Thấy cảnh tượng này, trong lòng mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, cái tên Cổ Nguyên này muốn bàn luận võ nghệ gì chứ, hoàn toàn là muốn mạng người ta mà.
Đều biết, võ sĩ thì luôn xem trọng nhất hai đầu gối của mình, vậy mà anh ta trực tiếp đạp nát đầu gối của thầy dạy võ nhà người ta, tương đương phế đi bát cơm nửa đời sau của người ta còn gì.
Thủ đoạn âm tàn độc ác như vạy khiến mọi người có hơi không đành lòng nhìn.
Mắt thấy người của mình thất bại hoàn toàn như vậy, sắc mặt Lý Mạc đương nhiên sẽ không tốt được.
Ở một bên khác, Bàng Hồng vừa uống nước trà vừa đắc ý nhìn xem Lý Mạc.
Thầy Mã được khiêng ra khỏi trận, Lý Mạc nghiêng người nói với Tiêu Đại Dũng: “Anh có nắm chắc phần thắng không vậy?”
Tiêu Đại Dũng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Cổ Nguyên trên đài, nói với Lý Mạc: “Khoảng năm mươi năm mươi, tôi có thể liều với anh ta, nhưng còn một Cổ Phong kia nữa thì làm sao bây giờ?”
Nghe nói tới đây, trong lòng Lý Mạc âm thầm hít một hơi khí lạnh, Tiêu Đại Dũng là con át chủ bài lớn nhất của mình, nếu như không có người khác ra tay, cho dù chiến thắng Cổ Nguyên thì sau đó còn có một Cổ Phong nữa.
“Ông chủ Lý, xem ra người của anh không được mà lá gan cũng không có gì đặc biệt, nhiều người như vậy cũng không chọn ra được một người dám ra trận sao? Hôm nay, chỉ với hai người này, chỉ cần có thể đánh bại hai người họ thì sẽ coi như tôi thua, nhưng ngay cả người mà bên anh cũng không dám ra, vậy bây giờ tôi có thể tuyên bố kết quả cuộc tranh tài này rồi chứ nhỉ!” Bàng Hồng đắc ý nói.
“Ông chủ, tôi đồng ý thử một chút.” Lúc này, có một người võ sư tương đối đẹp trai đi tới trước mặt Lý Mạc chủ động ứng chiến.
Người này tên là Hồng Minh, là một thầy dạy võ mà Lý Mạc kéo về từ phía ông chủ Tạ ở huyện Lâm Giang.
Lý Mạc không khỏi lấy làm ngạc nhiên, Hồng Minh này chẳng lẽ không biết Cổ Nguyên lợi hại bao nhiêu hay sao? Còn dám chủ động ra ứng chiến nữa?
“Anh đã suy nghĩ kỹ chưa vậy?” Lý Mạc không muốn để người của mình chịu chết không công, cho nên vẫn cho Hồng Minh cơ hội sau cùng.
Hồng Minh mỉm cười, gật nhẹ đầu nói: “Tôi không lên vậy thì chúng ta sẽ không có cơ hội nữa đâu!”
Lý Mạc cũng do dự một chút, vỗ vỗ bả vai Hồng Minh nói: “Nếu như có thể đánh bại anh ta, cho dù chỉ là đả thương anh ta thôi, tôi cũng sẽ cho anh ba trăm năm mươi triệu đồng!”
Hồng Minh nghe được cái này thì sững sờ trong mắt lập tức hiện lên cảm kích nói: “Cảm ơn.”
Lên lôi đài, đang lúc cuộc tranh tài chuẩn bị bắt đầu, Bàng Hồng đột nhiên kêu dừng lại.
Bàng Hồng đi tới bên cạnh lôi đài, gọi Cổ Nguyên lại, ghé vào lỗ tai anh ta mà nói nhỏ: “Tốc chiến tốc thắng, võ quán này nhiều người như vậy, cậu cũng không thể cứ đánh lần lượt từ người một, cho nên phải giết gà dọa khỉ một phen mới được!”
Cổ Nguyên hơi gật nhẹ đầu, cười khẩy, ý tứ của Bàng Hồng anh ta vô cùng rõ, đây là muốn mình thẳng tay giết người đây!
Hồng Minh lên lôi đài, nhìn Cổ Nguyên đối diện, anh ta không dám chủ quan chút nào.
Cổ Nguyên nhìn qua Hồng Minh, bên trong ánh mắt hiện lên chút thương hại, nói: “Thằng nhóc này, cậu thật bất hạnh đấy, nếu như cậu không biểu hiện ra thực lực mạnh nhất của mình thì cậu sẽ mất mạng đấy!”
Vừa rồi dưới đài Hồng Minh đã thấy được thủ đoạn của Cổ Nguyên, nói thật anh ta cũng không biết mình có phải là đối thủ của Cổ Nguyên hay không.
Nhưng anh ta không thể không lên, nếu như không ai ra sân, vậy sân thi đấu quyền anh này rất có thể sẽ phải đóng cửa, như vậy cổ phần mà Lý Mạc cho nhóm thầy dạy võ bọn họ coi như thành không rồi còn gì.
Hồng Minh rất cần tiền, vì tiền anh ta có thể không tiếc tính mạng mình!
Cho nên, anh ta lựa chọn ra sân, cho dù chết ở nơi này thì anh ta tin tưởng Lý Mạc cũng sẽ cho anh ta chút tiền trợ cấp, mà số tiền kia chắc chắn cũng đủ để bố mẹ và con của anh ta sinh sống vui vẻ cả đời.
Có thể nói, Hồng Minh ôm quyết tâm đánh tới cùng mà ra trận.
Một tiếng chiêng vang lên, Cổ Nguyên đứng ở chỗ kia, khí tức lạnh như băng của anh ta dần dần biến thành một luồng sát khí nồng đậm.
“Chịu chết đi!”
Hồng Minh biết rõ mình nhất định phải vượt qua công kích phía trước, nếu để cho đối phương ra tay trước vậy mình có lẽ chẳng còn cơ hội ra tay nữa.
Hồng Minh là cao thủ Thái Quyền, hai chân phát ra lực bay lên đập đầu gối vào trong mặt của Cổ Nguyên.
Nhưng mà Cổ Nguyên chỉ tùy tiện giơ tay lên đã chuẩn bị chộp tới đầu gối của Hồng Minh rồi.
Hồng Minh xem xét tình hình, lập tức đá chân bay ra ngoài, bởi vì anh ta biết nếu như mình bị Cổ Nguyên bắt lấy đầu gối thì kết cục của mình còn thảm hơn cả thầy Mã nữa!
“Vẫn còn thông minh đấy!” Nhìn thấy Hồng Minh lập tức thay đổi chiêu thức, Cổ Nguyên không thể không lùi về sau một bước tránh khỏi cái đạp đang tiến lại gần kia.
Hồng Minh rơi xuống đất còn chưa đứng vững đã nghe tiếng gió từ nắm đấm của Cổ Nguyên truyền tới.
Ầm!
Hồng Minh lấy hai tay che ngực của mình lại, nhưng vẫn bị Cố Nguyên đánh cho bay ra xa khoảng mấy mét.
Mà hai tay cũng truyền tới một trận đau đớn dữ dội.
Đây chính là sự chênh lệch lực lượng rõ ràng nhất.
“Lại xông lên đi nào!” Cổ Nguyên lạnh giọng nói.
Lời còn chưa dứt thì Cổ Nguyên lại sấn người tới.
Hồng Minh sợ Cổ Nguyên tiếp cận gần mình nên bay lên một cước về phía đối diện.
Nhưng tốc độ của Cổ Nguyên rất nhanh, đột nhiên nghiêng người một cái, đi thẳng tới bên sườn mặt Hồng Minh, bắt được cánh tay của Hồng Minh.
Cổ Nguyên dùng sức giơ lên.
Một cái ném qua vai, mạnh mẽ đem một người hơn chín mươi cân ném qua đỉnh đầu, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
Ầm!
Lần này giống như mặt đất bị rung chuyển vậy, Hồng Minh rơi xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cảnh tượng này nhìn qua là tự nhiên cảm thấy đau rát da thịt, khiến mọi người ở đó lập tức vang lên từng trận âm thanh cảm thán.
Nhóm người của Thẩm Lãng đứng từ xa nhìn qua thì không tự chủ run lên một cái.
Mặc dù Hồng Minh này có rất nhiều kinh nghiệm, thân thủ cũng mạnh hơn thầy Mã lúc trước không ít, nhưng anh ta cũng không phải là đối thủ của Cổ Nguyên, có lẽ không cần tới một phút nữa thì sẽ bị đánh nằm bẹp xuống luôn rồi.
Thẩm Lãng biết mình cần phải ra tay rồi, nếu không ra tay ngay thì thua ba trận liên tiếp, có lẽ trong lòng Lý Mạc thật sự sẽ chửi mình đầy đầu mất!
“Mẹ nó!”
Nhưng đúng lúc này, trên lôi đài truyền tới mắng đầy giận dữ của Hồng Minh.
Hồng Minh hoạt động lại cánh tay và cổ của mình, quả thực là đã cố nuốt ngụm máu tươi muốn phun ra về trong bụng lại rồi.
“Tên này, không được thì đừng chống đỡ nữa.” Cổ Nguyên hơi kinh ngạc nhìn qua Hồng Minh nói.
“Bớt nói nhảm đi.”
Hồng Minh gào thét lên một tiếng rồi lần nữa phóng tới chỗ Cổ Nguyên.
Ầm!
Răng rắc!
Ầm!
Liên tục là âm thanh không ngừng bị nện xuống nền đất, mỗi lần Cổ Nguyên ra tay đều không hề nương tay chút nào.
Mọi chuyện quả nhiên giống như dự liệu của Thẩm Lãng, loại cao thủ Thái Quyền như Hồng Minh đối đầu với đối thủ có tốc độ mạnh hơn mình thì căn bản không sống qua được một phút.
Lại thêm một quyền nữa, lần thứ hai Hồng Minh bị Cổ Nguyên nện tới mức nằm trên đất.
Một quyền này, khiến cho lồng ngực cường tráng của Hồng Minh lập tức bị lõm vào, xương sườn của anh ta nhất định đã bị gãy, hơn nữa không phải chỉ có một xương bị gãy thôi đâu.
Đúng lúc mọi người nghĩ Hồng Minh sẽ tự mình nhận thua thì Hồng Minh giống như không có việc gì, lại bò dậy từ trên lôi đài lần nữa.
“Cậu không sợ chết hay sao?” Cổ Nguyên lạnh giọng hỏi, chính sự cứng cỏi của võ sĩ như Hồng Minh khiến Cổ Nguyên không nhịn được một ra tay giết chết ngay.
“Không sợ! Tôi muốn giết chết anh!” Hồng Minh quát lớn một tiếng, lại phóng tới Cổ Nguyên lần nữa.
Răng rắc!
Bắp chân Hồng Minh bị Cổ Nguyên đá một cước. Một cước này, quả thực đã đá gãy bắp chân của anh ta rồi!
Trọng tâm của Hồng Minh mất cân bằng nên ngã rầm trên mặt đất. Nhưng mà, anh ta lại cắn chặt răng, dùng tay chống đất, chật vật muốn đứng lên.