Một câu nói của Thẩm Lãng, có thể khiến cho Điền Văn Duệ tháo chạy.
Quả nhiên, tâm trạng của Điền Văn Duệ trở nên rất kích động, nhưng mà ông ta không tìm ra được lý do để bác bỏ điều đó.
Những người xem không chuyên môn xung quanh, đều chợt tỉnh ngộ.
“Vãi nồi! Hóa ra là lý do này!”
“Không ngờ lại là sự thật, chẳng trách Thẩm Lãng nói đất thời xưa và đất thời hiện đại không giống nhau, bây giờ thì tôi đã hiểu rồi.”
“Người thiếu hiểu biết là chúng ta, đất Ma Thương đã biến mất hẳn vào thời nhà Minh, nhất định sẽ không thể nung ra sản phẩm hoàn mỹ như Thanh Hoa như thế.”
“Vị này gọi là Thẩm Lãng, có điều gì đó, nên chẳng trách cậu ta nhận được sự xem trọng của ngài Tống Tri Viễn.”
Trận đầu tiên của Thẩm Lãng, đã giành được sự công nhận của những người ở đây. Mặc dù ban đầu người khác coi thường anh, nhưng rất nhanh anh đã dùng thực lực của mình để chứng tỏ bản thân.
Trên thực tế, sự khác biệt cơ bản giữa Hỏa Thạch Hồng thật và Hỏa Thạch Hồng giả, có thể dùng hai chữ để tóm gọn lại chính là phù hợp hoặc không phù hợp với “tự nhiên”.
Các nhân tố để hình thành Hỏa Thạch Hồng thật, chính là tương đương với “gien” trong thế giới tự nhiên, và loại “gien” này chính là “mật mã” ẩn giấu sâu trong lòng đất của Ma Thương và đá sứ cổ xưa.
Chỉ có trong điều kiện thích hợp, loại “gen’’ tự nhiên này mới khiến phôi sinh ra Hỏa Thạch Hồng đẹp mắt.
Nếu không có loại “gien” này, thì dù có cố gắng đến đâu cũng vô ích.
“Điền Văn Duệ, tại sao ông lại không trả lời? Ông đã lén sau lưng thu được không ít lợi ích từ người nào đó rồi phải không!” Thẩm Lãng cười nhạt.
Lời của Thẩm Lãng vừa mới nói ra khỏi miệng, tại hiện trường thẩm định trở nên náo nhiệt trở lại.
“Thẩm Lãng đây là trong lời nói có ý gì đó, làm sao nghe lại có cảm giác không thoải mái.”
“Điền Văn Duệ có thể nhận được lợi ích từ ai? Chẳng lẽ là cậu Hóa Vân?”
“Khó mà nói được a, thời đại này có tiền thì có thể sai khiến người khác thành ma quỷ, ngay cả bậc thầy Văn Duệ cũng bị thuyết phục mất rồi.”
“Tuyệt đối không thể là cậu ta được, cậu Hóa Vân là người ngay thẳng, không thể làm ra loại chuyện như vậy!”
Thật ra quần chúng ăn dưa không cần suy đoán, cũng biết được trong lời nói của Thẩm Lãng đang ám chỉ ai.
Ngày nay, tại địa bàn Vân Thành có hai người hùng mạnh đang tranh giành quyền bá chủ, nếu Hồng Thụy Phúc tham gia vào cuộc tranh chấp hàng giả, sẽ vô cùng bất lợi đối với Tập đoàn Phi Vũ, đây là kết quả mà Tập đoàn Tề Thị muốn thấy nhất.
Đương nhiên Điền Văn Duệ sẽ không thừa nhận như vậy, tâm tình của ông ta kích động, tức giận chỉ tay vào Thẩm Lãng: “Cậu nhóc, cậu đừng có ngậm máu phun người!”
“Chiếc bình Thanh Hoa Vân Long của thời nhà Nguyên này, tôi đã thẩm định qua, là một sản phẩm không thể bắt bẻ được, Hỏa Thạch Hồng ở phần đáy không ai có thể phỏng theo được, nhưng mà ông, người được gọi là bậc thầy gốm sứ, lại nói đây là hàng giả, là có dụng ý.” Thẩm Lãng dùng giọng điệu lạnh lùng, truy hỏi Điền Văn Duệ.
“Hàng thật chính là hàng thật, cậu là một hậu bối, lại nói chuyện với tiền bối như thế này sao?” Điền Văn Duệ ngụy biện nói.
“Người có tay nghề giỏi nhất, mà ông lại giám định lệch lạc chiếc bình Thanh Hoa Vân Long thời nhà Nguyên này, thật không xứng làm tiền bối của tôi!” Thẩm Lãng nói thẳng.
Ngay sau đó, khóe miệng Thẩm Lãng nhếch lên, lại xuất hiện một tia giễu cợt, nói: “Việc đến nước này rồi, còn không thừa nhận ông đã nhận được lợi ích từ người nào đó sao?”
“Tôi… tôi không có!” Về mặt khí thế, Điền Văn Duệ đã thua hơn một nửa.
“Vậy nói như thế, là ông nên xem lại mắt mình đi, ngay cả hàng thật vậy mà cũng không nhận ra? Còn ông, cái gọi là bậc thầy gốm sứ đó, cũng chỉ là nửa chai giấm mà thôi!” Thẩm Lãng mạnh miệng nói.
Thẩm Lãng chỉ để lại cho Điền Văn Duệ một con đường để lựa chọn, một là thừa nhận rằng ông ta đã nhận được lợi ích từ một người nào đó hoặc là cố tình đem cái thật nói thành giả. Điều đó chính là nói trình độ thẩm định đồ sứ của chính ông ta không đủ, không xứng để trở thành bậc thầy giám định.
Bây giờ nó phụ thuộc vào sự lựa chọn của Điền Văn Duệ.
Lúc này, trong lòng của Điền Văn Duệ vô cùng phức tạp và hết sức rối ren.
Trải qua hơn nửa cuộc đời, không dễ dàng gì cuối cùng cũng trở thành bậc thầy giám định đồ sứ, được người trong giới ngưỡng mộ, nếu không phải bị Tề Hóa Vân mua chuộc, ông ta vẫn có thể tiếp tục làm bậc thầy giám định của ông ta.
Nhưng mà, nếu bây giờ ông ta thừa nhận rằng, bản thân đã bị Tề Hóa Vân mua chuộc, như thế ông ta sẽ bị những người trong cuộc chế nhạo như thường, còn bị người ngoài mắng chửi. Và một đời trong sạch của bậc thầy giám định đồ gốm của ông ta sẽ bị hủy hoại, cũng sẽ bị ô nhục, bị người khác bêu danh.
Không chỉ như thế, còn làm liên lụy đến Điền Phái, khiến cho phái nhà họ Điền rơi vào cơn sóng gió dư luận.
Vì vậy, sau khi cân nhắc lợi và hại, Điền Văn Duệ đã chọn cách thừa nhận rằng năng lực phân biệt của mình không đủ, kỹ năng kém cỏi.
“Là Điền Văn Duệ tôi, mắt mờ, không nhận ra hàng thật, mắt nhìn không tốt! Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Điền Văn Duệ tôi sẽ rút khỏi giới đồ cổ, và không bao giờ can thiệp vào chuyện gì trong giới cổ vật nữa, nếu như vi phạm, sẽ chịu hình phạt lớn nhất!”
Điền Văn Duệ nhíu mày thật chặt, sau đó thề độc.
Không ai có thể ngờ được rằng, người trẻ tuổi mà họ coi thường nhất này, vậy mà lại có thể dồn ép Điền Văn Duệ, phải thề độc rồi rút lui.
Lúc này, Hoàng Thanh Sơn và Hoàng Thanh Thạch đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có rất nhiều suy nghĩ.
Hoàng Thanh Sơn nghĩ rằng, ngay cả khi em trai của mình xuất hiện ở đây, và đối đầu với Điền Văn Duệ, sợ rằng cũng không thể chiếm được thế thượng phong, đây không chỉ so sánh trình độ giám định báu vật, mà còn có tố chất tâm lý và hào quang.
Điền Văn Duệ ở giữa những tiếng thở dài và chế nhạo của những người xem, lui xuống sân khấu, yếu ớt quay trở lại nhóm của Điền Phái, đối mặt với người anh cả Điền Văn Triết, nhẹ nhàng lắc đầu.
Điền Văn triết nhìn thấy sắc mặt em ba tái nhợt, ánh mắt lay động, toàn thân run rẩy, sắc mặt suýt nữa không nhịn được.
Ông ta trong lòng thầm nghĩ nói: “Không đến mức đó chứ? Em ba của mình từ trước đến nay vẫn luôn là tướng lĩnh phong độ, làm sao có thể thất bại thê thảm như vậy?!”
“Em ba, em nghỉ ngơi đi, đừng để tâm quá nhiều, bốn người chúng ta sẽ phục thù cho em!” Điền Văn Triết an ủi em ba Điền Văn Duệ.
Đồng thời, Điền Văn triết cũng đang thầm lau mồ hôi. Nếu Điền Văn Duệ thừa nhận rằng bản thân đã nhận được lợi ích từ Tề Hóa Vân, vậy thì phái nhà họ Điền coi như là xong rồi.
May mắn thay, cuối cùng Điền Văn Duệ vẫn tự mình gánh vác nó, nếu không, còn không đợi được bốn trưởng lão còn lại của phái nhà họ Điền phát huy sức mạnh, họ sẽ thua hết ván đấu này.
Lúc này, Điền Văn Duệ dùng giọng điệu yếu ớt đáp lại: “Anh cả, tên nhóc con này không nên coi thường, em chính là thua vì đánh giá thấp kẻ địch, nếu em đối đãi với cậu ta giống như người cùng một đẳng cấp, em cũng sẽ không thua thê thảm như vậy, hơn nữa sách lược của chúng ra, cũng nên thay đổi một chút.”
“Em ba yên tâm, tên nhóc này sẽ không nhảy nhót được quá lâu đâu, anh sớm đã có chuẩn bị, anh không tin, năm trưởng ông Văn Triết Phái chúng ta lại không thể hạ được cậu ta!”
Bây giờ, Điền Văn Duệ đã rút lui, ngồi yên vị tại chỗ nghỉ ngơi. Vì vậy sân khấu hiện tại do Thẩm Lãng nắm giữ.
Tiếp theo, Thẩm Lãng tiếp tục thẩm định các đồ gốm khác, bảo đảm chắc chắn sẽ đem tất cả đồ gốm thuộc cửa tiệm đồ cũ Hồng Thụy Phúc, đều giám định qua một lượt.
Hôm nay anh sẽ vất vả một chút, suy cho cùng thì có rất nhiều phương tiện truyền thông ở hiện trường, còn có những người trong và ngoài ngành đều đang dõi theo.
Nếu xác định được tất cả đồ gốm của Hồng Thụy Phúc, đều không phải là hàng giả, như thế Hồng Thụy Phúc có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Lãng vì việc khảo hạch của gia tộc, vì tập đoàn Phi Vũ, một chút công sức này tiêu tốn đi cũng không uổng phí, ván cờ này chơi với Tề Hóa Vân, anh tuyệt đối không thể thua được.
Chính ngay lúc này, không hề lộ mặt ở hiện trường thẩm định, mà thay vào đó, Tề Hóa Vân đang ngồi ở nhà xem chương trình phát sóng trực tiếp, không ngừng xoay cây bút trên tay.
Mỗi lần khi anh ta xoay cây bút của mình, cũng là lúc anh ta đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó, đây là một thói quen cá nhân.
Nhìn chằm chằm vào hình ảnh của buổi phát sóng trực tiếp, Tề Hóa Vân tự lẩm bẩm: “Làm sao lại là tên Thẩm Lãng này, thật là âm hồn không tan mà, không ngờ được rằng cuộc đọ sức bí mật giữa ông đây và tập đoàn Phi Vũ, lại để cho tên nhóc con này tung một cú đá. Nhưng điều nực cười hơn nữa là, tên nhóc này lại thực sự đã đánh bại ông ba của phái nhà họ Điền, mình thật sự không nói nên lời, là do tên nhóc con này có kỹ năng vượt trội, hay là lão Tam của phái nhà họ Điền có tiếng mà không có miếng?”
Ngay lập tức, Tề Hóa Vân đặt cây bút trên tay xuống, rời khỏi chỗ ngồi, đứng trước cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Anh ta hút một điếu thuốc, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
“Tống Tri Viễn lão già này, thật là biết cách làm hỏng chuyện tốt của mình, nếu ông ta không tiến cử Thẩm Lãng vào ngành đồ cổ ở Vân Thành, cũng sẽ không có xảy ra nhiều biến cố như vậy, đã trở thành một lão già rồi vẫn không chết tâm, muốn thừa cơ chiến cuộc để phá rối nhà họ Tề và Phi Vũ, như vậy thì ông ta chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lợi?”
Chưa bao giờ Tề Hóa Vân lại cảm thấy khó chịu và bất an như hôm nay, bực dọc đến mức hút hết cả bao thuốc lá.
Cửa tiệm đồ cổ Hồng Thụy Phúc tuy không lớn, nhưng lại là mấu chốt quyết định của trận chiến trên núi Thiên Vương.
Anh ta thực sự rất muốn đi xem trực tiếp trận đấu, nhưng làm gì được khi vừa trải qua tin tức tiêu cực, bây giờ thực sự không thích hợp để anh ta ra mặt, chỉ có thể ở nhà xem truyền hình trực tiếp.
“Thẩm Lãng ơi là Thẩm Lãng, cậu và Tống Tri Viễn, hết lần này tới lần khác phá hư việc tốt của tôi, đợi đến lúc tôi đánh bại Phi Vũ, sẽ trừng trị hết tất cả các người!”