Thẩm Lãng không vội đưa Tống Từ đi nhập học mà đi tìm nhà cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Có đôi khi, Thẩm Lãng rất muốn nói ra sự thật với Lâm Nhuyễn Nhuyễn rồi mua cho cô ấy một căn biệt thự ở thủ đô với một chiếc xe Maserati.
Nhưng vì lấy đại cục làm trọng và để bảo vệ Lâm Nhuyễn Nhuyễn nên anh không thể nói ra.
Ăn bữa sáng xong, Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn gọi taxi đi xem nhà.
“Anh Thẩm, thuê một căn trong khu chung cư cũ là được rồi, tôi chuẩn bị ứng tuyển vào mấy công ty tài chính cho nên muốn tìm một nơi gần chỗ làm.”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn không muốn làm phiền Thẩm Lãng, nhà mới hay cũ không quan trọng, chỉ cần có thể sinh sống trong thành phố lớn này thì gian khổ mấy cũng đáng.
“Không cần lo lắng về tiền bạc, anh có tiền, chọn một khu chung cư thoải mái là được.”
“Tôi có thể trả được tiền thuê nhà, cảm ơn ý tốt của anh Thẩm, anh tới thủ đô gây dựng sự nghiệp cũng phải dùng đến tiền, tôi không thể làm phiền anh nhiều được.”
Một người con gái như Lâm Nhuyễn Nhuyễn thật sự quá khó tìm, làm gì cũng suy nghĩ cho Thẩm Lãng.
“Em còn khách sáo cái gì.” Thẩm Lãng đang lo không có chỗ tiêu tiền đây.
“Thật sự không cần, bây giờ còn trẻ, không phải thời gian hưởng thụ, tôi chỉ cần một nơi che mưa chắn gió, đương nhiên nếu chỗ làm mới cung cấp chỗ ở thì có thể tiết kiệm được khoản tiền thuê nhà. Tôi sẽ tặng cho anh Thẩm một bộ tây trang, với dáng người của anh Thẩm mà mặc tây trang chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Lúc Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy hơi hồng hồng, trong mắt dường như có ngôi sao.
Thẩm Lãng duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, có vài lời muốn nói nhưng lại không thể nói.
Nhuyễn Nhuyễn, chỉ cần em thích, hơn nửa thế giới đều là của em!
Hai người đi xem nhà, tìm một khu chung cư có điều kiện thích hợp rồi ký hợp đồng với chủ nhà.
Khu chung cư này khá cũ, nhưng tiền thuê nhà lại rẻ và tương đối tiện nghi.
Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn thương lượng xong xuôi, chờ đến ngày mai rồi dọn hành lý đến đây.
Hai giờ chiều, Thẩm Lãng nhận điện thoại của Tống Từ.
“Thẩm Lãng! Anh làm gì vậy? Hẹn hai giờ rồi sao anh còn chưa tới? Đã qua năm phút rồi đó!”
Từ lúc trở lại thủ đô, tính cách của Tống Từ ngày càng đanh đá.
“Mới qua năm phút thôi, gấp cái gì, bây giờ tôi qua ngay.”
Nếu không phải nể mặt Tống Tri Viễn, Thẩm Lãng cũng lười đến đón cô.
“Đương nhiên phải gấp rồi, tôi muốn giường ngủ cạnh cửa sổ, đến muộn sẽ có người lấy mất đó!” Tống Từ thở phì phì nói.
“Chờ chút, tôi qua liền.”
Thẩm Lãng thuận miệng đáp lại một câu, sau đó đi đến biệt thự nhà họ Tống.
Lúc anh đi đến cửa, Tống Từ đã ngồi trên chiếc Maserati.
Tống Từ mặc một chiếc váy hoa màu hồng nhạt khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm xinh xắn, lại thêm một chút ngọt ngào.
“Thẩm Lãng, anh hại tôi không giành được giường ngủ tốt, anh hãy đợi đó!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tống Từ chu lên, cô khoanh tay lại, tâm trạng có vẻ rất không tốt.
“Còn chưa xác định giường đã bị người khác chiếm hay chưa, cô nổi giận với tôi cái gì, nếu ông nội cô không nhờ tôi đến đón thì tôi thèm đến nhìn mặt cô sao? Mong cô hiểu một điều, tôi không phải vệ sĩ nhà cô.”
“Anh cho rằng tôi muốn được anh chở đi sao? Lý Thư Yểu với Hoàng Tú Tú đều có anh trai đẹp trai hoặc bạn trai, còn tôi thì sao? Anh trai tôi đang học ở nước ngoài, một thời gian nữa mới trở về, nếu không vì vậy, tôi cũng sẽ không đồng ý để anh đến đón đâu!”
Nói đến đây, Tống Từ cảm thấy vô cùng tủi thân.
“Vậy cô cũng tìm một người bạn trai đi, với điều kiện của cô, người hao tốn tâm tư muốn ở bên cạnh cô chắc chắn cũng không ít.” Thẩm Lãng cười cười.
Sau đó anh khởi động chiếc Maserati, lái xe rời khỏi căn biệt thự xa hoa của nhà họ Tống.
“Thôi đi! Tôi cũng không cần, bạn trai của tôi phải là một vị anh hùng, anh ấy sẽ cưỡi mây đến rước tôi.” Tống Từ lộ ra vẻ mặt thiếu nữ đáng yêu thích ảo tưởng.
Nhưng lời nói tiếp theo của Thẩm Lãng có chút phũ phàng.
“Người cưỡi mây chưa chắc là một anh hùng, cũng có thể là Tôn Ngộ Không, anh ta thấy yêu tinh nhỏ sẽ nhịn không được móc cây gậy lớn ra gõ vài cái.”
“Thẩm Lãng, tâm trạng của tôi rất không tốt, những lời từ miệng anh sẽ gây hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
“Vậy thì xuống xe đi, như vậy đều tốt cho chúng ta.”
“Không! Anh đi rồi ai giúp tôi dọn hành lý? Hôm nay anh chính là ô sin của tôi, tôi có ba chiếc va li lớn mà ký túc xá lại ở tận tầng sáu!”
“Cô mang nhiều hành lý như vậy làm gì?”
“Bên trong đều là váy, còn có một vài đôi giày và quần áo phiên bản giới hạn của tôi.”
“Cô thật sự coi tôi như ô sin mà sai bảo sao, nhà họ Tống các người cũng không trả tiền lương cho tôi!”
“Vốn dĩ anh chính là ô sin, ông nội tôi đã nói muốn dạy việc kinh doanh cho anh, anh không cần trả học phí thì cứ làm ô sin để trả đi.”
Dạy Thẩm Lãng việc kinh doanh? Như vậy cũng nói được sao?
Phương pháp kinh doanh của gia tộc quyền lực của anh không cần người ngoài tới dạy bảo.
Hai người cãi nhau trên đường, nửa tiếng sau mới đến đại học lớn nhất thủ đô.
Đại học Giang Hoa!
Đây là trường đại học có tài nguyên giáo dục mạnh nhất toàn thành phố và là ngôi trường có lịch sử lâu dài.
So với các trường trong cả nước, ngôi trường này tuyệt đối có thể đứng top ba.
Vừa đến cổng trường đã nhìn thấy một cô gái tóc dài vẫy tay với Tống Từ.
Cô gái mặc một chiếc váy màu đen, diện mạo trông cũng được, khuôn mặt có thể chấm tám mươi lăm điểm, có vẻ đã được chỉnh sửa một chút, có thể nhìn ra phần cằm khá mất tự nhiên.
“Tống Từ, sao bây giờ cậu mới đến? Mình đã chiếm giường ngủ giúp cậu rồi đó.”
Cô gái mặc váy đen mỉm cười.
“Cảm ơn cậu, dọn dẹp xong mình sẽ mời cậu đi ăn.”
Tống Từ cũng rất nhiệt tình với cô gái này.
Cô gái tên là Hoàng Tú Tú, là người bạn đã có bạn trai theo đuổi mà Tống Từ từng nói.
Bạn trai theo đuổi Hoàng Tú Tú cũng đang đứng ở bên cạnh.
Anh ta tên là Tần Trạch, đã theo đuổi Hoàng Tú Tú một năm nhưng vẫn chưa được.
“Tống Từ, vị này chính là?” Hoàng Tú Tú chỉ về phía Thẩm Lãng.
Hoàng Tú Tú đánh giá Thẩm Lãng một chút, xác nhận không phải con nhà giàu nào trong thủ đô.
Tuy rất đẹp trai, nhưng cô ta nhìn người không bao giờ chỉ nhìn mặt.
Địa vị quyền thế, thân phận bối cảnh, là yếu tố cô ta quan tâm.
Nếu không cũng không có khả năng cô ta vẫn luôn độc thân.
“Anh ta là Thẩm Lãng, mới từ thành phố Bình An đến thủ đô, anh ta tới đây để giúp mình dọn hành lý.” Tống Từ nói.
Hoàng Tú Tú như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, sau đó cô ta chào hỏi Thẩm Lãng: “Xin chào, tôi là Hoàng Tú Tú, là bạn của Tống Từ, anh đang làm nghề gì hay vẫn là sinh viên? Nếu đang làm việc thì làm chức vụ gì?”
Cô gái này khá mưu mô, không biết rõ lai lịch của Thẩm Lãng thì sẽ không dễ dàng tiết lộ bản tính của mình.
Cô ta kết giao với người khác đều có mục đích, chiếm giường ngủ giúp Tống Từ cũng chỉ vì nịnh bợ, nếu Thẩm Lãng không có giá trị thì cô ta sẽ có thái độ khác.
“Anh ta vừa mới đến thủ đô, còn chưa tìm được việc làm, bây giờ đang thất nghiệp, bị mình gọi tới làm ô sin.”
Thẩm Lãng chưa kịp trả lời, Tống Từ đã lem lẻm cất giọng.
Tống Từ cũng không cố ý nói móc Thẩm Lãng, cô nói ra lời này bởi vì vẫn còn giận Thẩm Lãng chuyện lúc ở trên xe.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Trong lòng Hoàng Tú Tú lập tức loại Thẩm Lãng ra khỏi giới nhà giàu.
“Lần đầu gặp mặt, bắt tay đi, sau này chúng ta chính là bạn bè.” Tống Từ nhìn về phía Thẩm Lãng ra hiệu bảo anh chủ động.
“Ừm.” Thẩm Lãng gật gật đầu, lịch sự vươn tay ra: “Xin chào, bạn học Hoàng Tú Tú.”
Nhưng Hoàng Tú Tú lại liếc nhìn Thẩm Lãng một cái rồi quay mặt đi, không thèm duỗi tay ra.
Cô ta ghét bỏ bàn tay dơ bẩn của Thẩm Lãng.
“Tống Từ, chúng ta lên ký túc xá đi, Trần Phong đã đợi cậu nãy giờ rồi, đây là lần đầu tiên Trần Phong chủ động dọn hành lý cho người khác đó, hãy quý trọng đi nha.”
Không khí trở nên vô cùng xấu hổ.
Hoàng Tú Tú không muốn bắt tay với Thẩm Lãng nên nhanh chóng đổi đề tài.
Thẩm Lãng rút tay về, vẻ mặt lộ ra vẻ lạnh lùng!