Xé thịt bằng tay không, uống nước ừng ực.
Đôi bàn tay bẩn của tôi được chùi sạch thô bạo trên khăn trải bàn.
Lý do cho điều này rất đơn giản.
'Đây là điều Nam tước Martoin muốn, và dù sao thì nó cũng tốt cho tôi'
Hiện tại tôi đang ở phòng tiệc của Bá tước.
Trong một cuộc tụ họp như thế này, hành động như một Barbarian là điều thích hợp nhất.
Tin đồn về tôi càng man rợ thì càng tốt. Nó sẽ đóng vai trò như một lá chắn phòng trường hợp có ai đó nghi ngờ tôi là một Evil Spirit.
“Xin lỗi, tôi có thể chạm vào cánh tay của anh được không?”
“Cứ làm theo ý mình.”
“Kyaa! Tôi thực sự đã làm được!”
Trong lúc tôi đang thưởng thức bữa tiệc như một người Barbarian, các quý tộc tò mò đã đến gần tôi và bắt đầu trò chuyện.
Cảm giác như tôi đang làm việc của một linh vật vậy.
“Này, anh có thể hét lên với chúng tôi một lần nữa như trước được không?”
“Bethel—raaaaaa!!”
“Hahaha, thật sự rất phấn khích!”
Vì tôi thể hiện thái độ chuyên nghiệp theo lệnh của Nam tước nên ngày càng có nhiều người tụ tập.
Trong số đó có các hiệp sĩ.
Có ba người, và cả ba đều có vẻ mặt cau có. Họ ghen tị với sự chú ý và sự đối xử tử tế mà tôi nhận được.
“Có vẻ như gọi anh ấy là 'Little Clown sẽ phù hợp hơn là 'Little Balkan’.
"Tôi nghĩ anh ấy được gọi như vậy vì anh ấy có một cái "của quý" nhỏ?"
"Tôi đoán lòng kiêu hãnh của chiến binh đã là chuyện của quá khứ rồi, khi mà anh ta cứ đi khắp nơi và đánh rắm như thế."
Tôi giả vờ không nghe thấy họ.
Tôi không quan tâm đến những 'hiệp sĩ tập sự' chỉ có sức mạnh ở cấp độ nhà thám hiểm tầng ba.
Việc tạo ra tranh chấp sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho tôi.
“Hahaha, hoá ra anh đang ở đây sao?”
Không lâu sau, Nam tước Martoin quay trở lại sau khi tôi đang bị vây quanh bởi các quý tộc.
Anh ấy nhìn xung quanh và cười thực sự thích thú.
“Xin lỗi vì đã làm gián đoạn bầu không khí. Tôi có người muốn giới thiệu, nên tôi sẽ đưa anh ấy đi ngay.”
“Ồ…!”
Nam tước dẫn tôi đến phòng tiệc trong nhà của dinh thự. Bầu không khí ở đây khác hẳn với không khí ngoài trời.
Ở sảnh ngoài, một ban nhạc đang tấu lên thứ âm nhạc sôi động, và những chàng trai, cô gái trẻ nhảy múa trong vườn, nhưng ở đây…
' Có phải đây mới là cuộc tụ họp thực sự của giới quý tộc không?'
Không khí tràn ngập âm nhạc yên tĩnh, thanh bình.
Những khách mời ngồi ở bàn trò chuyện, vẫn giữ được phẩm giá và sự bình tĩnh.
“Đi lối này.”
Đi theo Nam tước, tôi nhìn quanh. Có khoảng hai trăm người đang thưởng thức tiệc trong hội trường.
Hầu hết đều là họ hàng trực tiếp của Bá tước, như những người con trai còn nhỏ của ông, hoặc là những cá nhân có địa vị xã hội cao như chủ tịch ngân hàng hoặc lãnh đạo hội đoàn.
“Nhiều người mà tôi sắp chào hỏi có địa vị cao hơn tôi. Vì vậy, xin hãy kiềm chế, đừng tỏ ra thô lỗ.”
Sau đó, tôi theo Nam tước đi gặp nhiều quý tộc có tước hiệu khác nhau.
“Nam tước Martoin! Lâu rồi không gặp……. Quý ông này là ai vậy?”
“Anh ấy là anh chàng Little Balkan, có lẽ ngài đã nghe nói đến anh ấy, Tử tước ạ, anh ấy rất nổi tiếng trong giới thám hiểm ngày nay.”
“Ồ, anh ta ư? Tôi đã nghe nói về anh ta. Nhưng làm sao anh ta lại đi theo anh?”
Thay vì trả lời, Nam tước ra hiệu về phía tôi, ra hiệu cho tôi đọc những câu thoại đã chuẩn bị.
“Lúc tôi gặp nạn, Nam tước đã giúp tôi. Để cảm ơn, tôi quyết định bảo vệ anh ấy một thời gian.”
“Hahaha! Nghe được lời như vậy từ một tên Barbarian trông có vẻ mạnh mẽ, ta thật ghen tị với anh đấy!”
“Không có gì đâu. Tôi đã nói với anh ấy nhiều lần là việc này không cần thiết, nhưng mà…”
Nam tước liếc nhìn tôi lần nữa rồi im lặng.
“…Một chiến binh không bao giờ quên những người có ơn với mình.”
“Ha! Thật sự, một tin điều chân thành và đáng trân trọng. Anh nói tên anh là Bjorn, con trai của Jandel? Tôi sẽ nhớ tên anh.”
Mười ba cuộc trò chuyện như vậy đã diễn ra sau đó. Chỉ có mười ba quý tộc có tước hiệu, không kể Bá tước chủ trì bữa tiệc.
tượng
Thật vậy, một quý tộc có lãnh địa, cho dù là nhỏ nhất trong thành phố này cũng là một thực thể hiếm có trong trò chơi.
'Có vẻ như tôi đã vô tình gây ấn với giới quý tộc.'
Thông thường, việc tham dự một bữa tiệc như vậy đòi hỏi tôi phải nâng cao danh vọng của tôi lên một mức đáng kể. Vì thế, tôi quyết định phải thận trọng.
Nếu tôi không đủ xứng đáng để đến tham gia bữa tiệc này, điều đó có nghĩa là tôi không có đủ khả năng tự bảo vệ mình nếu tôi bị mất đi sự ủng hộ của những quý tộc có danh hiệu.
“Được rồi, chào hỏi xong rồi, hãy nghỉ ngơi bên cạnh ta cho đến khi Bá tước đến.”
Sau vòng chào hỏi, tôi lặng lẽ đứng cạnh Nam tước, tận tụy đóng vai trò là một chiếc huân chương.
Không biết vì Nam tước ở bên cạnh tôi không hay lời cảnh báo trước đó đã có hiệu lực, nhưng
“…Chậc.”
Tôi không chắc lắm, nhưng người quản gia tắc lưỡi và quay đầu đi, không còn soi mói như trước nữa.
Đây có phải là cuộc sống của một người Barbarian không?
'Tôi đáng lẽ phải làm điều này sớm hơn.'
Sau đó, mọi thứ trở nên thoải mái hơn nhiều.
Nam tước Martoin không bao giờ chủ động trước.
Mọi người đổ xô đến tôi, hy vọng được nhìn thoáng qua khuôn mặt tôi, và tôi chỉ phải biểu diễn một vài trò khi Nam tước muốn.
"Ồ!"
“Thật vậy, cậu ta thực sự xứng đáng với cái tên 'Little Balkan', Nam tước!”
Uốn cong một thanh thép đã chuẩn bị bằng tay không, vật tay, v.v.
Vào thời điểm đó.
Tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong đám đông.
“Ngôi sao lúc Chạng vạng sẽ dẫn đường cho chúng ta. Rất vui được gặp ngài, Nam tước Martoin, và…”
“Tôi là Bjorn, con trai của Jandel.”
“Haha, xin lỗi nhé, Ngài Jandel, nhưng tôi không giỏi nhớ tên.”
Khi tôi tiết lộ tên mình, hiệp sĩ mặc áo giáp trắng mỉm cười thân thiện.
Anh ấy là người tôi gặp sau khi hoàn tất yêu cầu về hệ thống cống rãnh.
Vào đêm khuya, tôi cũng tình cờ gặp anh ấy khi đang giao trả thi thể của Elisha Behenk cho nhà thờ.
Tên của anh ấy là…
“Anh là Chỉ huy Krobitz phải không?”
Paal Krobitz.
Đúng rồi! Đó là tên anh ấy.
Nhưng…
'…Chỉ huy? Ai cơ? Anh ấy á?'
Ngạc nhiên trước lời nói của Nam tước, tôi nhìn người hiệp sĩ và thấy người đàn ông đó ngượng ngùng gãi sau đầu.
“Mặc dù không xứng đáng, nhưng tôi vẫn rất may mắn khi được phục vụ với tư cách là chỉ huy của Sư đoàn Paladin số 3.”
"Tôi hiểu rồi…"
Tôi thực sự ngạc nhiên.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó vì anh ấy bị phái đến lấy xác vào lúc đêm muộn.
Chỉ huy của Sư đoàn Paladin?
Chẳng phải điều đó có nghĩa là anh ta là một con quái vật có sức mạnh vượt xa một nhà thám hiểm cấp 8 sao?
(Dịch giả-kun: này là cấp nhân vật, tức là có thể hấp thu 8 Tinh chất ấy, tui cũng rối lắm tại từ nào cũng là rank)
“Nếu anh cần hỗ trợ, vui lòng ghé thăm kỵ sĩ đoàn của chúng tôi. Như tôi đã nói trước đó, kỵ sĩ đoàn của chúng tôi sẽ không quên sự giúp đỡ của Ngài Jandel và sẽ luôn ghi nhớ điều đó.”
Vâng, lúc đó tôi nghĩ đó chỉ là lời nói suông.
Nhưng bây giờ, khi một người đàn ông giữ chức chỉ huy nói như vậy, tôi nghĩ mình thực sự nên đến thăm nơi này vào một ngày nào đó.
Biết đâu được ?
Mặc dù hiện tại thì hơi quá sức, nhưng nếu tôi xây dựng được nhiều mối quan hệ hơn, sau này họ thậm chí có thể cử một linh mục tham gia nhóm của tôi.
“Hmm, một sự giúp đỡ? Chỉ huy Krobitz, ý anh là gì?”
Nam tước xen vào giữa cuộc trò chuyện với giọng tò mò.
Đôi mắt anh tràn đầy sự hiếu kỳ.
Thật vậy, thật khó để tưởng tượng một người Barbarian có thể giúp đỡ gì cho giáo đoàn.
“À, tôi vẫn chưa giải thích với anh điều đó.”
Krovitz không chỉ nhìn nam tước mà còn nhìn những người xung quanh ông ta và kể lại câu chuyện như thể ông đang đọc một cuốn sách dành cho trẻ em.
Tóm lại, đó là một câu chuyện đơn giản.
Về việc tôi phát hiện ra một linh mục của Karui trong mê cung.
Không chỉ vậy, tôi còn tìm ra và đánh bại người phụ nữ độc ác đang ẩn náu trong cống.
Câu chuyện chỉ có vậy, nhưng Krobitz đã có cách kể chuyện rất hay.
“Ha! Ta đã nghe nói qua. Một tên tay sai của tà thần đã xuất hiện. Nhưng ta không ngờ đây lại là người đã đánh bại nó.”
“Little Balkan, Bjorn, con trai của Jandel. Anh ta thực sự sinh ra với số phận của một anh hùng…”
Khi anh nói xong, Nam tước và những người xung quanh đều tỏ ra ngạc nhiên.
“Đó là một mối liên hệ quý giá được các vì sao ban tặng. Giáo hội của chúng ta cũng trân trọng mối liên kết với ngài Jandel. À, tôi phải đi ngay, tôi còn có chuyện khác phải giải quyết…”
Krobitz, sau khi đã tôn vinh tôi cho đến phút cuối, đã rời đi vì một số công việc riêng.
Và sau đó…
“Vậy là anh ấn tượng hơn tôi nghĩ nhiều nhỉ?”
Ánh mắt của Nam tước dịu lại khi ông nhìn tôi.
「Điểm danh vọng của nhân vật bạn đã tăng thêm +10.」
「Điểm danh vọng của nhân vật bạn đã tăng thêm +10…」
「…」
“Ồ, có chuyện như vậy xảy ra sao?”
“Nếu ngay cả Chỉ huy Krobitz, nổi tiếng với sự sáng suốt, cũng nói những điều như vậy, vậy anb ta thực sự phải là người được định sẵn cho những điều vĩ đại.”
Câu chuyện của Krobitz đã lan truyền như cháy rừng trong giới quý tộc.
Trong khi câu chuyện đang lên men, Bá tước bước vào và bữa tiệc chính thức bắt đầu.
“Bá tước Ferdehilt đã đến!”
Từ cầu thang dẫn lên tầng hai, một người đàn ông bước xuống với dáng vẻ oai vệ, mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh ta.
Bên cạnh ông là một cô gái tuổi thiếu niên, có lẽ là ngôi sao thực sự của sự kiện này.
“Tôi cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật con gái tôi, Arabella. Chúng tôi đã chuẩn bị nhiều chương trình giải trí, vì vậy hãy gạt bỏ mọi lo lắng và tận hưởng cuộc vui tối nay!”
Theo lời Bá tước, âm nhạc trở nên sôi động hơn, và hội trường vốn yên tĩnh trước kia bắt đầu trở nên rộn ràng tràn đầy năng lượng.
Những giọng nói thì thầm ngày càng to hơn, và tiếng cười không kiềm chế vang vọng khắp nơi.
Đương nhiên, cơn say nhẹ nhàng đã lan tỏa – mọi người đều đã nhấp từng ngụm đồ uống.
“Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể có vinh dự được nhảy cùng cô không?”
Những người trẻ tuổi, mỗi người đi cùng với bạn nhảy của mình, ra ngoài để khiêu vũ, trong khi những vị khách lớn tuổi ngồi, thưởng thức chương trình biểu diễn của chú hề và trò chuyện cởi mở.
Và thời điểm đó cũng đến.
“Chúng ta đi thôi.”
Nam tước đứng dậy, thái độ có chút căng thẳng. Khi tôi hỏi về điểm đến của chúng tôi, Nam tước trả lời,
“Anh vẫn chưa gặp Bá tước, đúng không? Khi tôi nhắc đến anh lúc trước, ông ấy đã bày tỏ mong muốn mãnh liệt được gặp anh.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Nam tước khác hẳn so với khi chúng tôi chào những quý tộc khác – như thể ông đang đối mặt với cấp trên trực tiếp của mình.
'Bá tước sao…'
*****
Tôi đã cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng Bá tước hóa ra lại là một người đàn ông khá vui vẻ và rất thân thiện với tôi.
“Ha ha! Thì ra là anh sao? Tôi luôn muốn gặp anh trực tiếp.”
Khi nhìn thấy tôi, Bá tước đã đứng dậy và thậm chí còn đưa tay ra để bắt tay.
“Rất vui được gặp ngài!”
Tôi đáp lại cái bắt tay theo cách của người Barbarian, nhưng trong lòng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác lạ lẫm.
Bjorn, con trai của Jandel, Little Balkan.
Tôi biết rằng dạo này tôi đã trở nên khá nổi tiếng.
Nhưng…
'Tôi thực sự xứng đáng để một Bá tước làm đến mức này sao?'
Nếu bạn hỏi tôi thì chắc chắn là không.
Cảm giác này không đúng chút nào, nhất là khi trong thành phố rộng lớn này, thậm chí còn chưa tới một trăm quý tộc có địa vị Bá tước.
Vị Quận trưởng của Hiệp hội Mạo hiểm giả mà tôi gặp trước đây thậm chí còn không xứng để so sánh với anh ấy.
Một người nắm giữ quyền lực thực sự, gần như toàn năng.
Trong trò chơi, các sự kiện liên quan đến Bá tước hoặc những nhân vật có cấp bậc cao hơn sẽ không xảy ra cho đến giai đoạn cuối.
Nhưng mà…
“Anh lớn hơn tôi nghĩ sao? Anh không phải nên gọi là 'Giant Balkan' thay vì Little sao? Ha ha!”
Bá tước khen ngợi tôi như thể ông muốn lấy lòng tôi vậy.
“Nhưng còn vũ khí thì sao? Tôi nghe nói anh dùng chùy.”
Ông ấy tiếp tục ám chỉ một cách tinh tế rằng ông ấy để ý đến từng chi tiết nhỏ vêd tôi.
'Tại sao?'
Tôi không thể hiểu được.
Chắc chắn, nếu muốn, ông ta có thể dễ dàng chỉ huy những nhà thám hiểm cấp cao nhất, cấp 7 và cấp 8…
Vậy thì tại sao ông ấy lại quan tâm đến tôi?
'Chết tiệt, điều này làm tôi thấy khó chịu…'
Một số người có thể vui mừng khi được một nhân vật quan trọng như Bá tước chú ý đến, nhưng tôi thì không. Đặc biệt là khi tôi đang lo lắng chờ đợi một rắc rối sắp xảy ra.
'…Chuyện gì có thể xảy ra được nhỉ?'
Sự lo lắng vốn có của tôi một cách tự nhiên khiến tôi bắt đầu nghĩ đến những kịch bản tồi tệ nhất liên quan đến Bá tước.
“Đột nhiên, nhìn anh tôi lại nhớ đến một điều thú vị.”
Bá tước nhìn tôi và vỗ tay một cách phấn khích.
Sau đó, ông ấy đưa ra một gợi ý bất ngờ.
“Sẽ có một trận đấu giữa các hiệp sĩ tập sự sau đó. Anh có muốn tham gia không?”
“…Các hiệp sĩ sẽ không ghét điều đó sao?”
“Tôi sẽ lo chuyện đó. Anh nghĩ sao?”
“Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó…”
Tôi đưa ra câu trả lời không chắc chắn.
Sẽ đỡ phiền hơn cho tôi nếu sau này tôi nói rõ ý định của mình thông qua Nam tước thay vì từ chối thẳng thừng.
“Ừm, vậy thì tốt. Cứ làm theo ý mình đi.”
Sau đó, Bá tước có vẻ mất hứng thú với tôi và bắt đầu nói chuyện về những vấn đề khác với Nam tước.
Cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, như khen ngợi con cái của nhau và chúc phúc cho tương lai gia đình họ.
“Ha ha, ta đã giữ anh lại nói chuyện lâu như vậy rồi sao, đi thưởng thức tiệc rượu đi.”
"Vâng."
Sau khi rời khỏi Bá tước và quay lại bàn của mình, Nam tước ngay lập tức tiến lại gần tôi.
“Vậy… chuyện lúc trước thì sao?”
“Chuyện lúc trước…?”
“Trận đấu!”
Vậy là xong.
Tôi đã giữ lại câu trả lời và nói rằng tôi đang suy nghĩ về điều đó.
Có vẻ như trì hoãn là sáng suốt hơn, ngay cả khi tôi có ý định từ chối.
“Hãy suy nghĩ kỹ đi. Điều này có thể có lợi cho anh.”
Đúng như dự đoán, Nam tước đã cố gắng thuyết phục tôi bằng cách nói về những lợi ích khi tham gia giải đấu.
Bá tước đã ra lời hứa về phần thưởng riêng biệt trị giá 2 triệu stones dành cho người tham gia đồng thời, đó cũng là một cơ hội tốt để nâng cao danh tiếng của tôi.
Ngoài ra, còn có một giải thưởng lớn cho người thắng cuộc là Vật phẩm được Đánh số Số 7777.
“Cái gì? Vòng cổ của Garphas à?”
“…Sao ngươi lại ngạc nhiên thế? Thứ đó có gì đặc biệt à?”
Nam tước, vốn không phải là nhà thám hiểm, cảm thấy bối rối trước phản ứng của tôi.
May mắn thay, vì nếu anh ta là một nhà thám hiểm, phản ứng của tôi còn có vẻ còn đáng ngờ hơn nữa.
“Ừm, tôi nghe ngài Elta nói rằng đây không phải là một món đồ hấp dẫn.”
Vòng cổ của Garphas số 7777.
Một vật phẩm chỉ rơi ở Khe nứt tầng 5, với tỷ lệ rơi cực kỳ thấp, khiến cho việc kiếm được nó trở nên cực kỳ khó khăn.
Theo nhiều cách, nó là một vật phẩm tương tự như Băng Linh Giới Chỉ của cùng seri 7000.
Số lượng hàng tồn trong thị trường cực thấp. Chúng có hiệu ứng độc đáo nhưng không có giá trị đáng kể đối với các nhà thám hiểm.
Chúng rất hiếm, nhưng thường bị coi là đồ bỏ đi vì những đặc điểm này.
Và…
'Sự kiện đặc biệt ẩn mà nó có thể kích hoạt.'
Sự suy ngẫm của tôi rất ngắn ngủi.
Cảm giác lo lắng rằng có điều gì đó sắp xảy ra?
Quyết tâm sống ẩn mình một thời gian?
Tôi mỉm cười.
Điều đó có quan trọng gì?
Cẩn thận và tính toán được mất là một chuyện, nhưng không có nghĩa là tôi phải ngốc nghếch và không làm những gì cần làm.
Nói như thế thì có vẻ hơi lang mang.
"Được."
“Hả? Anh vừa nói gì thế?”
“Tôi sẽ tham gia trận đấu của Bá tước.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK