Anh ngồi ở chỗ này uống trà, ăn điểm tâm.
Thẩm Lãng lên lầu ba, chọn một chỗ có vị trí gần cửa sổ.
Vị trí này, vừa lúc có thể thấy cửa của hội trường thương hội.
Thẩm Lãng chỉ cần liếc mắt ra cửa sổ thì có thể thấy được những người tới tham gia thương hội, tầm nhìn vô cùng rộng rãi.
Sau khi gọi trà và điểm tâm, Thẩm Lãng vừa ăn vừa lẳng lặng nhìn dưới lầu.
Đúng lúc này, ba người nhà họ Lăng cùng bà nội của mình - Lưu Thúy Hoa, cũng trùng hợp tới trà lâu này uống trà.
Hơn nữa, bốn người này ngồi ngay bên cạnh Thẩm Lãng.
Bốn người ngồi ở gần cửa sổ, hiển nhiên cũng đang quan sát động tĩnh của thương hội.
Lăng Hỏa lập tức nhận ra Thẩm Lãng, không khỏi nổi trận lôi đình.
“Bà nội, chính là cậu ta, chính là thằng nhãi này đánh bọn cháu!”
Lăng Hỏa dẫn đầu nhảy ra, vẻ mặt vô cùng nóng ruột kích động, phát hiện Thẩm Lãng thì lại giận dữ vô cùng.
Ba người khác cũng đều phản ứng lại.
“Bà nội, đúng là cậu ta, chính là thằng nhãi này đã đánh bọn cháu ở quán rượu!” Lăng Thủy nói.
“Đúng vậy bà nội, không ngờ thằng nhãi này cũng tới đây uống trà, lần này chúng ta không thể buông tha cho cậu ta!” Lăng Mộc cũng nói.
Ba anh em nhà nhà họ Lăng hận Thẩm Lãng thấu xương, chỉ hận không thể lập tức lột da uống máu Thẩm Lãng. Hơn nữa, hôm nay có bà nội Lưu Thúy Hoa ngồi đây, ba người không hề sợ hãi, tính toán triển khai trả thù Thẩm Lãng.
Lúc này Lưu Thúy Hoa nhíu mày, ánh mắt độc ác.
“Ra là thằng nhãi này? Lập tức canh chừng lầu hai, đừng cho nó chạy thoát, tôi muốn thằng nhãi này quỳ xuống dập đầu xin lỗi ba đứa cháu bảo bối!”
Lưu Thúy Hoa cố ý bày ra biểu hiện uy nghiêm trước mặt ba đứa cháu, bà ta tính toán khiến Thẩm Lãng chịu khuất nhục quỳ xuống giải thích, giúp cháu trai báo thù, đồng thời còn có thể biểu hiện uy nghiêm của người bà trước mặt đám cháu.
Thẩm Lãng nhìn lướt qua bốn người này, vẻ mặt lạnh lùng.
Anh còn tưởng đến trà lâu sẽ yên tĩnh một chút, kết quả lại gặp ba thằng nhãi nhà họ Lăng, lập tức tâm trạng trở nên rất tệ.
Mà nữ quản gia bên cạnh Thẩm Lãng nhất thời bùng nổ sát khí. Chỉ cần cậu chủ ra lệnh, cô sẽ lập tức chấp hành, không hề do dự.
“Chỉ bằng các người?” Thẩm Lãng lạnh lùng cười nhìn Lưu Thúy Hoa.
Anh vừa thấy diện mạo của Lưu Thúy Hoa liền biết đó là một mụ đàn bà chanh chua, nhất là đôi mắt tam giác kia, nhìn tuổi tác càng thêm vẻ già nua.
“Thằng nhãi, mày biết tao là ai không hả?” Lưu Thúy Hoa nhìn thấy Thẩm Lãng chất vấn nói.
“Một mụ già.” Thẩm Lãng nói thẳng.
“Mày… mày nói gì? Mày dám mắng tao?!” Lưu Thúy Hoa rất kinh ngạc.
Lưu Thúy Hoa vốn cho rằng mình cũng xem như có thân phận, cho nên khi đối mặt Thẩm Lãng, bà ta nghĩ rằng đối phương sẽ sợ hãi, kết quả lại bị gọi là “Mụ già”, này khiến bà ta càng căm tức.
“Bà vốn chính là một mụ già, chẳng lẽ không đúng sao?” Thẩm Lãng tiếp tục cười lạnh hỏi lại.
“Nói bậy bạ gì đó! Tao chính là nguyên lão của nhà họ Lăng, ngay cả gia chủ nhà họ Lăng Lăng Vân cũng phải gọi tao là thím, mày nên biết địa vị của tao ở nhà họ Lăng tôn quý cỡ nào!” Lưu Thúy Hoa ra vẻ uy nghiêm đe dọa Thẩm Lãng.
Làm vậy chỉ có tác dụng với người thường. Nhưng mà đe dọa Thẩm Lãngthì thật sự chẳng có chút tác dụng nào. Tìm hiểu về gia tộc, không ai bằng Thẩm Lãng. Lưu Thúy Hoa thật sự là tìm lầm người để hù dọa rồi.
“Chỉ là dòng thứ mà cũng dám vênh váo! Lăng Vân gọi bà là thím, bà cho là bà có địa vị rất cao ở nhà họ Lăng sao? Chẳng qua bà là được nhà họ Lăng nuôi trong nhà, là người vô dụng, không có quyền lực gì, chỉ biết ỷ vào nhà họ Lăng ra oai ở bên ngoài, thực ra bà chính là một mụ già!”
Thẩm Lãng không hề nể mặt Lưu Thúy Hoa, trực tiếp gạt bỏ sự đe dọa của Lưu Thúy Hoa. Lưu Thúy Hoa lập tức giận dữ, thậm chí nghĩ đến việc lột da uống máu Thẩm Lãng. Còn ba đứa cháu của Lưu Thúy Hoa cũng đều đỏ mắt.
“Bà nội, thằng nhãi này thực đáng ăn đòn, nó nói gì thì cũng không thể vũ nhục bà nội chứ!”
“Lần này chúng ta mang đủ người, nhất định phải đánh thằng nhãi này thành tàn phế!”
Lăng Hỏa cùng Lăng Mộc thấy người hầu của nhà họ Lăng từ lầu hai chạy đến lầu ba, trong lòng nhất thời càng tự tin.
Nếu không có ba mươi người nhà họ Lăng, họ đúng là không có dũng khí đối mặt Thẩm Lãng, dù sao ở quán rượu, Thẩm Lãng bày ra thân thủ bất phàm, đến nay ba người nhớ lại vẫn sợ.
Có điều, trong ba người có Lăng Thủy còn ý thức được việc này hiện tại không cần thiết, bèn nhắc nhở: “Bà nội, Lăng Hỏa, Lăng Mộc, đừng quên chính sự mà gia chủ giao cho chúng ta.”
Chính sự mà Lăng Vân giao cho họ chính là quan sát, lưu ý mỗi một người ra vào cửa lớn hội trường thương hội.
Mặt khác, công tử Ngoan Nhân cũng rất khả năng sẽ đến nơi đây uống trà, họ còn phải quan sát mỗi người tới nơi này uống trà, nếu có ai hành vi phù hợp với tác phong của công tử Ngoan Nhân thì lập tức nghĩ cách tiếp xúc với công tử Ngoan Nhân, đồng thời nghĩ cách kết bạn.
Tốt nhất bây giờ nên cố gắng làm quen với công tử Ngoan Nhân, sau đó nghĩ cách hợp tác với ngài ấy.
Sau khi Lăng Thủy nhắc nhở, Lưu Thúy Hoa mới tỉnh táo lại, cũng thận trọng hơn.
Tuy rằng rất muốn báo thù giúp cháu trai, nhưng cũng không thể làm hỏng kế hoạch của nhà họ Lăng. Huống chi, gia chủ nhà họ Lăng Lăng Vân đã hứa với bà ta, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thì có thể ở trong căn nhà của Sky Castle.
Suy nghĩ trước sau, Lưu Thúy Hoa vẫn quyết định không mạo hiểm gây sự nữa.
“Về sau còn có rất nhiều cơ hội để trả thù thằng nhãi này, các cháu cưng của bà, đừng sốt ruột, bà nội nhất định sẽ báo thù cho các cháu, đừng quên gia chủ đã ra lệnh cho chúng ta chờ công tử Ngoan Nhân đến, đây mới là nhiệm vụ quan trọng.” Lưu Thúy Hoa nói.
Ba người Lăng Thủy, Lăng Hỏa, Lăng Mộc, cũng đều gật đầu, tỏ vẻ tạm thời lấy đại cục làm trọng.
“Đúng vậy, vẫn là chờ công tử Ngoan Nhân đi, thằng nhãi thối này khi nào thì xử lý cũng được.”
“Mẹ nó, vì căn nhà trong Sky Castle, ông đây nhịn!”
“Bà nội, hãy nhớ kỹ diện mạo của thằng nhãi này, về sau thấy cậu ta lần nào đánh lần đó!”
Lúc nghe được họ nói đang đợi công tử Ngoan Nhân, Thẩm Lãng nở nụ cười. Toàn bộ Giang Nam đều ở tìm công tử Ngoan Nhân, lại không biết rằng kỳ thật công tử Ngoan Nhân vẫn luôn ở trước mắt họ.
“Mày cười cái gì cười? Mày hiểu bọn tao đang nói chuyện gì sao?”
Lăng Hỏa lập tức khó chịu nói, hắn cảm thấy được Thẩm Lãng có lẽ là không hay biết gì về công tử Ngoan Nhân, càng không biết rõ thế cục ở giới kinh doanh Giang Nam hiện nay.
Nhưng Thẩm Lãng cũng đáp lại: “Công tử Ngoan Nhân, các người không tìm được, cậu ta đã tới rồi, còn không coi trọng đám lừa ngốc các người đâu!”
“Cái gì? Đã tới? Mày chém gió thì có!”
“Công tử Ngoan Nhân ở đâu? Thằng nhãi mày biết công tử Ngoan Nhân là ai không? Đừng nói hưu nói vượn!”
“Mẹ nó, vì kế hoạch của gia tộc tạm thời không đụng vào mày, mày còn không chạy đi mà muốn ở lại trước mắt bọn tao, muốn tao đánh chết mày hả?”
Lúc này, Thẩm Lãng mặt lạnh như sương, như phủ đầy sát khí.
Lưu Thúy Hoa không biết điểm mấu chốt của Thẩm Lãng, vẫn ngang ngược quát lớn: “Mày còn không mau tránh sang một bên đi, bọn tao tạm thời tha cho mày, đừng làm phiền bọn tao làm việc!”
Không ngờ, Thẩm Lãng lại trả lời: “Hiện tại là tôi khó chịu với các người, tôi không muốn buông tha cho các người!”