Lúc này thậm chí cô còn nghĩ cho dù ngồi xe điện cả đời cũng không sao.
Nhưng rất nhanh cô đã ý thức được có gì không đúng, Thẩm Lãng đang đưa cô tới chiếc xe Hennessey Venom kia!
“Thẩm Lãng, cậu làm gì vậy?” Đôi mắt xinh đẹp trên gương mặt thanh thuần của Lâm Nhuyễn Nhuyễn mở to.
Trong lòng cô có vô vàn nghi hoặc, Thẩm Lãng là chủ nhân của chiếc siêu xe phiên bản giới hạn này?
Nhưng sao có thể, chắc chắn có hiểu lầm gì đó!
Lúc này Thẩm Lãng cười thản nhiên: “Bây giờ tôi đang lái xe cho một cậu chủ nhà giàu, anh ấy là ông chủ của Karaoke Quân Duyệt, lên xe đi, tôi đưa cô về trường.”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đơn thuần không chút nghi ngờ lời giải thích này của Thẩm Lãng.
Dù sao Thẩm Lãng cũng là người nghèo suốt bốn năm nên Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không cảm thấy anh sẽ giàu sau một đêm.
“Cậu lái xe của ông chủ đưa tôi về liệu có bị ông ấy mắng không?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn có chút lo lắng.
“Không sao, quan hệ của chúng tôi khá tốt.”
Sở dĩ Thẩm Lãng không nói ra chân tướng cũng là vì muốn Lâm Nhuyễn Nhuyễn dần dần tiếp nhận thân phận của mình, nếu đột nhiên thẳng thắn về thân thế mình sẽ khó tránh khỏi khiến cô không tiếp nhận được.
Huống hồ Thẩm Lãng cũng không muốn quá khoa trương.
Sáng ngày hôm sau Thẩm Lãng tỉnh dậy từ sớm.
Sau chuyện tối qua, Thẩm Lãng ý thức được xe mình không thể đỗ ở gần trường học nữa, vì thế lập tức xuất phát đi mua nhà trước.
Anh lái xe tới khu dân cư Vân Thuỷ Sơn, khu nhà giàu đẳng cấp bậc nhất tại thành phố Bình An.
Giá nhà của khu nhà giàu đắt đỏ, không chỉ vì cảnh vật chung quanh tươi đẹp, vị trí khu vực thuận tiện mà hơn cả là vì chất lượng phục vụ tốt.
Ở đây có thể hưởng thụ phục vụ năm sao dành cho khách quý, nhân viên bảo an gọi là đến.
Đi vào nơi bán nhà của khu dân cư Vân Thuỷ Sơn, cố vấn bất động sản nhưng lại đều là thái độ lãnh đạm.
Trong này chắc chắn có nguyên nhân.
Khu biệt thự nhà giàu cao cấp nên bản thân nhân viên tiêu thụ bất động sản cũng cảm thấy cao hơn người một bậc.
Mà người tới khu nhà giàu đều là người quan chức cấp cao giàu có, nhân viên tiêu thụ đã nắm rõ tư liệu của tất cả những người giàu ở thành phố Bình An.
Vì thế sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng, những nhân viên tiêu thụ bất động sản trực tiếp loại trừ trong đầu.
Thẩm Lãng vẫn ung dung điềm tĩnh, anh không tin có người lại gây khó dễ với đồng tiền, cũng không có căn nhà nào có tiền mà không mua được, trừ khi là Cố cung.
“Mời anh ngồi xuống trước, chờ một chút sẽ có người phục vụ anh.”
Một cố vấn mỉm cười tiếp đón Thẩm Lãng.
Không mất lịch sự, không thiếu nhiệt tình nhưng trong lòng Thẩm Lãng rõ, đây chỉ là sự qua loa hoà nhã của cố vấn mà thôi.
Bộ phận tiêu thụ cũng không bận lắm, dù sao người của thành phố Bình An có thể mua được biệt thự cao cấp như này cũng không nhiều.
Mấy cố vấn bất động sản này cũng hoàn toàn chỉ tới ứng phó mà thôi, sở dĩ họ không lập tức tiếp đón Thẩm Lãng đương nhiên là vì lo lắng sẽ bỏ lỡ khách hàng mới tới.
Trong mắt họ, khả năng mua nhà của Thẩm Lãng ở đây không cao bằng khách hàng mới tới.
Đúng lúc này có một người đàn ông trẻ tuổi đi vào.
Ngay sau đó đám người cố vấn bất động sản liền như ong vỡ tổ vây quanh.
Giống như nhìn thấy cây rụng tiền, ai nấy đều cười tươi như hoa.
“Cậu Đỗ, tôi là Tiểu Lưu, cuối cùng anh cũng đến rồi, biệt thự số 8 vẫn đang giữ lại cho anh đó.”
“Cậu Đỗ, tôi là Tiểu Mã, tối qua đã nhắn tin với anh qua wechat đây, tôi thấy căn biệt thự số 7 rất ổn, hay là chọn căn số 7 đi.”
“Mọi người đừng tranh nữa, tôi cho rằng chỉ có căn biệt thự số 9 mới xứng với thân phận của cậu Đỗ thôi, số 9 tượng trưng cho ngôi vua mà!”
Người này là Đỗ Thiên Minh, cậu chủ nhà giàu của thành phố Bình An, gia đình vô cùng giàu có.
Cảm giác được mọi người khen ngợi khiến Đỗ Thiên Minh có chút vui vẻ.
Anh ta vuốt khoé miệng rồi nói: “Căn biệt thự số 9 không tệ, ngụ ý rất trâu bò, căn này bao nhiêu? Tôi không thiếu tiền!”
“Cậu Đỗ, căn số 9 là toà dành cho vương, từ ban công có thể nhìn thấy cảnh sắc của hồ nước và núi Vân Đài, là nơi có cảnh quan đẹp nhất, hơn nữa cho dù là ánh sáng hay phong thuỷ đều là căn biệt thự tuyệt nhất của kỳ này nên giá đắt hơn những căn khác một chút, tin rằng cậu Đỗ cũng có thể hiểu phải không?!” Một cố vấn cướp lời.
“Đừng nhiều lời, nói bao nhiêu đi, ông đây không thiếu tiền!” Đỗ Thiên Minh đung đưa chiếc ví.
“Cậu Đỗ, căn số 9 này có giá 130 tỷ.”
“Ồ, vậy à.” Sau khi Đỗ Thiên Minh nghe thấy cái giá này suýt thì nghẹn họng.
Anh ta thấy cái giá này hơi đắt.
“Cậu Đỗ, nếu cậu mua thì bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng mua nhà, chiều nay là có thể làm thủ tục chuyển vào ở.”
“Căn số 9 không được, con người tôi không có hứng thú với việc ngắm cảnh, tôi chọn căn số 8. Số 8 rất may mắn, Đỗ Thiên Minh tôi thích con số may mắn.”
“Vâng cậu Đỗ, tôi làm cho anh ngay đây, căn biệt thự số 8 có giá 100 tỷ.”
Mẹ nó, căn số 8 mà cũng một trăm tỷ, số tiền ba tôi đưa cho không đủ.
Đỗ Thiên Minh lại nhíu mày.
“À suýt nữa quên mất, trước khi tới ba tôi đã đặc biệt dặn dò chọn căn số 6, ông thích con số 6 này, mau chóng làm đi, tôi không thiếu tiền!”
Đỗ Thiên Minh có chút ngượng ngùng nhưng vẫn bày ra dáng vẻ “tôi có tiền, tôi không quan tâm”.
Những nhân viên cố vấn thấy căn biệt thự số 9 này hôm nay lại không bán được, khó tránh khỏi có chút thất vọng, dù sao cũng là toà dành cho vương tượng trưng cho ngôi vua, giá cả quá cao.
Đến cậu chủ của tập đoàn Đỗ thị cũng không mua nổi, toà dành cho vương kỳ này sợ rằng không bán được trong trời gian này.
Nhưng có thể bán căn số 6 đi cũng không tệ.
Vì thế mọi người lại tranh nhau ký hợp đồng mua nhà với Đỗ Thiên Minh.
Đúng lúc này Thẩm Lãng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt quan sát, đi về phía đám nhân viên cố vấn.
“Tôi mua căn biệt thự số 9.”
Giọng nói không lớn nhưng lại vô cùng có khí thế.
Lời vừa dứt lập tức khiến mọi người nhốn nháo!
“Căn số 9 có người mua rồi!”
“Đây là toà dành cho vương được coi là đắt nhất quý hai, cuối cùng cũng có người mua rồi sao?”
“Ừm? Chắc không phải thật đâu, sao chưa từng nhìn thấy người này.”
“Toà dành cho vương này 130 tỷ, khẩu khí của người trẻ tuổi không nhỏ!”
“Ngay cả cậu Đỗ cũng không mua được mà anh ta có thể mua sao? Anh ta là ai?”
Mọi người đều nghi vấn.
Lúc này Đỗ Thiên Minh cũng khinh thường nhìn Thẩm Lãng, liên tục cười lạnh.
Đỗ Thiên Minh chắc chắn Thẩm Lãng không phải người trong giới con ông cháu cha, càng không tin ngay cả anh ta cũng thấy căn số 9 quá đắt mà người trẻ tuổi xa lạ trước mặt này lại có thể mua được.
Đám nhân viên mô giới cũng do dự.
Không có danh tiếng gì, không ở trong tài liệu những người giàu có khiến họ càng nghi ngờ sâu sắc đây chỉ là trò đùa ác ý.
Chỉ có một nhân viên mới tới, vì nóng lòng muốn có thành tích nên mới thử.
Cứ coi như lấy ngựa chết làm ngựa sống đi.
Không thử thì không biết, thử một lần liền giật mình.
Giàu to rồi!
Vậy mà lại thanh toán tất một lần!
Một trăm ba mươi tỷ!
Nhân viên mô giới mới tới hạnh phúc đến mức suýt thì nhất đi, chỉ trích phần trăm thôi cũng có thể nhận được một tỷ!
Ông trời ơi, nhặt được tiền, kiếm tiền quá dễ đi!
Quầy tiêu thụ gần như muốn nổ tung.
Nếu như Đỗ Thiên Minh mua căn biệt thự số 9 thì mọi người cũng không đến mức ngạc nhiên như thế.
Trong mắt mọi người, Thẩm Lãng giống như một tờ giấy trắng, không có bất kỳ tư liệu nào trong giới nhà giàu.
Bây giờ ra tay lại hào phóng đến thế.
Đám nhân viên tiêu thủ đỏ mắt, đều hối hận về quyết định vừa nãy.
Một chớp mắt mà thôi, hơn một tỷ được trích phần trăm liền bay đi.
Mà lúc này, Thẩm Lãng lại ném ra một “quả bom” nữa.
“Căn số 7 và số 8 cũng chưa ai mua phải không?!”
Lời vừa dứt, trong đầu đám nhân viên tiêu thụ nhanh chóng lướt qua một vài suy nghĩ.
“Hai căn? Lẽ nào anh đẹp trai này muốn mua hai căn biệt thự?”
“Điều này… hiển nhiên có ý định mua thêm một căn nữa đó!”
“Lần này không ai được phép cướp với tôi!”
Ặc!
Đám nhân viên lại như ong vỡ tổ vây quanh, giống như đám cún con gào khóc đòi ăn.
“Anh đẹp trai, anh nhìn trúng căn nào vậy?”
“Thưa anh, để tôi tư vấn cho anh nhé!”
“Ông chủ lớn, tôi thấy căn biệt thự số 8 rất ổn, điều kiện ánh sáng vô cùng tốt, hơn nữa lại là con số may mắn!”
“Anh à, không nên mua số chẵn, theo lời Chu Dịch thì số chẵn dễ phát sinh biến cố, số 7 rất phù hợp với anh!”
Được mọi người vây quanh, Thẩm Lãng vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Trẻ con mới lựa chọn, tôi là người trưởng thành, tôi mua hết!”