Đường Vũ, chủ khách sạn Thiên Hòa, run rẩy đi đến trước cửa Tập đoàn Phi Vũ.
Lúc này, khi các nhân viên của Tập đoàn Phi Vũ đang lần lượt vào công ty, họ kinh ngạc nhìn Đường Vũ đứng ở cửa.
"Đó không phải là Đường Vũ của khách sạn Thiên Hòa sao?"
"Xem dáng vẻ và sắc mặt không bình thường lắm!"
"Chắc là tới đây để bàn chuyện hợp tác, nhưng sớm như vậy ông chủ còn chưa đi làm nữa!"
Đường Vũ đứng ở quầy lễ tân, run rẩy không nói lời nào, chỉ chờ Thẩm Lãng xuất hiện.
Ngày hôm qua khi Đường Vũ trở về, biết được chuyện đã xảy ra trong khách sạn, liền mắng giám đốc nọ và đuổi việc anh ta ngay trong ngày!
Khi ông ta ta đợi đến gần trưa, lúc này Thẩm Lãng mới bước vào cửa công ty.
Thấy vậy, Đường Vũ nhanh chóng chạy tới trước mặt Thẩm Lãng.
“Ông là ai?” Thẩm Lãng không biết Đường Vũ, anh sửng sốt khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên xa lạ chạy tới trước mặt, còn nghĩ rằng có người đến gây chuyện.
Đường Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, cung kính cúi đầu nói: "Tôi... tôi là Đường Vũ, chủ khách sạn Thiên Hòa, xin Chủ tịch Thẩm Lãng đừng trách phạt vì chuyện hôm qua, đều tại người giám đốc đó của tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!”
Thẩm Lãng cười trừ, anh cũng không quá để ý đến chuyện ngày hôm qua, Đường Vũ lại đến tận đây để xin lỗi, Thẩm Lãng cũng không làm khó ông ta nữa.
"Đi thôi, lên trên nói chuyện!"
Thẩm Lãng nói xong liền đi lên tầng, Đường Vũ thấy vậy, cúi người đi theo.
Khi vào phòng làm việc, Đường Vũ im lặng, không biết nói gì.
“Chắc ông biết chuyện của tôi rồi, vốn muốn bao lại toàn bị khách sạn Thiên Hòa, nhưng nghe nói quy định của chỗ các ông khá nhiều…” Thẩm Lãng lãnh đạm nói.
"Không, không..." Đường Vũ xua tay giải thích: "Chủ tịch Thẩm Lãng, anh muốn bao toàn bộ khách sạn không hề có vấn đề! Thời gian cũng do anh quyết định!"
Thẩm Lãng cười cười.
"Được rồi, tôi sẽ thông báo thời gian cụ thể, không còn chuyện gì nữa ông quay về đi!" Thẩm Lãng nói.
Đường Vũ giống như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Vậy chủ tịch Thẩm Lãng còn có gì dặn dò không? Có cần tôi chuẩn bị trước gì không?" Đường Vũ thận trọng hỏi.
Câu này là nhắc nhở Thẩm Lãng, bởi vì khách sạn cần mất một khoảng thời gian để trang trí cho việc mà anh muốn làm.
"Tôi sẽ tìm người liên hệ với ông về cách bố trí khách sạn, ông không cần lo lắng về điều đó..."
Sau khi Thẩm Lãng nói xong, Đường Vũ gật đầu rồi rời khỏi Tập đoàn Phi Vũ.
Sau khi trở lại khách sạn, Đường Vũ liền đưa ra thông báo.
Bắt đầu từ hôm nay, khách sạn Thiên Hòa sẽ tạm thời đóng cửa, tất cả những người đã đặt trước đều sẽ bị hủy bỏ.
Tất cả những thứ này là để đợi Thẩm Lãng quyết định thời gian.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Kinh Đô.
Vài ngày sau, chuyện khách sạn Thiên Hòa tạm thời đóng cửa, chỉ chờ một ông lớn đến bao toàn bộ nhanh chóng lan truyền khắp Kinh Đô.
Vì danh tính của người bao lại toàn bộ khách sạn vẫn chưa được tiết lộ nên vô số người đã vô cùng tò mò về người này.
Thậm chí còn đoán ra rất nhiều con trai của dòng tộc ngầm hoặc dòng tộc ở Kinh Đô...
Mặt khác, sau khi Tiêu Nhược hoàn thành việc mua lại nhà họ Lưu, liền bắt tay vào kế hoạch mua lại nhà họ Kiều.
Sau khi Kiều Viễn, chủ nhà họ Kiều, biết người của Tập đoàn Phi Vũ chủ động đến gặp mình, liền thay đổi thái độ, bắt đầu ra vẻ kiêu căng.
Trong mắt anh ta, chắc chắn hợp tác là tốt nhất.
Nhưng vì người ta đã chủ động nên mình phải nâng địa vị của bản thân lên để thu được nhiều lợi ích hơn.
Tập đoàn Kiều Dân.
"Phó giám đốc Tiêu Nhược, tôi nghĩ tốt hơn hết là tôi nên nói chuyện với ông chủ của cô về vấn đề này. Dù nhà họ Kiều của tôi có tồi tệ đến đâu thì cũng là một trong mười nhà giàu có, quyền thế nhất ở Kinh Đô, cũng được coi như là một doanh nghiệp có tiếng ở Kinh Đô!” Kiều Viễn ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, vắt chéo chân, miệng phì phèo điếu thuốc, tỏ vẻ khinh thường.
Tiêu Nhược cười nhạt, rõ ràng là đã hiểu rõ suy nghĩ của Kiều Viễn.
“Chủ tịch Kiều Viễn, ý của anh là chỉ có Chủ tịch Thẩm Lãng mới đủ tư cách nói chuyện với anh sao?” Tiêu Nhược cười nói.
Kiều Viễn cười nhạt, không nói rõ ràng, chỉ đáp: "Cũng không phải là ý này, chỉ cảm thấy chúng ta hợp tác phải có thành ý, mong rằng phó giám đốc Tiêu Nhược sẽ quay về truyền đạt lại, nếu như Chủ tịch Thẩm Lãng không chịu gặp mặt thì sợ rằng kế hoạch hợp tác của chúng ta khó có thể tiếp tục."
Tiêu Nhược thầm cảm thấy đáng thương cho tên Kiều Viễn liều lĩnh này.
“Vậy thì chủ tịch Kiều Viễn, tôi xin phép trở về trước, tôi cũng sẽ truyền đạt lại chuyện này cho Chủ tịch Thẩm Lãng, nhưng về phần hậu quả thì anh nghĩ kĩ rồi...” Lời nói của Tiêu Nhược lộ ra vẻ uy hiếp.
"Không tiễn!"
Sau khi Tiêu Nhược rời khỏi Tập đoàn Kiều Dân, trực tiếp nói lại chuyện này với Thẩm Lãng.
Không phải Thẩm Lãng không muốn gặp nhà họ Kiều, chỉ cảm thấy hơi buồn cười trước hành động đũa mốc chòi mâm son của Kiều Viễn.
“Cảnh cáo nhà họ Kiều, nếu không được thì diệt hết đi!” Thẩm Lãng nhẹ giọng nói.
Điều mà Thẩm Lãng lo lắng nhất lúc này chính là chuyện bên dòng tộc đêm dài lắm mộng, không định tốn thời gian vào những nhân vật nhỏ bé như nhà họ Kiều.
Ba ngày sau...
Trong Tập đoàn Kiều Dân, Kiều Viễn ngồi trong phòng làm việc hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, mái tóc đen dày của anh ta giờ đã lộ ra vài sợi tóc bạc trắng.
"Chủ tịch Kiều Viễn, nhà họ Bạch ở Kinh Đô thông báo chấm dứt liên lạc với nhà họ Kiều!"
"Năm ngân hàng lớn của Kinh Đô bất ngờ thông báo chấm dứt các khoản cho vay, yêu cầu chúng ta trả lại khoản nợ còn lại càng sớm càng tốt..."
"Chủ tịch Kiều Viễn, khách hàng hiện đang tuyên bố vĩnh viễn ngừng sử dụng hàng hóa của chúng ta!"
Thư ký đứng trước mặt Kiều Viễn, báo cáo tình hình mới nhất.
Nhưng Kiều Viễn dường như không nghe thấy tất cả những điều này...
Trong ba ngày qua không biết đã nghe được tin tức như vậy biết bao nhiêu lần.
Kiều Viễn chưa bao giờ nghĩ rằng Tập đoàn Phi Vũ sẽ dùng thủ đạo dữ dội như vậy để đối phó với mình, anh ta vốn chỉ muốn nâng cao địa vị của bản thân, không ngờ người ta lại không cho bản thân một cơ hội nào.
"Kết thúc rồi... mọi chuyện đều kết thúc!"
Trong lòng Kiều Viễn hối hận, đáng lẽ ngày hôm đó anh ta không nên từ chối lời khuyên của Tiêu Nhược, càng không nên có ý nghĩ muốn gặp Thẩm Lãng. Bây giờ bản thân đừng nói đến chuyện đi tìm kiếm hợp tác, thậm chí còn không thể bước vào cửa của công ty người ta.
Lúc này, Kiều Viễn chỉ có thể lấy điện thoại ra gọi cho Lý Văn Sơn.
Mặc dù lúc này Lý Văn Sơn đang muốn tránh mặt Kiều Viễn, sợ bị lây phiền phức, nhưng vì thể diện vẫn trả lời điện thoại.
“Chủ tịch Kiều Viễn, ông gọi điện thoại đến thật khiến Lý Văn Sơn tôi khó xử, có chuyện gì thì mau nói đi!” Lý Văn Sơn đi thẳng vào vấn đề, cũng không muốn có liên quan gì đến Kiều Viễn.
Mặt Kiều Viễn đen như đít nồi.
“Tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Lý… nhà họ Kiều của tôi sắp xong rồi, mong anh nể tình bạn cũ mà giúp tôi lần này!” Kiều Viễn nói.
Lý Văn Sơn sa sầm mặt, anh ta đã nghe chuyện của Kiều Viễn từ lâu, Lý Văn Sơn cảm thấy Kiều Viễn hoàn toàn phải chịu trách nhiệm về việc tự chuốc lấy rắc rối này của bản thân.
Giúp đỡ?
Làm thế nào để giúp đỡ?
“Chủ tịch Kiều thật sự đánh giá tôi quá cao rồi, nhà họ Lý chúng tôi là dòng tộc nhỏ, công ty nhỏ, làm sao có thể giúp được ông?” Lý Văn Sơn cười khổ.
"Tổng giám đốc Lý, tôi biết chuyện này không nên làm phiền đến anh, nhưng tôi không còn cách nào khác. Anh có thể giúp tôi hẹn gặp chủ tịch Thẩm Lãng của Tập đoàn Phi Vũ, cho tôi có cơ hội đích thân xin lỗi anh ấy không!" Kiều Viễn nói.