Trong một lúc, hàng ngàn tâm sự và cảm xúc chạy thẳng lên não.
Vẻ mặt Thẩm Lãng kích động, hai mắt hơi đỏ lên.
"Bà nội..." Thẩm Lãng gọi lên hai tiếng mà đã lâu rồi anh không cất lên.
Mộ Dung Thu mỉm cười, ân cần và chậm rãi đi tới trước người Thẩm Lãng.
“Trở về là tốt rồi!” Mộ Dung Thu nói, nắm lấy tay Thẩm Lãng.
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, Thẩm Lãng không kìm chế được cảm xúc trong lòng.
Nước mắt từ khóe mắt anh từ từ chảy xuống.
Mộ Dung Thu cười cười, vươn tay giúp Thẩm Lãng lau nước mắt: "Đứa trẻ ngốc, trở về là tốt rồi..."
Thẩm Văn Thạch ở bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng bồi hồi, nếu không phải vì tiến hành đánh giá dòng tộc với Thẩm Lãng, mọi chuyện sẽ không như thế này...
Ba người họ đến phòng khách, họ nói về những chuyện xảy ra trong vài năm qua, Mộ Dung Thu thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng.
“Nếu không phải ông già ông làm cái đánh giá gì đấy, cháu trai của tôi sao có thể phải đi ra ngoài nhiều năm như vậy!” Mộ Dung Thu than thở nói.
Lúc này Thẩm Văn Thạch mới nở nụ cười, ai có thể nghĩ rằng gia chủ của gia tộc Ngoan Nhân uy nghiêm lại có một mặt khó tin như vậy.
“Bà già, bà nói ít vài câu đi, nếu không vượt qua những đánh giá này, Thẩm Lãng sẽ không thể danh chính ngôn thuận kế thừa vị trí gia chủ, đây là chuyện tốt với cháu nó!” Thẩm Văn Thạch giải thích.
“Việc tốt?” Trong mắt Mộ Dung Thu lóe lên một tia sắc bén, nói tiếp: “Đối với tôi, cho dù thằng bé không phải là gia chủ thì cũng là cháu trai yêu quý nhất của tôi. Sau này nếu ông còn dám làm đánh giá gì nữa, đừng trách tôi không khách sáo, tôi không quan tâm ông là gia chủ hay là cái gì hết!
Những lời nói của Mộ Dung Thu khiến Thẩm Văn Thạch liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy... sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa, thằng bé đã vượt qua kỳ đánh giá lần này và trở thành gia chủ, đã đến lúc phải tính đến đến chuyện kết hôn với Mộc Hồng Diệp rồi!"
Thẩm Văn Thạch không có cách nào nói lại Mộ Dung Thu, vì vậy phải chuyển chủ đề sang chuyện cả đời của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười khổ.
Nhưng nhìn thấy quan hệ của ông bà tốt như vậy, Thẩm Lãng cũng thật lòng cảm thấy ghen tị.
“Ông, bà, chuyện này cháu tự có sắp xếp riêng...” Thẩm Lãng không muốn nói nhiều về chuyện hôn nhân của mình.
Nhưng khi Thẩm Văn Thạch và Mộ Dung Thu nghe thấy điều này, biểu cảm của họ thay đổi ngay lập tức.
"Làm sao có thể tự mình sắp xếp chuyện này được? Đều là do người lớn trong nhà chuẩn bị, giờ bà gọi điện cho Hồng Diệp, bảo cô ấy trở về bàn bạc cùng nhau!" Mộ Dung Thu nói xong liền nhấc điện thoại lên, định gọi cho Mộc Hồng Diệp.
Thấy vậy, Thẩm Lãng vội vàng ngăn bà ấy lại, hơi ngượng ngùng nói: "Bà, chuyện này con định tạo cho Mộc Hồng Diệp một bất ngờ."
Mộ Dung Thu và Thẩm Văn Thạch nhìn nhau một lúc, chợt hiểu ra, hai người cùng nở nụ cười.
"Chà... người trẻ các cháu thích sự bất ngờ, vậy tạm thời chúng ta sẽ không hỏi về chuyện này nữa, nhưng các cháu phải tổ chức đám cưới lớn vào, Hồng Diệp đã ở trong gia tộc ta từ khi cô ấy còn là một đứa trẻ, những năm qua cũng đã lo lắng nhiều cho cháu...”Mộ Dung Thu cười.
Nói đến đây, Thẩm Lãng không khỏi cảm thấy hơi phức tạp.
Bởi vì ngoài cảm giác mắc nợ Mộc Hồng Diệp, trong lòng anh còn cảm thấy có lỗi với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Kể từ khi đến Kinh Đô, mặc dù Thẩm Lãng vẫn sẽ liên lạc với Lâm Nhuyễn Nhuyễn, ngay cả Mộc Hồng Diệp cũng biết điều này, nhưng Mộc Hồng Diệp chưa bao giờ hỏi về chuyện đó.
Thậm chí Thẩm Lãng cũng chủ động nhắc tới mấy lần, Mộc Hồng Diệp chỉ giả vờ như không nghe thấy, chuyện này cứ thế qua đi.
Bây giờ, để kết hôn với Mộc Hồng Diệp, anh phải đối mặt với Lâm Nhuyễn Nhuyễn...
Sau khi ăn tối với Thẩm Văn Thạch và Mộ Dung Thu, Thẩm Lãng định rời đi.
Mặc dù Mộ Dung Thu và Thẩm Văn Thạch không nỡ để anh đi, nhưng họ biết Thẩm Lãng vẫn cần phải quay về Kinh Đô để giải quyết một số việc, cho nên họ cũng không ngăn cản.
Ngày hôm sau.
Thẩm Lãng đến Tập đoàn Phi Vũ như thường lệ, không ngờ mới sáng sớm đã thấy xe của Mộc Hồng Diệp đậu ở đó.
Mấy ngày nay Mộc Hồng Diệp không có ở Kinh Đô vì một số dự án, nhưng cô ấy đã nghe về chuyện trong dòng tộc rồi nên vừa xuống máy bay đã vội vã chạy như bay về Tập đoàn Phi Vũ.
Thẩm Lãng đến văn phòng, hóa ra Mộc Hồng Diệp đã đợi ở đó từ lâu, sự mệt mỏi sau chuyến hành trình dài khiến vẻ mặt của Mộc Hồng Diệp hơi mệt mỏi.
Nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng bước vào, vẻ mệt mỏi đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt.
Nhìn thấy Mộc Hồng Diệp đứng dậy đón mình, Thẩm Lãng cười nhẹ, nhân cơ hội ôm Mộc Hồng Diệp vào lòng.
“Mấy năm nay em đã làm việc chăm chỉ như vậy rồi, giờ đã đến lúc phải nghỉ ngơi!” Thẩm Lãng nói, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Mộc Hồng Diệp ở trong lòng mình, cảm thấy hơi xót xa.
Mộc Hồng Diệp ngoan ngoãn gật đầu, vui mừng nói: "Những thứ này đều đáng giá, bây giờ anh có thể ngồi vào vị trí gia chủ, em nghĩ sau này mình sẽ không còn cực khổ như vậy nữa..."
Trong lúc cả hai đang tận hưởng khoảng thời gian ấm áp hiếm hoi, điện thoại của Thẩm Lãng đột nhiên vang lên.
Gọi đến là một số lạ.
Thẩm Lãng khẽ nhíu mày, trong lòng hơi không vui.
"Nghe đi! Anh vừa đảm nhận vị trí gia chủ nên chắc chắn sẽ rất bận rộn!" Mộc Hồng Diệp trầm ngâm nói rồi thoát ra khỏi vòng tay của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng gật đầu, trả lời điện thoại.
“Quay lại Kinh Đô rồi?” Điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông, không ai khác mà chính là Yểm Khâu.
Thẩm Lãng sửng sốt trong chốc lát, không ngờ Yểm Khâu lại tìm đến mình nhanh như vậy.
“Về rồi, anh đừng lo lắng về khế ước, bây giờ tôi có thể giao nó cho anh.” Thẩm Lãng nghĩ rằng Yểm Khâu vẫn không chịu tin rằng khế ước là một cái bẫy.
Yểm Khâu ở bên khia điện thoại nở một nụ cười tà mị: "Tôi không phải muốn khế ước, chỉ muốn nói chuyện cùng anh, có tiện không?"
Thẩm Lãng rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý.
"Có thể…"
Vài tiếng sau.
Thẩm Lãng một mình lái xe đến ngoại ô Kinh Đô.
Sau khi dừng xe, Yểm Khâu đã sớm đứng chờ ở đó, thấy Thẩm Lãng xuống xe, Yểm Khâu đi tới.
"Nói đi!"
Thẩm Lãng lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Yểm Khâu.
Yểm Khâu nhận lấy điếu thuốc, châm lửa xong, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: "Không ngờ rằng thứ mà Phượng Cửu tôi theo đuổi cả đời hóa ra lại là một trò lừa bịp, bây giờ đột nhiên không còn mục tiêu, tôi cảm thấy cuộc đời mình như một trò đùa... "
Sự sâu lắng của Yểm Khâu khiến Thẩm Lãng hơi kinh ngạc.
“Sao, anh muốn rời đi?” Thẩm Lãng cười nói.
Yểm Khâu lắc đầu: "Bây giờ tôi không còn mặt mũi nào trở lại nhà họ Yến, cũng không muốn đối mặt với bọn họ, tôi muốn gia nhập gia tộc Ngoan Nhân!"
Thẩm Lãng sửng sốt, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Mặc dù mọi việc trong dòng tộc về cơ bản đều do anh đảm nhiệm, nhưng để một người như Yểm Khâu gia nhập vào dòng tộc hoàn toàn tương đương với việc đặt một quả bom hẹn giờ.
Yểm Khâu dường như nhìn thấu được nỗi lo lắng của Thẩm Lãng, anh ta giải thích: "Những người đưa tôi trở lại lúc đó là những người từ dòng tộc ngầm. Nếu không phải năm đó vợ tôi dùng mạng sống của mình để đổi lấy cơ hội sống của tôi thì tôi đã không có ngày hôm nay."
"Vì vậy, gia nhập gia tộc Ngoan Nhân là cơ hội duy nhất để tôi có thể liên lạc với họ. Tôi muốn trả thù cho cô ấy...