đây không phải là lúc cho việc này.
Tôi trở về thực tại, đứng dậy và dựa vào mặt đất. Tôi rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Misha, nhưng...
Việc đó có thể đợi được.
“Tôi ổn mà. Chỉ cần giúp tôi đứng dậy thôi.”
“Được rồi. Đến đây!”
Với sự hỗ trợ của cô ấy, tôi đi đến nơi những người còn lại trong nhóm đang tụ tập.
“Misha, tôi mừng là cô an toàn. Ông Jandel thực sự lo lắng…”
“Xin lỗi, tôi đến muộn. Có chuyện đã xảy ra. Khoan đã, ai đang nằm ở giữa thế…”
Misha kiểm tra khuôn mặt của người đàn ông đã ngã xuống và giật bắn người vì sốc.
“A-Abman?! Đừng nói với tôi là anh ấy đã ch-chết rồi…?”
“…”
Raven không trả lời.
Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm xuống đất với vẻ mặt cay đắng.
Khi tôi bỏ tay khỏi vai cô ấy, Misha nhanh chóng di chuyển để kiểm tra hơi thở của ông Gấu.
“Anh ấy không… thở…”
Misha nhìn tôi với vẻ sửng sốt trước khi đưa tay lên tim ông Gấu.
Và…
“Cũng không có mạch đập nào cả. Vậy có nghĩa là…”
Cô ấy không thể nói hết câu nên cúi đầu.
"…Đúng vậy."
Trước cảnh tượng đó, Raven nói ngắn gọn, mím môi như thể cô ấy sắp khóc.
Thật là một trò hề.
'Cô ấy "ừ" cái gì thế?’
Chết tiệt, cứ thế này thì tôi sẽ chết đầu tiên mất.
“Tại sao lại tuyên bố ai đó đã chết khi họ vẫn còn sống?”
Tôi lê thân thể bị thương của mình đến gần ông Gấu và xoay cổ tay anh ấy để cho mọi người xem chiếc vòng tay anh ta đang đeo.
Số 7611, Sự lừa dối của Necromancer.
Một vật phẩm khiến người trang bị rơi vào trạng thái giả chết, miễn nhiễm với sát thương sau khi nhận sát thương chí mạng.
“Có vẻ như nó đã có hiệu quả.”
Chỉ có một viên đá quý trên chiếc vòng tay phát sáng.
Raven không biết về vật phẩm này sao?
“Cái gì? Anh đang nói cái gì vậy…”
Quá mệt mỏi để giải thích chi tiết, tôi chỉ mở nút một lọ thuốc và đổ lên người ông Gấu.
Xèo xèo.
Máu khô bắt đầu sủi bọt, tạo thành những bong bóng xốp.
Đây là bằng chứng cho thấy ông Gấu vẫn còn sống. Thuốc không có tác dụng với người chết.
“Ersina, cô đang làm gì vậy? Chữa lành cho anh ấy đi.”
“Ồ-Ồ, vâng! Tới ngay đây!”
Nhờ lọ thuốc và phép chữa lành của nữ tu sĩ, vết thương của ông Gấu bắt đầu lành lại nhanh chóng.
Phù, thế này là đủ để cứu anh ấy rồi.
Thật nhẹ nhõm.
Tôi đã đến kịp lúc trước khi tác dụng của vật phẩm hết hiệu lực.
Nếu tôi không thể đến kịp lúc, họ sẽ chỉ khóc bên cạnh anh ấy, và biến anh ấy thành một xác chết thật.
“Mister, anh cũng cần được chữa trị, nhanh lên…”
Erwin tiến lại gần, giục tôi đi điều trị. Nhưng có lẽ vì tôi nhẹ nhõm khi thấy ông Gấu còn sống nên chút sức lực còn sót lại cũng rời tôi mà đi.
“Ah.”
Khi tôi cố di chuyển, mặt đất nghiêng sang một bên và..
Bụp!
Đó là ký ức cuối cùng của tôi về ngày hôm đó.
***
Khi tôi mở mắt ra thì trời đã tối.
Cây cối rậm rạp, một mảng nhỏ bầu trời đêm hiện rõ qua những chiếc lá xanh đậm.
Bụp, bụp, lách tách!
Tôi nghe thấy tiếng lửa trại.
Vì một lý do nào đó, tôi muốn giữ nguyên như thế này thêm một chút nữa.
Nhưng…
'Đầu tiên, tôi cần đánh giá tình hình.'
Tôi ép mình phải ngồi dậy.
Từ vai đến bắp chân, mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều đau nhức.
Nhờ khả năng kháng đau của tôi nên cảm giác đó chỉ tạo ra sự khó chứ không ảnh hưởng đến hành động của cơ thể.
“Phù.”
Tôi thở ra thật sâu.
Tiếng ồn của tôi khi tỉnh lại cũng đã đánh thức ai đó.
Từ chiếc túi ngủ bên cạnh tôi, một cô nàng Fairy thò đầu ra, dụi mắt.
“…Mister! Anh tỉnh rồi!”
Đó là Erwin.
“Anh ổn chứ?”
“…Hiện tại thì thế.”
Tôi trả lời và liếc nhìn xung quanh.
Có một vài túi ngủ nằm gần đó, nên chắc là mọi người đều đã ngủ…
'Có vẻ như chúng tôi đang cắm trại.'
Tôi nhận thấy quái vật bị chặn bởi một rào chắn trong suốt gần đó.
Tác dụng của [Proclamation of Doom].
À, tất nhiên là chúng tôi có người gác đêm.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
Amelia Rainweilz.
Tôi vẫn không biết cô ấy và tôi có mối quan hệ tốt hay xấu, nhưng chúng tôi đã từng gặp nhau nhiều lần.
"…Chuyện gì đã xảy ra thế?"
“Anh đã bất tỉnh khoảng một ngày. Chỉ vậy thôi.”
Tôi không hỏi tôi đã bất tỉnh bao lâu.
“Ý tôi là tại sao cô lại ở cùng Misha, tại sao cô bị đồng đội phản bội, và bất kỳ thông tin nào khác mà tôi nên biết.”
"Tôi hiểu rồi."
Tôi giải thích một cách đơn giản để ngay cả trẻ con cũng có thể hiểu được, và Amelia gật đầu đáp lại.
“Hãy hỏi đồng đội của anh về điều đó.”
Thật là khó chịu.
“Erwin, giải thích đi.”
Sau đó tôi quay sang Erwin và cô ấy bắt đầu kể lại sự việc.
“Em không biết nên bắt đầu từ đâu… Em sẽ kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra sau khi anh ngã gục.”
Có vẻ như khi tôi mất đi ý thức, đồng đội của tôi có chút hỗn loạn. Bởi vì họ không biết phải làm gì với tôi.
Tôi thì bị ảnh hưởng bởi chất độc trên lưỡi kiếm của kiếm sĩ, khiến việc chữa trị trở nên khó khăn.
[Nếu chúng ta không làm gì đó, anh ấy chắc chắn sẽ chết.]
[Còn chờ gì nữa? Dùng phép thuật!]
[Phép thuật giải độc chỉ có thể giải các loại độc phổ thông thường thấy, không có tác dụng trên các loại chuyên biệt. Cho nên điều đó là không thể.]
[Vậy còn thần thuật thì sao?]
[Chất độc này mạnh đến nổi thật là một kỳ tích khi anh ta có thể di chuyển. Tình trạng hiện tại của tôi không cho phép tôi thanh tẩy nó bằng thần thuật.]
[Bjorn không phải là chiến binh nên chết ở một nơi như thế này!! Cứu anh ấy đi!!]
Việc giải độc bằng phép thuật là không thể.
Và nữ tu sĩ đã hết năng lượng thần thánh, khiến cho việc chữa lành trở nên bất khả thi.
Đó là lúc Amelia can thiệp.
[Sử dụng cái này. Nó là thuốc giải độc.]
Amelia tìm thấy một loại thuốc giải độc trong số các vật phẩm trong túi của kiếm sĩ và đưa cho họ để trung hòa chất độc.
“May mắn thay, thuốc giải độc đã có tác dụng, và sau đó bọn em đã có thể dùng thuốc để bắt đầu chữa lành vết thương cho anh.”
Vì vậy, vấn đề tính mạng của tôi tạm thời được giải quyết.
Nhưng mọi thứ vẫn không bớt hỗn loạn hơn sau đó. Quái vật cứ kéo đến từ mọi hướng và mọi người đều trong tình trạng tồi tệ.
Trên hết, họ phải chăm sóc cho tôi và ông Gấu, cả hai đều bất tỉnh, khiến tình hình càng trở nên khó khăn hơn.
“Dù sao thì, nhờ có sự giúp đỡ của người phụ nữ kia… chúng ta đã có thể cầm cự cho đến khi nữ tu sĩ có thể sử dụng [Proclamation of Doom] một lần nữa.”
“Và đó là bây giờ, đúng không?”
“Hả? Không, đây là lần nghỉ ngơi thứ ba của chúng ta.”
Erwin cho biết lần đầu tiên rào chắn được triển khai, bầu không khí căng thẳng như lúc chiến đấu với quái vật.
Nguyên nhân là do mâu thuẫn giữa Patzran và Amelia.
[Chúng ta phải hợp sức vì cần thiết, nhưng cô ta là kẻ cướp bóc từ Noark. Không thể tin tưởng cô ta được. Cô ta đã tấn công chúng tôi ngay từ đầu.]
[C-Cái gì cơ?! Cô ấy đến từ Noark…?!!]
[Ý cô là cô đã không biết mà đi cùng cô ấy à? cô thật may mắn khi còn sống.]
Patzran không hề che giấu sự thù địch của mình đối với Amelia, và cô ấy cũng không hề né tránh điều đó. Lúc đầu cô ấy không tỏ ra thù địch, nhưng…
[Nói nhiều quá, muốn đánh thì đánh đi.]
Cô ấy không tránh né xung đột mà còn đổ thêm dầu vào lửa.
Đó là lúc bầu không khí bên trong rào chắn trở nên chết chóc.
[Dừng lại! Tôi không biết cô ấy đến từ Noark… nhưng cô ấy không phải là người xấu!]
Misha bảo vệ Amelia.
[Cô ta đi rồi thì sao? Nghĩ cho lý trí đi, Patzran. Người phụ nữ này cũng bị đồng bọn phản bội, đúng không? Cô ta sẽ không tấn công chúng ta khi chỉ còn lại hai người. Nếu cô ta muốn, cô ta đã làm rồi.]
Raven đã cố gắng làm trung gian hòa giải xung đột một cách hợp lý.
Tất nhiên, các bên liên quan không lắng nghe.
[Ý của cô là chúng tôi nên quên hết mọi hận thù vì tình hình đã thay đổi sao? Cô ta không chỉ đã giết Drowes mà còn phái người truy đuổi chúng tôi. Nếu chúng tôi không xử lý tốt, chúng ta đã chết cả rồi.]
[Thật đáng tiếc. Nếu lúc đó anh chết, tôi đã không phải nghe anh than vãn nhiều như thế này.]
[Mày nói gì thế? Đồ khốn nạn cướp bóc…!]
Patzran rút thanh kiếm dự phòng của mình ra, và Amelia cũng rút dao găm ra, sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng…
[Anh đã đưa ra một quyết định khôn ngoan, Patzran.]
Cuối cùng Patzran không vung kiếm.
Anh ấy không phải là người mà tôi hiểu rõ, nhưng anh ấy cũng không ngu ngốc đến vậy.
[Tôi sẽ để mắt đến cô. Đừng nghĩ đến việc làm bất cứ điều gì kỳ lạ.]
Sau đó, bọn họ có một giấc ngủ không mấy thoải mái.
Khi rào chắn kết thúc, bọn họ lại chiến đấu với quái vật và nghỉ ngơi trong thời gian hồi chiêu của [Proclamation of Doom].
Ông Gấu thức dậy vào lần nghỉ thứ hai.
[Haha… Đừng nói với vợ tôi về chuyện hôm nay. Cô ấy sẽ bắt tôi từ bỏ nghề thám hiểm mất.]
Ông Gấu nhanh chóng lấy lại sức lực và quay trở lại tuyến đầu.
Và sau đó…
“Những con quái vật đột nhiên thay đổi.”
Vào đợt sóng thứ ba, khi tôi đang bất tỉnh.
Boss là quái vật cấp độ 4.
Có một số tình huống nguy hiểm, như nữ tu sĩ ngất xỉu sau khi bị con boss tóm được, nhưng Amelia đã đóng vai trò quan trọng là người gây sát thương chính và giúp chúng tôi giành chiến thắng.
“Còn Tinh chất thì sao?”
“Nó không rơi ra.”
Ồ, tất nhiên là không rồi.
Vậy chỉ còn lại Boss cuối thôi sao?
Tôi hy vọng nó sẽ rơi ra Tinh chất.
'Không, tôi nên lo lắng xem liệu chúng ta có thể đánh bại nó trước hay không.'
Trong lúc suy nghĩ của tôi đang di chuyển, tôi lắng nghe thêm câu chuyện của Erwin.
Cuối cùng cũng chẳng có gì đáng kể.
Một câu chuyện dài về cuộc chiến, sự nghỉ ngơi và sự căng thẳng giữa Patzran và Amelia.
“Dù sao thì đó cũng là cách chúng ta đi đến được điểm này.”
“Được rồi, điều đó có thoả mãn những thắc mắc của anh chưa?”
Ở một mức độ nào đó.
“Cảm ơn. Chắc là cô mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
“…Không, em sẽ ở lại với anh.”
Không cần thiết phải như vậy, nhưng sẽ thật ngớ ngẩn nếu tôi tranh luận ở đây.
“Có cần đánh thức cô ấy dậy không?”
“Misha? Không cần đâu. Tôi biết cô ấy vẫn sống và khỏe mạnh. Hãy để cô ấy ngủ.”
Việc chúng tôi trò chuyện mà không một ai khác thức giấc nói lên rất nhiều điều. Họ hẳn đã kiệt sức vì những trận chiến dữ dội.
Chúng tôi có thể nói chuyện sau.
Vì vậy, đã đến lúc lắng nghe ý kiến từ phía bên kia.
“Lâu rồi không gặp, Amelia.”
Tôi chui ra khỏi túi ngủ và ngồi bên đống lửa trại. Sau đó tôi nói cảm ơn với cô ấy.
“Cảm ơn vì… ý tôi là, vì ngày hôm qua. Vì đã giúp đỡ.”
“Không giống người Barbarian chút nào khi nói vòng vo đâu. Nếu anh có thắc mắc, hãy hỏi trực tiếp.”
Sao cũng được.
Tôi cũng hoan nghênh những người thích thẳng thắn.
“Chuyện gì đã xảy ra với Misha vậy?”
“Anh không phải đã nghe từ Fairy rồi sao?”
“Tôi muốn nghe điều đó từ chính cô hơn.”
“…Chậc.”
Amelia tắc lưỡi, tỏ vẻ khó chịu, nhưng ngạc nhiên là cô ấy đã giải thích mà không cần nhiều lời phàn nàn.
Cô đã bị Carmilla và Belverson phản bội .
Trong lúc chạy trốn, cô đã gặp Misha và được cô giúp đỡ.
Tôi thực sự ngạc nhiên khi biết điều này.
“Cái gì? Quyển trục [Tuyên ngôn của Thần linh]? Cô có một vật phẩm hiếm như vậy sao?”
Các quyển trục thần thuật là báu vật vô giá vì phương pháp chế tác chúng đã bị thất truyền từ lâu.
Cô ấy lấy đâu ra thứ đó thế…?
'À, chắc hẳn là cô ấy đã cướp nó.'
“Ahem, xin lỗi vì đã ngắt lời. Xin hãy tiếp tục.”
“Ánh mắt anh nhìn tôi lạ quá.”
“Đó chỉ là ảo giác của cô thôi.”
Dù sao đi nữa, nhờ có cuộn giấy Tuyên ngôn của Thần linh, Amelia và Misha có thể an toàn sống sót qua làn sóng quái vật.
Sau đó, khi cơ thể họ khá hơn, họ đã bắt đầu di chuyển.
“Nhưng làm sao hai người có thể vượt qua được nhiều quái vật như vậy để đến được đây?”
“…Tôi có một Tinh chất ngăn cản quái vật tấn công trước.”
À, vậy là cô ấy đã tiêu thụ Tinh chất đó sao?
Nhưng tại sao cô ấy lại lãng phí một ô Tinh chất cho nó?
Chỉ cần một linh mục là có thể giải quyết được vấn đề đó rồi…
'À, ở Noark không có linh mục nào cả.'
Và cô ấy là một kẻ cướp bóc.
Tinh chất đó sẽ cực kỳ hữu ích cho việc khám phá một mình trong mê cung.
“Vậy, đó là tất cả những gì anh tò mò à?”
“Không, còn nữa.”
“Tiếp tục đi.”
“Điều gì đã khiến hòn đảo này trở nên như thế này?”
Ai là người gây ra sự kiện trên hòn đảo này?
Tôi khéo léo diễn đạt lại câu hỏi và Amelia đã cho tôi câu trả lời.
“Carmilla và Belverson đã phá hỏng vật tế ở trung tâm. Khi tôi trốn thoát, họ nghĩ rằng họ phải bẫy và giết tôi ở đây bằng mọi giá.”
Tôi hiểu rồi. Thì ra đó là những gì đã xảy ra.
Có lẽ một trong hai người đó là người chơi kỳ cựu.
Vật tế ở trung tâm hòn đảo thuộc về một Mảnh ghép Ẩn ít phổ biển. Có khá ít người chơi biết về Mảnh ghép Ẩn trên hòn đảo này.
“Cô nghe trực tiếp từ người phụ nữ triệu hồi sư đó phải không?”
"Đúng."
“Chuyện gì đã xảy ra với cô ta vậy?”
“Tôi không bao giờ tha thứ cho những kẻ phản bội.”
Vậy là cô ta đã chết.
'Chết tiệt, tại sao cô ta lại giết cô ấy sau khi bắt được cô ấy?'
Tôi thở dài vì thất vọng.
Cô ta là một nhà thám hiểm hiếm hoi sỡ hữu một vật triệu hồi có thể bay và chở người.
Nếu chúng ta sử dụng cô ấy, chúng ta có thể thoát khỏi hòn đảo này một cách nhanh chóng.
'Thôi được, chuyện gì xong thì đã xong.'
Thay vì đổ lỗi cho Amelia và làm căng thẳng mối quan hệ của chúng tôi, tôi tập trung vào điều khác.
“Dù sao thì, cô đã tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm chưa?”
“……”
Amelia im lặng.
Cô ấy có vẻ không chắc chắn có nên nói với tôi hay không.
Tôi nói với giọng bình thường.
“Thôi nào, giữa chúng ta còn có gì để giấu nữa đây?”
"Chúng ta?"
“Tôi đã cứu mạng cô, đúng không?”
“Anh đang nói cái gì thế…?”
“Nếu tôi không biết cô, cô nghĩ Misha có cứu cô không?”
“……”
Amelia có vẻ đồng ý, không phản bác lời tôi.
Cô ấy tắc lưỡi và trả lời.
“Tôi đã lấy lại được rồi. Mặc dù nói là giấu đi, nhưng nó lại nằm ngay trong không gian túi của cô ta.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Những kẻ như họ sẽ không để báu vật lấy được vuột khỏi tầm mắt đâu.”
“Vậy, chúng ta đã xong phần hỏi đáp chưa?”
Không hẳn vậy.
“Một điều cuối cùng.”
Tôi hỏi câu hỏi cuối cùng.
“Vật phẩm đó rốt cuộc là gì? Theo như tôi nghe được, nó có đủ sức mạnh để thay đổi lịch sử—”
"Dừng lại."
Amelia ngắt lời tôi một cách gay gắt và cau mày. Có vẻ như đây là một vấn đề nhạy cảm.
“Nếu cô không muốn trả lời thì cũng không sao. Tôi chỉ tò mò thôi.”
Tôi vội vàng giải thích, không muốn vượt quá giới hạn khi thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Amelia. Nhưng có lẽ tôi đã hiểu lầm điều gì đó.
“Quái vật.”
Amelia nhìn lên bầu trời và đột nhiên lên tiếng.
…Một con quái vật?
Vù!
Một cơn gió mạnh thổi từ mọi hướng, làm rung chuyển các cành cây.
Bây giờ tôi đã hiểu.
Tôi muốn nghỉ ngơi thêm một chút nữa, nhưng…
“Có ít nhất một con quái vật cấp 4 ở gần đây. Đánh thức đồng đội của anh đi.”
Vậy là làn sóng cuối cùng đã bắt đầu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

02 Tháng sáu, 2025 22:57
Ủa hint j thế. T đọc hoài ko thấy hint á

29 Tháng năm, 2025 22:44
web tạm dừng cho thành viên mới đăng truyện, không hiểu, hoàn toàn không hiểu

29 Tháng năm, 2025 20:37
Bác có nghĩ đến việc up lại bên mtc không, ta nghĩ bộ này cần đc biết đến nhiều hơn ấy vì thể loại giết quái rớt tinh chất (kỹ năng) khá là hiếm gặp, mà bác dịch cũng có tâm nữa nên ta nghĩ sẽ có nhiều người ủng hộ

28 Tháng năm, 2025 00:08
lộ quá hả, nhưng mà giờ mà không hint thì tới chương 700 mn mới nhận ra

27 Tháng năm, 2025 23:35
Add hint black lộ nhỉ :D

26 Tháng năm, 2025 17:53
đừng tin đọc giả Hàn, tin t nè

26 Tháng năm, 2025 16:53
Từ sau cái bộ solo leveling là k có chút niềm tin nào ở tác Hàn. Bộ đấy mà cũng hot đc là đủ hiểu gu độc giả Hàn như nào, còn tệ hơn là độc giả Tàu.

26 Tháng năm, 2025 13:15
bạn có thể đọc bên manhwa trước cũng được, xong qua bên này đọc tiếp, bao giờ t rảnh t trau chuốt lại mấy chương đầu

26 Tháng năm, 2025 13:14
hồi đầu dịch chưa quen ấy, đằng sau t lên tay hơn một xíu r

26 Tháng năm, 2025 12:50
Anh anh em em đọc mà phát chán . Cứ như đang xem isekai 3 xu vậy

26 Tháng năm, 2025 10:52
đầu truyện tâm thoại nhiều quá đọc bực . sau này có bớt ko

21 Tháng năm, 2025 21:24
Lẹ lên t đợi

21 Tháng năm, 2025 20:39
không được, truyện hay quá, để tối nay t overnight làm tới đoạn đấm nhau với dreadfear cho mn

18 Tháng năm, 2025 00:49
haha t nhớ hồi nhỏ mê thể loại võng du nên đọc nhiều, có một bộ hình như tên là trùng sinh thuẫn chiến gì gì đó, bựa vl
thuẫn chiến gì mà có skill tàng hình, xong rồi oneshot diện rộng, mỗi lần đánh nhau là nó tàng hinh vô gõ đầu thằng chỉ huy bên kia trước, chán thiệt sự

17 Tháng năm, 2025 23:20
Haizzz có bác nào có truyện thể loại main chơi thuẫn chiến hoặc thuần tank như này không cho ta xin với Trung Hàn gì ta tiếp hết, quá khó kiếm.

17 Tháng năm, 2025 23:12
Review phát sơ sơ bối cảnh tại thấy bảo nhiều ng kêu khó hiểu thì nôm na là main kiếp trc là 1 thg rác rưởi mê cờ bạc vì từ nhỏ đã có con mắt có thể nhìn thấy điềm lành và điềm xấu. Sau này chơi dữ quá mất luôn nên đi chôm tiền mượn ng nhà ko trả nên bị ghét và đuổi khỏi nhà ncl chuẩn rác rưởi luôn. Đang trong lúc tuyệt vọng thì bị 1 tập đoàn chọn để đến Thiên Đường (Địa Ngục thì đúng hơn) để giúp đỡ thế giới đó đổi lại sẽ nhận đc tiền (vì Thiên Đường có ma pháp và siêu phàm nên lấy đồ về chế thuốc kiếm tiền) nhưng anh main bị lừa ký hợp đồng Nô Lệ. Thế là chuỗi ngày đau khổ tiếp diễn nhưng main sống tới tận cùng diệt vong khi chiến đấu vs Trùng tộc (kẻ thù chính ở đó) và giết đc 1 trong các Đại tướng của Trùng tộc (điều mà trc đó chưa ai làm được) và đc 1 trong 7 vị thần Gula ban cho điều ước. Thì main ước đc về quá khứ thay đổi lại nhưng mà thế đ nào mà đủ đc nhưng con công chúa của Hoàng Gia (thế lực chủ đạo ở Thiên Đường) trả giá cả thêm cả giá trị của hoàng tộc nó nữa nên anh main đc back về quá khứ nhưng tất cả ký ức sẽ biến thành 1 giấc mơ mà có khi sẽ quên đi hoặc mơ hồ. Nói chung là siêu phẩm

17 Tháng năm, 2025 22:55
Lâu r nên tui ko nhớ nữa nhma đọc ở sttruyen cũng đầy đủ đó, có điều mobile thì fake ip ms vô đc

17 Tháng năm, 2025 22:13
đọc ở chỗ nào thế bác

17 Tháng năm, 2025 18:28
sẽ là cỡ 2c mỗi ngày, tui k chắc về thời gian lắm nhưng mà nếu hôm nào t không đăng thì hôm sau sẽ có 4c, k khất nợ (nhân tiện thì lâu lâu t cố ý ko đăng chươbg tại chương đó ko cuốn, phải ngắt ngay chỗ hay mới vui)

17 Tháng năm, 2025 18:27
ok, tối nay đọc thử

17 Tháng năm, 2025 14:15
Đề cử Ksama đọc Khát Vọng Trỗi Dậy nha, main số cũng khổ vãi đái mà cuộc đời cũng thất bại, diễn biến tâm lý khá hay và world cũng Dark

17 Tháng năm, 2025 13:25
Nghe bảo cvt đang làm đề án tốt nghiệp nên mấy nay bận á

16 Tháng năm, 2025 22:57
Chương mới tùy tâm cvt, sáng trưa tối đêm có hết. Lâu lâu nổ chục chương

16 Tháng năm, 2025 21:31
ở đây đăng chương mới lúc nào bác biết k

16 Tháng năm, 2025 21:20
SS lúc đầu mới lạ t cũng cày ác lắm, tầm 1k chương thì thấy loãng, nhai lại với nói linh tinh nhiều phát bực ra nên drop.
BÌNH LUẬN FACEBOOK