Mục lục
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tôi trở về ký túc xá thì đã là buổi tối.

“Anh đến muộn.”

Whoa, giọng nói của Amelia làm tôi giật mình.

Tôi chắc chắn mình đã khóa cửa khi rời đi. Làm sao cô ấy vào được?

'Có lẽ mình nên bật đèn hoặc làm gì đó...'

Khi tôi bật đèn, tôi thấy Amelia đang ngồi trên giường.

Hmm, tôi nên nói gì trong tình huống này nhỉ?

Cô ấy có vẻ hơi buồn bã…

'Từ khi nào tôi bắt đầu quan tâm đến điều đó thế?'

Tôi cũng đang có tâm trạng không tốt. Vì vậy, tôi chỉ nhìn cô ấy chằm chằm như muốn nói "Nếu cô có điều gì muốn nói thì cứ nói đi".

Cô ấy từ từ đứng dậy và đi về phía tôi.

“Chúng ta cần phải đến đó trước nửa đêm. Chuẩn bị ra ngoài đi.”

Được rồi, gần đến giờ phải đi rồi.

Tôi nên nhanh chóng mặc đồ vào.

Đùng.

Sau khi Amelia rời khỏi phòng, tôi lần lượt đeo những trang bị tôi cất ở góc phòng vào.

Vù vù.

Vật liệu cấp 2, giày làm bằng da wyvern.

Kẽo kẹt.

Một chiếc thắt lưng tích hợp với túi không gian để đựng thuốc, quyển trục và nhiều thứ khác.

'Cảm thấy hơi trống rỗng.'

Tôi không mua giáp ống chân hoặc áo ngực.

Tôi không thể có được một bộ đầy đủ với số chiến lợi phẩm thu được chỉ từ năm kẻ cướp bóc. Thay vào đó, tôi quyết định tập trung vào khiên và vũ khí.

Vì vậy, tôi có một cây chùy làm từ 100% Idium, một kim loại cấp 3.

'Xúc cảm khá tốt.'

Một tấm khiên chiến đấu lớn làm bằng kim loại cấp 5, Adamantium.

'Đúng vậy, một tấm khiên phải có kích thước như thế này.'

Cả hai đều nặng đến mức sử dụng hết toàn bộ ngân sách mà Amelia đưa cho tôi.

Vậy nên mũ giáp của tôi chỉ là một chiếc mũ giáp bằng thép thông thường.

Có còn hơn không. Nhưng ở thời điểm này, khó có thể trông đợi vào khả năng phòng thủ từ thép…

'Dù sao thì tôi cũng không mua nó để phòng thủ.'

Khi tôi đặt mua trang bị này cách đây ba tuần, tôi rất lo lắng về tương lai. Vì vậy, tôi đã làm chiếc mũ giáp bằng thép này.

Nó có hình dạng tương tự như cái tôi đã dùng lúc vừa bắt đầu công việc thám hiểm, che phủ toàn bộ phần đầu, chỉ để lại một khe hở hình chữ T dành cho việc quan sát.

Tất nhiên là vẫn có một chút khác biệt vì nó được làm bởi một lò rèn khác…

'Có lẽ khe hở hẹp hơn trước? Thật sự rất khó chịu.'

Tuy nhiên, nó vẫn đáp ứng được nhu cầu của tôi: che phủ toàn bộ khuôn mặt.

Tôi sẽ gặp rất nhiều người trong mê cung và việc để lộ mặt có thể gây ra rắc rối. Vì thế, việc che giấu một chút là điều cần thiết.

'Nhưng mà ở thời đại này chắc cũng không có ai biết mặt tôi đâu...'

Tôi thở dài và gạt bỏ mọi sự xao lãng. Sau đó tôi nhìn vào gương một lần rồi đi ra ngoài.

Amelia đang ngồi ở cuối hành lang, có vẻ đã sẵn sàng.

“Cuối cùng cũng ra rồi.”

Chữ "cuối cùng" là sao thế? Thậm chí còn chưa tới mười phút.

"…Anh."

Amelia quay đầu lại và cứng người khi nhìn thấy tôi. Sau đó cô ấy hỏi với giọng điệu như thể đang thẩm vấn.

“Anh lấy chiếc mũ giáp đó ở đâu?”

“Tôi đã đặt làm riêng nó. Có vấn đề gì không?”

“…Đặt làm riêng?”

Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Amelia đứng im lặng một lúc.

Vẻ mặt của cô lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một cảm xúc rất táo bạo, giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy ID “ Nibels Entze ” trên đảo Farune.

À, nhưng tình hình lại khác theo nhiều cách.

“Tại sao lại hỏi rồi lại im lặng?”

“…Không có gì đâu.”

Lúc đó cô ấy không giải thích lý do, và bây giờ cô ấy cũng sẽ không giải thích.

Nhưng…

“Chúng ta không có thời gian, vậy nên hãy di chuyển thôi.”

Bây giờ, tôi nghĩ tôi biết lý do tại sao rồi.

***

Người trung gian mặc áo choàng đen đã đợi chúng tôi ở nơi gặp mặt ngay trước cống ngầm.

Cảm giác thật lạ.

Giống như thể tôi sắp trở thành một người nhập cư bất hợp pháp vậy.

“…..”

“…..”

Người trung gian không chào hỏi, và Amelia cũng vậy. Giao dịch diễn ra nhanh chóng: một túi tiền trao tay.

“Một lời cảnh báo cuối cùng, sẽ không dễ để quay trở lại sau khi các người đã xuống dưới đâu.”

Sau khi hoàn tất giao dịch, bên trung gian đã đưa ra cảnh cáo chính thức cho chúng tôi.

Thật là nhảm nhí.

Nếu anh định nói thế thì hãy nói trước khi lấy tiền.

Có vẻ như hắn ta không có dự định hoàn tiền lại rồi.

“Đó là chuyện của chúng tôi.”

“Haha, nếu cô nói vậy.”

Khi Amelia trả lời lạnh lùng, người trung gian cười một cách khó chịu và lấy chìa khóa ra mở cửa cống. Sau đó anh ta dẫn chúng tôi vào trong.

“Theo sát tôi.”

Chuyến đi đến Noark mất nhiều thời gian hơn dự kiến.

Sau khi đi bộ nhiều giờ qua hệ thống cống ngầm giống như mê cung, cuối cùng chúng tôi cũng đến được lối vào.

“Được rồi, tôi chỉ dẫn đường đến đây thì. Bên trong, các cô sẽ tìm thấy một cánh cửa nếu đi theo tấm bản đồ này. Đưa thẻ này cho lính gác, và họ sẽ cho các cô vào.”

Người trung gian đưa thẻ nhân dạng cho chúng tôi và sử dụng một thiết bị ma thuật nào đó để mở lối vào.

Ầm ầm.

Một cánh cửa đá ngụy trang như bức tường bình thường trượt mở, để lộ cầu thang dẫn xuống bên dưới.

Nhưng ngay lúc chúng tôi sắp đi xuống…

“Tôi có thể hỏi một câu được không?”

Người trung gian, người vẫn im lặng ngoại trừ những lời cần thiết, hỏi.

"Thật hiếm khi có một người Barbarian đến Noark. Chuyện gì thế? Không phải là một cuộc bỏ trốn lãng mạn nào đó đâu, đúng không—"

"Đủ rồi."

Amelia ngắt lời anh một cách dứt khoát.

“Nếu công việc của anh đã xong thì hãy rời đi ngay.”

Giọng nói của cô có âm điệu chuyên nghiệp, pha lẫn chút sát khí.

“…Tôi đã đi quá giới hạn. Tiến lên nào. Tôi sẽ đóng cửa lại sau khi hai người đi qua.”

Khi người trung gian lùi lại, Amelia bắt đầu đi xuống cầu thang, và tôi chậm rãi đi theo sau.

Ầm ầm, ầm ầm!

Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

Geez, cảm giác như chúng tôi đang xuống địa ngục vậy.

“Khoan đã, chúng ta hãy kiểm tra bản đồ trước đã.”

Tôi cố mở bản đồ sau khi xuống cầu thang nhưng Amelia đã ngăn tôi lại.

“Không cần đâu. Tôi biết đường đến lâu đài.”

Ồ, đúng rồi. Cô ấy xuất thân từ nơi này.

Đi theo cô ấy qua những hành lang xa lạ, cuối cùng tôi cũng đến được trạm cuối cùng của mình.

Một hang động rộng lớn, lớn đến mức khó có thể tin được rằng nó nằm dưới lòng đất. Xa xa, có một cánh cổng đá khổng lồ, đồ sộ hơn cả cổng cung điện Raphdonia.

“Ha ha ha, đừng đứng đó nữa, lại đây nào!”

Trước cổng có một người đàn ông đứng đó, lực lưỡng như một người Barbarian.

Amelia khẽ nói với tôi.

“Đừng làm gì liều lĩnh. Mặc dù giọng điệu có vẻ dễ tính, nhưng anh ta là một trong những người mạnh nhất ở thành phố này.”

“Cô biết anh ta sao?”

“Nếu anh đã sống ở Noark, anh không thể không biết anh ấy.”

Hmm, thật sao? Anh ấy trông không có vẻ gì là mạnh mẽ cả…

Dù sao thì chúng tôi cũng đưa thẻ cho người đàn ông ở cổng.

“Được rồi, được rồi! Thật hiếm khi thấy những người có năng lực như vậy được đưa vào đây? Rất vui được gặp bạn. Tôi là Rek Aures, người gác cổng!”

“…”

“Ồ, sử dụng tên thật có hơi bất tiện không? Đừng lo lắng. Hầu như không ai sử dụng tên thật ở đây. Các anh đã quyết định tên mới của mình là gì chưa?”

Người đàn ông tự giới thiệu mình là người gác cổng Rek Aures hỏi tên chúng tôi, nên chúng tôi nói cho anh ta biết tên mình đã chuẩn bị.

Amelia là “Emily”.

Và tôi…

“Con trai của Thor, Bjorn.”

Tôi vừa sử dụng lại một bí danh cũ.

“Nibels Entze” cũng là một bí danh, nhưng tốt hơn hết là tôi nên tạo một bí danh mới để phòng ngừa có người nào đó ở đây biết mặt chủ nhân của cái tên này.

Tất nhiên, điều đó không quan trọng lắm.

Tên thường chỉ được dùng để khắc lên thẻ nhận dạng và người dân trong thành phố hiếm khi hỏi tên nhau.

“Haha, đã năm năm trôi qua kể từ lần cuối tên của một người Barbarian được khắc trên một thẻ nhận dạng của Noark.”

Khi người gác cổng trả lại vật đó, trên đó có khắc bí danh của chúng tôi.

“Chúng tôi còn cần phải làm gì nữa không?”

“Không, thủ tục nhập cảnh đã xong. Đến đó đi.”

“…Cánh cổng đó không thể mở ra sao?”

“Haha, thật lãng phí khi phải mở và đóng cánh cổng lớn như vậy chỉ cho hai người đi vào, đúng không?”

Người gác cổng mở cánh cửa bên hông và ra hiệu chúng tôi tiến vào.

Ầm ầm.

Nhìn cánh cửa hông nặng nề trượt mở ra khiến tôi nhớ lại ngày đầu tiên tôi đến thế giới này. Yeah, cảm giác đó chính xác như thế này.

Thud.

Cánh cửa mở toang, lộ ra một thành phố xa lạ.

“Emily và Thor Bjorn.”

“Thor là họ, còn Bjorn là tên.”

“Haha! Ồ, vậy sao? Dù sao thì! Chào mừng đến với Noark!”

Vậy là cuối cùng tôi cũng đã đến được đây.

***

Noark thường được các cư đân của Raphdonia coi là hang ổ của bọn tội phạm.

Và điều đó hoàn toàn đúng.

Đây là nơi những kẻ phạm tội nghiêm trọng đến mức không thể sống trên mặt đất tìm đến. Hơn nữa, đây cũng là hang ổ của nhóm tội phạm khét tiếng nhất "Orcules".

Nhưng…

“Nơi này thực sự trông bình thường hơn những gì tôi tưởng tượng.”

Không có vết máu trên tường, đường phố sạch sẽ và mọi người trông không có vẻ gì là u ám.

“Dù bạn mong đợi điều gì thì đây vẫn là nơi con người sinh sống.”

Vâng, một người mới có thể thấy điều này hấp dẫn.

“Đi theo tôi.”

Tôi đi theo Amelia, khám phá thành phố và đặt câu hỏi.

“Viên đá gắn trên trần nhà là gì thế?”

“Đó là một công cụ ma thuật. Nó phát ra ánh sáng bằng cách sử dụng một viên đá ma thuật làm nguồn sáng.”

“Thế còn những con búp bê chuyển động kia thì sao?”

“Chúng được gọi là golem tuần tra. Tất cả đều chỉ nghe lệnh với lãnh chúa của thành phố.”

“Ở đây có chợ không?”

“Có, nhưng không lớn. Trong thành chỉ có một nhà giả kim. Hầu hết các mặt hàng thực phẩm đều được chuẩn hóa và phân phối.”

Tôi hiểu rồi.

“Vậy nếu tôi muốn ăn thứ gì đó cụ thể thì sao?”

“Anh có thể yêu cầu nó tại xưởng của nhà giả kim với giá một viên đá ma thuật. Nhưng phải mất khoảng hai ngày và đắt hơn nhiều so với trên mặt đất. Còn câu hỏi nào nữa không?”

“…Hiện tại thì hết rồi.”

“Tốt. Nhờ có anh mà chúng ta đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.”

“Hả?”

“Chúng ta đang bị theo dõi. Tăng tốc lên.”

Không hỏi ý kiến tôi, Amelia tăng tốc bước chân, và tôi vội vã bước theo.

“Bị theo dõi sao? Chúng ta còn chưa tới đây được mười phút.”

"Những Barbarian đặc biệt hiếm ở đây. Có lẽ chúng đã nhận ra chúng ta là những người mới đến từ phía trên mặt đất ngay từ đầu."

Tôi đã hiểu sơ ý của cô ấy.

Noark nổi tiếng là nơi trú ngụ của nhiều Ác Linh - Evil Spirit.

(Dịch giả-kun : đổi nha, evil spirit thành ác linh cho nó ngắn)

Tôi có thể tưởng tượng được túi tiền của những người mới đến hấp dẫn đến mức nào. Nó có thể chứa tất cả tài sản còn lại của họ từ Raphdonia.

Nhưng…

“Cô không phải nói rằng ở đây có người bình thường sinh sống sao?”

Amelia nghiêng đầu trước câu hỏi của tôi.

“Vậy thì có gì lạ? Thật bình thường khi một nơi mà người bình thường sinh sống có những gã như thế này, đúng không?”

“Ừm, điều đó cũng có lý.”

Tôi không thể phản bác lại quan điểm một cách hợp lý nên đành chấp nhận một cách bình tĩnh.

Dù sao thì nó cũng không khác gì Raphdonia.

Ở Raphdonia, những kẻ lang thang ở vùng ngoại ô vào ban đêm thường thuộc một trong ba loại sau: Tội phạm, Nhà thám hiểm đủ mạnh để tự bảo vệ mình, Hoặc những người tin rằng mình không có gì để mất.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”

“Chúng ta đang đi đến một con hẻm khuất khỏi tầm nhìn của đội tuần tra.”

“Vì sao?”

Trong giây lát, tôi nghĩ mình đã nghe nhầm, nhưng Amelia đã giải thích lý do hợp lý đằng sau điều đó.

Ở Noark, việc đụng chạm đến "những người bình thường" sinh ra ở đây là điều cấm kỵ, và lãnh chúa sẽ tìm ra và trừng phạt những kẻ vi phạm, nhưng ngoài ra thì mọi chuyện đều ổn, cô ấy cho biết.

“Những kẻ này chuyên nhắm vào người mới đến nên chắc hẳn chúng có rất nhiều thứ có giá trị.”

Ồ, đáng lẽ cô ấy phải nói điều đó trước chứ.

Đúng là tư duy dân bản địa, cô ấy không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để nhặt lại nghề cũ của mình.

Từng bước một.

Chúng tôi đi bộ qua con hẻm vắng vẻ một lúc lâu, có vẻ như đang lang thang vô định, trước khi dừng lại ở một ngõ cụt.

Và khi chúng tôi quay lại…

“Các người nghĩ mình đang đi đâu vậy? Các người sẽ không đi xa thêm được nữa đâu.”

Như thể đang chờ đợi chúng tôi, một nhóm khoảng chục tên cướp xuất hiện.

“Các người nghĩ rằng có thể trốn thoát bằng cách đi vào con hẻm này sao?”

"Ai mà ngờ được là bọn chúng lại đi thẳng vào bẫy của chúng ta. Người mới à?"

“Tất cả chúng ta đều nên trải qua điều này khi còn là người mới, vì vậy hãy học cách biết ơn đi.”

Những cựu chiến binh của Noark, phấn khích khi nghĩ đến việc cướp bóc những người mới đến.

Đây chính là cách các trò chơi online sụp đổ. Tsk, người mới nên được nâng niu và bảo vệ lũ ngốc.

"Này?"

Khi tôi nhìn lướt qua nhóm của họ, tôi nhận thấy một người đàn ông đặc biệt và cứng người lại.

Tuy nhiên, vì vẫn chưa chắc chắn nên tôi cần phải xác nhận lại.

“Này, anh kia.”

“Anh đang nói chuyện với tôi à?”

Tò mò, người đàn ông tiến lên phía trước. Thân hình to lớn của anh ta gần như có thể bị nhầm lẫn với một người Barbarian, và anh ta đang mặc một tấm giáp ngực sáng bóng.

Nó được làm từ một loại vật liệu mà tôi không thể không nhận ra.

“…Đó là Litinium sao?”

“Hử, thế thì sao?”

Ý anh ta "thì sao" là sao?

Anh ta chưa nghe nói đến lại niềm “ăn cướp” bao giờ sao?

Ai cũng biết rằng người chơi lâu năm nên trao lại trang bị của mình cho người chơi mới.

Tôi đã xấu hổ khi phải cởi trần rồi, nên sự xuất hiện của tên này thật hoàn hảo.

“Cởi áo giáp của tôi ra.”

“…?”

“Trước khi nó bị nhuộm đỏ bởi máu.”

Đã đến lúc tôi phải ăn mặc lịch sự như một con người văn minh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
02 Tháng sáu, 2025 22:57
Ủa hint j thế. T đọc hoài ko thấy hint á
Hieu Le
29 Tháng năm, 2025 22:44
web tạm dừng cho thành viên mới đăng truyện, không hiểu, hoàn toàn không hiểu
Dangcong57
29 Tháng năm, 2025 20:37
Bác có nghĩ đến việc up lại bên mtc không, ta nghĩ bộ này cần đc biết đến nhiều hơn ấy vì thể loại giết quái rớt tinh chất (kỹ năng) khá là hiếm gặp, mà bác dịch cũng có tâm nữa nên ta nghĩ sẽ có nhiều người ủng hộ
Hieu Le
28 Tháng năm, 2025 00:08
lộ quá hả, nhưng mà giờ mà không hint thì tới chương 700 mn mới nhận ra
luulinh
27 Tháng năm, 2025 23:35
Add hint black lộ nhỉ :D
Hieu Le
26 Tháng năm, 2025 17:53
đừng tin đọc giả Hàn, tin t nè
Thiên Hoàn
26 Tháng năm, 2025 16:53
Từ sau cái bộ solo leveling là k có chút niềm tin nào ở tác Hàn. Bộ đấy mà cũng hot đc là đủ hiểu gu độc giả Hàn như nào, còn tệ hơn là độc giả Tàu.
Hieu Le
26 Tháng năm, 2025 13:15
bạn có thể đọc bên manhwa trước cũng được, xong qua bên này đọc tiếp, bao giờ t rảnh t trau chuốt lại mấy chương đầu
Hieu Le
26 Tháng năm, 2025 13:14
hồi đầu dịch chưa quen ấy, đằng sau t lên tay hơn một xíu r
SkiesN
26 Tháng năm, 2025 12:50
Anh anh em em đọc mà phát chán . Cứ như đang xem isekai 3 xu vậy
SkiesN
26 Tháng năm, 2025 10:52
đầu truyện tâm thoại nhiều quá đọc bực . sau này có bớt ko
Hieu Le
21 Tháng năm, 2025 21:24
Lẹ lên t đợi
Hieu Le
21 Tháng năm, 2025 20:39
không được, truyện hay quá, để tối nay t overnight làm tới đoạn đấm nhau với dreadfear cho mn
Hieu Le
18 Tháng năm, 2025 00:49
haha t nhớ hồi nhỏ mê thể loại võng du nên đọc nhiều, có một bộ hình như tên là trùng sinh thuẫn chiến gì gì đó, bựa vl thuẫn chiến gì mà có skill tàng hình, xong rồi oneshot diện rộng, mỗi lần đánh nhau là nó tàng hinh vô gõ đầu thằng chỉ huy bên kia trước, chán thiệt sự
Dangcong57
17 Tháng năm, 2025 23:20
Haizzz có bác nào có truyện thể loại main chơi thuẫn chiến hoặc thuần tank như này không cho ta xin với Trung Hàn gì ta tiếp hết, quá khó kiếm.
Dangcong57
17 Tháng năm, 2025 23:12
Review phát sơ sơ bối cảnh tại thấy bảo nhiều ng kêu khó hiểu thì nôm na là main kiếp trc là 1 thg rác rưởi mê cờ bạc vì từ nhỏ đã có con mắt có thể nhìn thấy điềm lành và điềm xấu. Sau này chơi dữ quá mất luôn nên đi chôm tiền mượn ng nhà ko trả nên bị ghét và đuổi khỏi nhà ncl chuẩn rác rưởi luôn. Đang trong lúc tuyệt vọng thì bị 1 tập đoàn chọn để đến Thiên Đường (Địa Ngục thì đúng hơn) để giúp đỡ thế giới đó đổi lại sẽ nhận đc tiền (vì Thiên Đường có ma pháp và siêu phàm nên lấy đồ về chế thuốc kiếm tiền) nhưng anh main bị lừa ký hợp đồng Nô Lệ. Thế là chuỗi ngày đau khổ tiếp diễn nhưng main sống tới tận cùng diệt vong khi chiến đấu vs Trùng tộc (kẻ thù chính ở đó) và giết đc 1 trong các Đại tướng của Trùng tộc (điều mà trc đó chưa ai làm được) và đc 1 trong 7 vị thần Gula ban cho điều ước. Thì main ước đc về quá khứ thay đổi lại nhưng mà thế đ nào mà đủ đc nhưng con công chúa của Hoàng Gia (thế lực chủ đạo ở Thiên Đường) trả giá cả thêm cả giá trị của hoàng tộc nó nữa nên anh main đc back về quá khứ nhưng tất cả ký ức sẽ biến thành 1 giấc mơ mà có khi sẽ quên đi hoặc mơ hồ. Nói chung là siêu phẩm
Dangcong57
17 Tháng năm, 2025 22:55
Lâu r nên tui ko nhớ nữa nhma đọc ở sttruyen cũng đầy đủ đó, có điều mobile thì fake ip ms vô đc
helloemdx
17 Tháng năm, 2025 22:13
đọc ở chỗ nào thế bác
Hieu Le
17 Tháng năm, 2025 18:28
sẽ là cỡ 2c mỗi ngày, tui k chắc về thời gian lắm nhưng mà nếu hôm nào t không đăng thì hôm sau sẽ có 4c, k khất nợ (nhân tiện thì lâu lâu t cố ý ko đăng chươbg tại chương đó ko cuốn, phải ngắt ngay chỗ hay mới vui)
Hieu Le
17 Tháng năm, 2025 18:27
ok, tối nay đọc thử
Dangcong57
17 Tháng năm, 2025 14:15
Đề cử Ksama đọc Khát Vọng Trỗi Dậy nha, main số cũng khổ vãi đái mà cuộc đời cũng thất bại, diễn biến tâm lý khá hay và world cũng Dark
Dangcong57
17 Tháng năm, 2025 13:25
Nghe bảo cvt đang làm đề án tốt nghiệp nên mấy nay bận á
dungtaylai
16 Tháng năm, 2025 22:57
Chương mới tùy tâm cvt, sáng trưa tối đêm có hết. Lâu lâu nổ chục chương
helloemdx
16 Tháng năm, 2025 21:31
ở đây đăng chương mới lúc nào bác biết k
helloemdx
16 Tháng năm, 2025 21:20
SS lúc đầu mới lạ t cũng cày ác lắm, tầm 1k chương thì thấy loãng, nhai lại với nói linh tinh nhiều phát bực ra nên drop.
BÌNH LUẬN FACEBOOK