Dường như sau khi nghe thấy cái tên “Thẩm Lãng”, ông ấy mới thay đổi lập trường.
Giờ khắc này, tất cả mọi nghi ngờ đều xông hết lên đầu.
Đầu tiên là Chu Chí Bang, rồi sau đó là Đỗ Kim Thủy, hai người có địa vị rất cao trong giới kinh doanh ở thành phố Bình An có vẻ như đều kiêng kỵ Thẩm Lãng.
Dương Oánh Oánh không biết rốt cuộc là vì sao.
Nhưng trong tiềm thức, cô ta đã nghĩ hôm nay bản thân có thể sẽ thua ở Chử Tửu Hiên.
Không phải có thể, mà là chắc chắn.
Thẩm Lãng rất cương quyết, một khi anh quyết định chuyện gì thì sẽ không bao giờ thay đổi. Anh tuyệt đối sẽ không cho phép Dương Oánh Oánh bình yên vô sự thoát thân tối nay, nếu như cô ta không bị lột da thì cũng phải mất một miếng thịt!
Bởi vì loại phụ nữ này là ung nhọt của xã hội, anh không thể thả cọp cái về rừng được!
Dương Oánh Oánh thất vọng cúp điện thoại, cô ta biết Đỗ Kim Thủy không thể giúp mình.
Mà những nhân viên quán rượu đang có mặt tại đây, sau khi chứng kiến hết mọi việc thì cũng chẳng hiểu cuối cùng là có chuyện gì đang xảy ra.
Trong mắt của họ, chỉ có mù mờ và chán ngán.
Chỉ từ những công việc hay đồ vật mà họ được nhận biết và tiếp xúc thì căn bản không thể nào, càng chẳng bao giờ tưởng tượng nổi. Dù sao đây cũng là chuyện trong giới nhà giàu, thậm chí có người còn rất xa lạ với cái tên “ông Thủy”.
Chẳng qua họ thật sự tò mò vì sao Dương Oánh Oánh vốn còn đang ầm ĩ lại đột nhiên trở nên sợ hãi bất an sau khi cầm điện thoại nói chuyện vài câu như vậy?
“Thẩm Lãng! Nếu mày dám động vào tao một chút nào thì người chống lưng cho tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu. Mặc dù thành phố Bình An không nhỏ nhưng so với Tỉnh Thành thì còn kém xa lắm. Chỗ dựa của tao là thế lực lớn trong tỉnh, nếu như người đó phát hiện tao xảy ra chuyện thì ắt sẽ khiến mày khổ sở chết đi, mà chết rồi còn sẽ chẳng có chỗ chôn thây!”
“Thẩm Lãng! Mày có nghe không, mày nhất định sẽ hối hận!”
“Mày sẽ phải trả giá thê thảm vì hành động ngày hôm nay của mình!”
Dương Oánh Oánh phát ra tiếng thét chói tai, âm thanh nứt toác vô cùng khó nghe.
Đây chính là lá bài cuối cùng của Dương Oánh Oánh!
Bất động sản Thiên Lợi thật ra chính là được ông trùm phía sau lưng cô ta rót vốn đầu tư, địa vị của người đó ở Tỉnh Thành tuyệt đối không thể khinh thường.
Cuối cùng, Dương Oánh Oánh lật lá bài này ra với hy vọng là có thể đe dọa được Thẩm Lãng.
Thế nhưng Thẩm Lãng là ai? Anh có biệt danh là chàng trai tàn nhẫn, đã nói thì phải làm.
Mặc dù có thể sẽ mang đến nhiều phiền phức hơn cho thời gian thực tập sắp tới nhưng Dương Oánh Oánh phải nhận trừng phạt. Đây là nguyên tắc, không thể sửa đổi!
Cho dù có ngày gặp phải phiền toái lớn thì Thẩm Lãng cũng không có khả năng sẽ nhượng bộ cúi đầu, càng sẽ chẳng nhân từ nhẹ tay.
Mà giờ khắc này, Thẩm Lãng không hề nhiều lời. Anh không đáp lại Dương Oánh Oánh bởi vì những lời ba hoa, dọa nạt đó chẳng có bất cứ ý nghĩa gì cả!
Anh chẳng qua chỉ nhíu mày, lộ ra vẻ không vui.
Chu Chí Bang nhìn sắc mặt Thẩm Lãng, biết ngay anh đã hết nhịn nổi. Vì vậy ông ấy vội vàng thúc giục con trai Chu Tử Hào hành động.
“Tử Hào, mau lên! Làm ngay lập tức đi, đừng chần chừ nữa!”
Chu Tử Hào cũng phản ứng rất nhanh, kéo Dương Oánh Oánh tới rồi nhét thẳng vào chuồng.
Ngay sau đó, con chó Caucasus to lớn kia cũng bị nhốt vào đấy.
Tiếp theo, Dương Oánh Oánh đành nghe theo mệnh trời.
Thẩm Lãng lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào chuồng chó. Trong chuồng, Dương Oánh Oánh đã bị con Caucasus tấn công.
“Cô - tổng giám đốc công ty bất động sản Thiên Lợi - trong mắt tôi chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi!”
Nhân viên quán rượu đang vây xem đều ngây ra như phỗng, họ kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt để rồi lạnh cả sống lưng!
Họ không biết Thẩm Lãng, song vẫn bị hơi thở đầy áp lực của anh đè ép đến mức không sao thở nổi!
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Lãng xoay người rời khỏi nơi này.
Anh đi tới phòng tiếp khách của Chử Tửu Hiên, dịu dàng nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang nghỉ ngơi.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn chắc hẳn không thể nào chấp nhận được cảnh tượng vừa rồi, thế nên trước đó Thẩm Lãng đã tìm lý do bảo Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi, để cô ấy chờ ở phòng tiếp khách.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn là một cô gái trong sáng, đơn thuần hiếm thấy trên thế giới này. Thẩm Lãng sẽ dùng sức mạnh lớn nhất bảo vệ cô ấy, để cô ấy cảm nhận được sự tốt đẹp của thế gian.
Mà hiện thực tàn khốc thì cô ấy chẳng cần phải thấy.
Khi thấy Thẩm Lãng xuất hiện trước mắt, Lâm Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhớ đến lời Thẩm Lãng từng nói, rằng cô ấy là người thân cận nhất của anh, thế là bất giác đỏ bừng mặt.
“Lãng… Thẩm Lãng, đã giải quyết xong hết rồi sao?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn cứ căng thẳng một tí là lại nói cà lăm, mà cà lăm nhất là khi đứng trước mặt Thẩm Lãng.
“Giải quyết xong rồi, suôn sẻ lắm. Em không phải sợ, có anh ở đây rồi.”
Thẩm Lãng đi tới ôm Lâm Nhuyễn Nhuyễn vào lòng, dùng bả vai bền chắc trấn an cô ấy.
Trên thế gian này vốn chẳng có nhiều sự thật, một cô gái đỏ mặt có khi còn hơn hẳn một câu thoại dài.
Hai người không nói gì nhiều với nhau, song chính như thế lại càng cảm nhận rõ hơi thở của đối phương, ngọt ngào xen lẫn ấm áp.
Mười một giờ đêm, khu thương mại phồn hoa nhất của thành phố Bình An vẫn đèn màu rực rỡ, hoàn cảnh náo nhiệt chẳng hề giảm bớt so với ban ngày.
Như thường lệ, người dân chốn thành thị lại tiếp tục cuộc sống về đêm của riêng mình. Họ vẫn dạo phố mua đồ, vẫn uống rượu tụ tập, vẫn dắt cún đi bộ, cả cậu thanh niên cầm đàn hát rong cũng vẫn bị nhân viên trị an thành phố rượt đuổi trên đường.
Mọi thứ, mọi thứ đều bình thường và yên ổn như vậy.
Song mọi người không hề hay biết rằng ngay trước đó một giờ, mấy ông trùm kinh doanh ở thành phố Bình An đã trải qua chuyện gì tại một quán rượu.
Hơn nữa, kết cấu giới kinh doanh của thành phố này cũng sắp thay đổi vì sự việc tối nay!
Sáng hôm sau, bất động sản Minh Huy triệu tập họp nội bộ.
Trong cuộc họp, Ngô Minh Huy đưa ra một đề nghị.
Ông ta nói với Thẩm Lãng rằng: “Tổng giám đốc Lãng, chỗ tôi có một phương án cạnh tranh với Thiên Lợi, trong ba năm có thể đẩy Thiên Lợi khỏi thành phố Bình An.”
Bây giờ thái độ của Ngô Minh Huy đối với Thẩm Lãng đã thay đổi, nguyên nhân chủ yếu là vì Thẩm Lãng đoạt được mảnh đất ở làng thành thị kia.
Sau khi nhận và nhìn qua phương án, Thẩm Lãng hiểu rõ ý Ngô Minh Huy là muốn giằng co với Thiên Lợi, mà hơn thế còn giằng co tận ba năm.
Thẩm Lãng bèn khẽ lắc đầu.
“Không được, chúng ta có thể xơi trọn Thiên Lợi trong một lần, tốn thêm ba năm chỉ tổ để đối phương có cơ hội nghỉ ngơi mà thôi.” Thẩm Lãng thẳng thừng phủ quyết phương án của Ngô Minh Huy.
“Trong một lần? Tổng giám đốc Lãng không nói đùa đấy chứ? Muốn xơi luôn Thiên Lợi trong một lần thì khó lắm!” Ngô Minh Huy cảm thấy suy nghĩ của Thẩm Lãng có hơi hão huyền.
Ông ta thừa nhận việc Thẩm Lãng tóm được mảnh đất ở làng thành thị đó khiến ông ta phải nhìn anh bằng cặp mắt khác nhưng trong vấn đề đối phó với Thiên Lợi. Tuy nhiên việc Thẩm Lãng hoàn toàn xem chuyện này như việc cỏn con được thì ông ta không hài lòng, nói thế nào đi nữa thì Thiên Lợi cũng là tòa thương nghiệp lớn thứ hai thành phố.
“Không khó, hôm nay là có thể định ra phương án rồi.” Thẩm Lãng lơ đễnh nói.
“Không có sự ủng hộ của công ty xây dựng Bàng Thị thì muốn thâu tóm Thiên Lợi trong thời gian ngắn quả thật rất khó khăn. Vậy nên muốn thâu tóm Thiên Lợi, trước tiên phải đánh tiếng với Bàng Thị đã.” Ngô Minh Huy đề nghị.
“Cần gì phải đánh tiếng, thâu tóm cả Bàng Thị luôn!” Ánh mắt Thẩm Lãng đầy kiên định.
Anh phế Bàng Húc chẳng khác nào đối đầu với công ty xây dựng Bàng Thị, nếu đã như vậy thì không bằng xơi luôn công ty này để chấm dứt hậu hoạn.
“Hả? Tổng giám đốc Lãng không say đó chứ? Mới sớm ra không nên uống rượu đâu!” Ngô Minh Huy khó tin thốt.
Ngay tại lúc này, Ngô Lương thuật lại chuyện xảy ra tối qua cho Ngô Minh Huy.
Bấy giờ Ngô Minh Huy mới hiểu ra, có lẽ ngày hôm nay Thiên Lợi và Bàng Thị đều sẽ gặp phải biến cố.
Nhất là bất động sản Thiên Lợi, đến cả tổng giám đốc Dương Oánh Oánh cũng ngã xuống rồi. Giờ đây, công ty đó chẳng khác gì rồng không đầu, muốn phá vỡ nền móng, thậm chí là thu mua công ty đã không còn là chuyện khó khăn nữa.
Ngô Minh Huy vẫn luôn cho rằng Thẩm Lãng thiếu quyết đoán bởi vì khi giải quyết vấn đề phá bỏ và di dời làng thành thị thì anh lại tỏ ra quá nhân từ và do dự.
Nhưng mà hôm nay, ông ta mới nhận ra Thẩm Lãng không phải không quả quyết mà chỉ là dùng những cách giải quyết khác nhau trong những trường hợp khác nhau mà thôi.
Lần thẳng tay giải quyết tổng giám đốc của Thiên Lợi này quả thật vừa quyết đoán lại vừa tàn nhẫn, chẳng hề dông dài chút nào.
Ngô Minh Huy cảm thấy chỉ có từ “tàn nhẫn” mới có thể hình dung được Thẩm Lãng!
Từ hôm nay trở đi, Ngô Minh Huy hoàn toàn bái phục Thẩm Lãng, ông ta chấp nhận Thẩm Lãng là ông chủ phía sau của mình!
Công việc thu mua kế tiếp được giao cho bố con họ Ngô đi làm, còn Thẩm Lãng chỉ phụ trách giám sát và đốc thúc.
Chiều đến, Tống Tri Viễn mời Thẩm Lãng đến nhà uống trà.
Dĩ nhiên không chỉ đơn giản là uống trà tán gẫn, Tống Tri Viễn có vài chuyện cần thương lượng với anh.
Cũng phải thôi, tại vì mấy hôm trước cô cháu gái oán trách Thẩm Lãng không nhà không xe làm ông nội tưởng thật.
Tống Tri Viên định đề xuất việc mở ra một con đường phát tài cho cháu rể tương lai.
Đứng trên đài quan sát ở tòa nhà số chín tại khu biệt thự, Thẩm Lãng lặng lẽ nhìn Tống Tri Viễn đang ở trong sân biệt thự, rồi phát hiện ông già này dọn những dụng cụ pha trà lên.
Vì không có gì đáng ngờ nên Thẩm Lãng không thể làm gì khác hơn là rút mấy điếu thuốc, đợi hai mươi phút sau rồi đi qua đó.
Ầy, cuộc sống của người có tiền thường chính là khô khan như vậy!