Là vì, anh đã chẩn mạch cho người này xong rồi.
Nhanh!
Quá nhanh!
Tào Côn ngẩn ra một lúc, cực kỳ kinh ngạc.
Ông ta tận mắt chứng kiến, chỉ trong mấy giây thôi, Thẩm Lãng đã xem xong mạch cho người phụ nữ trẻ tuổi này.
Phải biết người phụ nữ trẻ này không phải người bệnh từ bệnh viện, cho nên rất khó tìm ra những chi tiết có giá trị từ chỗ khác.
Những giáo sư già vẫn còn đang tỉ mỉ xem mạch cho các bệnh nhân đến từ bệnh viện kia.
Còn Thẩm Lãng đã hoàn thành việc chẩn mạch cho người đầu tiên.
"Xong rồi."
Thẩm Lãng nói.
Những giáo sư già khác nghe thấy Thẩm Lãng nói tiếng "xong rồi" này đều vội vàng xoay sang, kinh ngạc nhìn Thẩm Lãng.
Xong rồi? Vậy là xong rồi? Chỉ chút ít thời gian đó, rõ ràng chỉ đủ để nắm tay người bệnh thôi.
"Không thể nào! Cậu mới chỉ hỏi chạm vào tay cô ấy thôi!"
Đột nhiên có một vị giáo sư già bật dậy nói, đi nhanh đến chỗ người phụ nữ này, bắt mạch cho cô ta.
"Hay để cho ông già này xem mạch cho cô ấy đi. Người nào đó quá bông đùa. Y học là môn nghiên cứu trên tinh thần cao độ, sao có thể đem ra đùa giỡn như vậy!"
Thẩm Lãng đã nằm lòng tất cả khác lạ trong mạch tượng của cô gái, còn vị giáo sư kia vẫn đang cau mày, tốn hết sức để cảm nhận mạch tượng.
Ba phút trôi qua.
Thẩm Lãng nhìn vị giáo sư này, khẽ gật đầu.
Vị giáo sư này xem mạch cho người phụ nữ này lại chậm như vậy, đây là điều khiến Thẩm Lãng bất ngờ. Vốn Thẩm Lãng còn tưởng các vị giáo sư đây sung sức thế này, muốn dồn anh đến chết cũng phải giỏi giang thế nào. Nhưng khi thấy tình cảnh trước mặt, Thẩm Lãng cũng không rõ y thuật của vị giáo sư nọ ra sao.
Chẩn mạch là bước căn bản của Trung y, nếu ngay cả mạch cũng không xem nổi thì sao chẩn được bệnh trạng của người bệnh? Sao bốc đúng thuốc được đây?
Dĩ nhiên, cũng có thể do vị giáo sư này làm việc nghiêm túc và cẩn thận, bắt mạch cẩn thận nên mới chậm. Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ta thì có lẽ cũng xem không ra mạch, đang cố hết sức.
Không đợi vị giáo sư nọ chẩn xong mạch của người phụ nữ đó, Thẩm Lãng đã mở lời: "Mạch tượng của cô ấy cho tôi biết, bệnh đã đến giai đoạn cuối, can thiệp của thuốc là vô dụng."
Thẩm Lãng vừa nói xong, người phụ nữ nọ sợ đến nhợt cả mặt.
Thẩm Lãng thấy vậy thì vội trấn an: "Không cần phải sợ, tôi nói là thuốc không chữa được nhưng không có nghĩa là châm cứu không được. Đợi lát nữa tôi có thể châm cứu cho cô."
Nghe thấy lời an ủi của Thẩm Lãng, người phụ nữ trẻ này vẫn sợ hết hồn.
Cô ta vẫn không thể chấp nhận nổi.
Vì cô ta là một người tình nguyện, đảm nhiệm nhiệm vụ đến giúp Đại học Nam Phong, trước nay không có bệnh, thân thể cũng không khó chịu gì.
Đột nhiên bị một bác sĩ trẻ chẩn mạch, rồi sao lại tuyên bố cô ta bị bệnh nan y giai đoạn cuối rất nặng chứ? Còn không chữa được bằng thuốc, nghiêm trọng đến độ đó, dọa chết cô ta rồi!
Rất hiển nhiên, người phụ nữ trẻ này bị Thẩm Lãng dọa đến bối rối.
Còn vị giáo sư già đang chẩn mạch cho cô ta lại cau mày, đưa ra nghi vấn: "Cô gái này rõ ràng mặt mũi hồng hào, không thấy bệnh nặng gì, trông tinh thần cũng không tệ. Sao lại bệnh nặng đến độ không trị bằng thuốc được chứ?"
Thẩm Lãng tiếp lời: "Mạch tượng của cô ấy rất lạ, bộ thốn ngắn và sắc, bộ quan mạch huyền, bộ xích mạch hồng hoạt. Bộ quan ứng với gan và túi mật của con người, bộ quan mạch huyền nghĩa là bị nóng gan. Mà bây giờ lại đang là mùa thu, thu thuộc kim, gan thuộc mộc, kim có thể khắc mộc nên mùa thu không thể xuất hiện kiểu mạch huyền quá thịnh thế này. Gan nóng đã chịu sự khắc chế của mùa mà vẫn thịnh như vậy, tất nhiên sẽ tổn hại đến thân thể của con người."
Thẩm Lãng bắt đầu giải thích mạch tượng của cô gái này, chưa gì đã ồn ã tiếng bàn tán.
Còn vị giáo sư kia vẫn chẩn mạch cho cô gái này, định bác bỏ lời Thẩm Lãng. Nhưng khi ông ta càng thăm dò sâu vào thì lại càng phát hiện mạch tượng phù hợp với lời giải thích của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng tiếng tục nói: "Được rồi, xem tiếp bộ xích của cô ấy. Bộ xích ứng với thận người, bộ xích lại hồng hoạt, tức căn âm của thận gặp tổn hại, biểu hiện của việc căn dương lệch quá độ. Có nghĩa là khi trẻ, cô ấy ham muốn quá nhiều, gây tổn thương đến căn âm."
Thẩm Lãng không biết cô gái này có nghề nghiệp khi trước và hiện tại là gì, nhưng căn âm của thận bị tổn hại, thận hư, căn dương quá thịnh là biểu hiện của việc người này ham muốn quá độ, hoặc đã làm nghề nghiệp đặc thù nào đó.
Đây là lời khẳng định, vì đây không phải là bệnh từ trên trời rơi xuống, thì cũng là tật của cơ thể do tích tụ hằng ngày, chỉ có hai nguyên nhân thôi.
Thẩm Lãng đã nói xong chỗ lạ thứ hai của mạch tượng mà vị giáo sư nọ mới cảm nhận được điểm lạ thứ nhất, hơn nữa ông ta xem tương đối chậm, đến giờ vẫn chưa rút tay về, vì ông ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ hết mạch tượng của người phụ nữ này.
Thẩm Lãng cũng không vội không hoảng, tất cả đề đã nằm trong đầu anh.
"Cuối cùng là bộ thốn trong mạch tượng của cô ấy. Bộ thốn ứng với tim, phổi, bộ thốn mạch ngắn, sáp cho thấy sức khỏe của tim và phổi không ổn. Phổi là thủy thượng, nếu tinh khí trong phổi có hao tổn thì không thể bổ sung căn âm cho thận. Tổng hợp mạch của cô ấy cho ta thấy khí nóng vượng làm kiệt căn âm, hơn nữa bây giờ đã có biểu hiện của ho khan, là triệu chứng suy kiệt căn âm của con người."
Năng lực cảm giác mạch tượng của Thẩm Lãng rất mạnh, nhờ vào tài năng thiên phú và thuật bắt mạch rồng bay, ngón tay phủ lên cửa mạch, tất cả mọi thứ như luyện cơ quan con rối, từng sợi từng sợi mạch một đều tiếp ở đầu ngón tay.
"Ho khan? Nói bậy nói bạ! Cô ấy đâu có ho khan!" Có người đưa ra nghi vấn ngay.
Vì cô gái này đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu ho khan nào nên lúc này mới dẫn đến nghi ngờ của người khác.
Đúng vậy, ngay cả Tào Côn và Quan Chi Danh và hai vị đại diện cho lý thuyết dược Trung y của Đại học Nam Phong đều cảm thấy chuyện này rất hoang đường.
Cô gái này có ho khan tiếng nào đâu. Từ nãy đến giờ cô ta đã ở đây hơn nửa tiếng, chưa thấy cô ta ho khan tiếng nào, sao Thẩm Lãng lại nói cô ta ho khan chứ?
"Mọi người không tin bệnh nhân ho khan sao? Được thôi, bây giờ tôi đi hỏi thẳng cô ta." Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh như thường.
Anh đối mặt với cô gái, nói: "Cô đây, tôi hỏi cô gì thì cô thành thật trả lời tôi đấy nhé."
"Được, anh hỏi đi." Mặc dù cô gái này vừa bị Thẩm Lãng dọa sợ, nhưng trong lòng cô ta vẫn cực kỳ khát vọng được sống tiếp. Nếu bệnh thật sự nghiêm trọng thì còn phải trông cậy vào những chuyên gia này để chữa bệnh.
Cho nên, cô ta cực kỳ phối hợp với Thẩm Lãng, thành thật trả lời: "Thật ra thì anh nói rất đúng, tôi thường ho khan, đã kéo dài được một năm rồi. Tôi đến đây được nửa tiếng mà không ho khan tiếng nào khiến bản thân tôi cũng rất bất ngờ, thật ra thì tôi cũng không biết tại sao, có lẽ vì trước khi đến đây tôi đã uống thuốc rồi chăng?"
Nên thật ra cô ta rất khiếp sợ. Cô ta không ngờ Thẩm Lãng có thể nhìn ra việc mình thường ho khan thông qua bắt mạch, chuyện này quả thật rất thần kỳ.
Sau khi nghe cô ta trả lời, những vị giáo sư vốn còn nghi ngờ Thẩm Lãng đều tỏ vẻ không tưởng tượng nổi.
"Chuyện này... sao có thể cơ chứ!"
"Ngay cả chuyện này cậu ta cũng có thể chẩn ra qua việc bắt mạch ư?"
"Thuật bắt mạch rồng bay thật sự thần kỳ đến thế sao?"
"Ông trời của con ơi, thật khó mà tưởng tượng nổi!"