"Cậu chủ, trưa mai, bình thường cậu hay đi tòa cao ốc hiệp hội thương mại Giang Nam, vậy thì tôi sẽ đưa cho cậu phương thức liên lạc của chủ tịch hiệp hội thương mại Dương Kim."
"Phiền phức, phần thưởng ấy, gia tộc trực tiếp tặng cho tôi không phải là tốt hơn hay sao."
"Cậu chủ, lần này không đơn giản giống như vụ máy bay tư nhân lần trước đâu, lần này đến Giang Nam, chính là muốn khiến cho những nhà giàu có kinh sợ. Mặc dù trong số những nhà giàu có ở Giang Nam có những người ủng hộ cậu nhưng cũng có những người chống đối cậu, vì vậy cậu bắt buộc cần phải đi gặp chủ tịch hiệp hội thương mại Giang Nam, ông ấy là người của mình."
Ở Giang Nam, mặc dù chủ tịch hiệp hội thương mại có quyền lực rất lớn nhưng những người cầm quyền của những gia đình giàu có ấy, cũng không phải là ngồi không.
"Xem ra, nhiệm vụ lần này, so với lần trước thì khó hơn nhiều." Thẩm Lãng cảm thán nói.
"Cậu chủ, đó là điều tất nhiên mà, mười nhà giàu có nhất ở Giang Nam, bọn họ đều là những dòng tộc danh giá có uy quyền, có căn cơ rất vững chắc, tài lực lại vô cùng hùng mạnh, hơn xa nhà họ Tề ở Vân Thành, chỉ có chi thứ của nhà họ Tống thì mới có thể so sánh được, hơn nữa, làm quen với bọn họ, nếu không có cách thức đặc biệt thì căn bản là không thể thành công."
"Tôi hiểu rồi." Thẩm Lãng hiểu được.
"Cậu chủ hiểu được là tốt rồi, còn có, cậu vẫn không nên coi thường phần lực lượng kia của Thẩm Tư Nguyên nữa. Cậu đã sắp tiến vào tầng thứ tư của nhiệm vụ thí luyện rồi, thời gian mà cậu lưu lại để cản chân bọn họ không còn nhiều nữa đâu, càng gần đến khoảng thời gian sau thì bọn họ lại càng thiếu kiên nhẫn, lần này đi Giang Nam, bọn họ nhất định sẽ còn tiếp tục gây phiền phức cho cậu."
Mộc Hồng Diệp cố ý nhắc nhở, thật ra thì đối với mấy thứ này, Thẩm Lãng cũng đã có dự tính riêng của mình hết rồi.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ đề phòng Thẩm Tư Nguyên."
"À, đúng rồi, cậu chủ, món quà bác gái tặng cậu, cũng sắp đến rồi, tôi tin rằng cậu nhất định sẽ thích món quà này."
"Đúng vậy, chỉ cần là quà mà mẹ tôi tặng, dù là thứ gì đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ thích."
Sau khi nói chuyện với Mộc Hồng Diệp xong, bỗng nhiên Thẩm Lãng rất mong chờ món quà mà mẹ anh tặng cho anh.
Về phần phần thưởng của gia tộc, thật ra Thầm Lãng cũng không quan tâm lắm.
Anh chỉ muốn mau chóng, hơn nữa thuận lợi vượt qua được năm tầng thí luyện. Chỉ có như vậy, anh mới có thể gặp được người thân của mình sớm một chút.
Sau khi xa cách lâu như vậy rồi, người bình thường căn bản là không thể hiểu nỗi được cảm giác nhớ nhung người thân này.
Rõ ràng cha mẹ đều khỏe mạnh, hơn nữa muốn gặp mặt cũng rất dễ, nhưng không có cách nào gặp mặt, loại cảm giác này rất khó để diễn tả thành lời được.
Đầu giờ trưa, mới mười hai giờ, Thẩm Lãng ăn cơm xong, sau đó đi đến tòa cao ốc của hiệp hội thương mại Giang Nam.
Gần đến giờ xuất phát, Thẩm Lẫng chuẩn bị gọi điện liên hệ cho chủ tịch hiệp hội thương mại Giang Nam, ông Dương Kim.
Nhưng ngay lúc anh mới bấm xong số điện thoại thì đã có người gọi điện cho anh trước.
Anh nhận máy, đối phương vậy mà lại nói mình là Dương Kim.
"Cậu chủ Thẩm, tôi là chủ tịch hiệp hội thương mại Giang Nam, Dương Kim, cậu gọi tôi là ông Dương là được rồi."
"Ông Dương, xin chào." Thẩm Lãng thản nhiên nói.
"Ha ha, cậu chủ Thẩm, bên này tôi đang chuẩn bị vài thứ để chào đón cậu, cố ý chuẩn bị cho cậu một bữa tiệc rượu." Dương Kim nói.
"Vậy thì không cần đâu, tôi không thích bầu không khí quá náo nhiệt." Thẩm Lãng vẫn như trước mà bình tĩnh trả lời.
Nói chuyện với chủ tịch hiệp hội thương mại Giang Nam mà còn dám dùng giọng điệu bình tĩnh, thản nhiên như vậy để nói chuyện, chắc cũng chỉ có mấy người ít ỏi thôi.
"Vậy được cậu chủ Thẩm, nếu như cậu đã không thích, vậy thì tôi sẽ không chuẩn bị tiệc rượu nữa, cậu trực tiếp đến văn phòng tìm tôi đi, tôi sẽ pha loại trà ngon nhất chờ cậu đến."
Dương Kim nói không chuẩn bị nữa thì sẽ không chuẩn bị nữa, cho dù là ngàn vạn lần tiệc rượu đi chăng nữa thì ông ta cũng chỉ có thể không làm nữa mà thôi.
Bởi vì cậu chủ của dòng tộc Ngoan Nhân đã nói là không thích bầu không khí náo nhiệt, vậy nếu như ông ta còn không nghe theo, vậy thì ông ta sẽ mất đi sự tin tưởng của nhà họ Thẩm.
Ông ta không dại gì mà chỉ vì giờ phút lại phá hoại chính con đường tương lai của chính mình cả.
Mà lý do Thẩm Lãng từ chối cũng rất đơn giản, chỉ là anh không muốn cùng bọn nhà giàu ấy ăn cơm với nhau mà thôi.
Từ chối chủ tịch hiệp hội Dương Kim, là không nể mặt ông ta? Là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế?
Vậy thì sai rồi.
Sao Thẩm Lãng có thể không hiểu suy nghĩ của chủ tịch hiệp hội Dương Kim được cơ chứ.
Chủ tịch hiệp hội Dương Kim chắc chắn cũng đã trở thành đối tượng nịnh bợ của những nhà giàu có ở Giang Nam rồi.
Hiện giờ, những gia đình giàu có ở Giang Nam, đều đang tìm kiếm chàng trai của dòng tộc Ngoan Nhân khắp nơi và bất kỳ tin tức nào có giá trị của cậu ấy.
Mà Dương Kim lại là chủ tịch hiệp hội thương mại Giang Nam, vậy tất nhiên cũng sẽ trở thành mục tiêu dò hỏi tin tức của những nhà giàu có ở Giang Nam rồi.
Về phần Dương Kim, ông ta nhất định là muốn lôi kéo mượn sức của những nhà giàu có ở Giang Nam.
Vậy nên, hôm nay Dương Kim, chắc chắc là tính toán chuẩn bị tiệc rượu để những nhà giàu có ấy gặp chàng trai của dòng tộc Ngoan Nhân, xem như là bán tin tức cho bọn họ rồi, để bọn họ nợ ông ta một phần ân tình.
Thế nhưng, Thẩm Lãng lại cố tình không để cho Dương Kim đạt được mục đích này.
Thẩm Lãng ghét nhất là bị người khác lợi dụng.
Hơn nữa, hiện giờ, anh thật sự không thích hợp xuất hiện trước mặt những nhà giàu có ở Giang Nam này.
Điều này không phải là vì anh thích khiêm tốn, mà là tiết lộ càng nhiều thì những nhà giàu ở Giang Nam sẽ hiểu về anh càng nhiều hơn.
Trong tương lai, sẽ có những trận chiến khốc liệt trong giới doanh nhân ở Giang Nam.
Những nhà giàu ở Giang Nam này chủ động mượn sức lôi kéo làm quen, điều đó không đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ về phe Thẩm Lãng, bạn bè chân chính thì cần phải trải qua khảo nghiệm.
Ngay từ đầu đã chủ động biểu thị ý tốt, điều đó cũng không có nghĩa là trong tương lai bọn họ có thể đồng cam cộng khổ.
Nếu như lộ diện quá sớm thì anh sẽ bị người khác tìm hiểu kỹ càng.
Còn anh bây giờ lại cần phải duy trì một mức độ bí ẩn nhất định.
Mà người đang làm chủ tịch hiệp hội thương mại Giang Nam Dương Kim nghe Thẩm Lãng nói như vậy thì ngay lập tức đã hiểu được, cậu chủ nhà họ Thẩm quả nhiên là không đơn giản mà.
Trong lòng Dương Kim nửa buồn nửa vui.
Buồn là vì vốn dĩ Dương Kim muốn để cho những gia đình giàu có ở Giang Nam gặp mặt làm quen với cậu chủ, nhưng cuối cùng kế hoạch lại thất bại.
Vui chính là cậu chủ nhà họ Thẩm này, không phải là dạng người hời hợt, có chính kiến và nguyên tắc riêng của bản thân, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với người khác, điều này cũng đồng nghĩa với việc lần này Dương Kim chọn đúng rồi.
Tin rằng người có năng lực đều sẽ muốn hợp tác với người có năng lực giống mình, nếu sau này Thẩm Lãng thật sự có thể tạo dựng nên sự nghiệp và danh tiếng của mình ở Giang Nam, thu phục được một số những nhà giàu có, vậy thì Dương Kim cũng sẽ theo đó mà được lợi theo.
Những điều này đều là những giá trị và tham vọng của Dương Kim.
Sau khi nói chuyện với Dương Kim xong, Thẩm Lãng chuẩn bị xuất phát.
Anh đến Giang Nam lần này, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là vì Tập đoàn Phi Vũ cũng đến đây tham gia vào Hiệp hội thương mại Giang Nam.
Những nhà giàu có ở Giang Nam cũng không biết là Tập đoàn Phi Vũ đại biểu Vân Thành đến tham gia Hiệp hội thương mại Giang Nam, là một xí nghiệp do chàng trai của dòng tộc Ngoan Nhân quản lý ở Vân Thành.
Những gia đình giàu có ở Giang Nam, chỉ biết là chàng trai của dòng tộc Ngoan Nhân ấy xuống Giang Nam, nhưng lại không biết những thông tin khác của anh ấy.
Bởi vì có máy bay tư nhân, Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã sớm đến được Giang Nam rồi.
Mà những nhân viên chủ chốt của Tập đoàn Phi Vũ thì chỉ có Lương Trí Nghĩa là ở lại Vân Thành để quản lý mọi chuyện.
Anh không thể để mình không kiếm được lợi lại bất cẩn làm mất luôn cả vốn được.
Để trợ thủ đắc lực của Thẩm Lãng ở lại quản lý mọi chuyện ở Vân Thành, tiếp tục làm cho Tập đoàn Phi Vũ ở Vân Thành ngày càng trở nên lớn mạnh hơn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì những nhân viên chủ chốt khác cũng sắp đến Giang Nam rồi.
Không lâu sau, 9526 đã đưa anh đến tòa cao ốc của Hiệp hội thương mại Giang Nam.
Tòa cao ốc này nằm ở khu tài chính thuộc mảnh đất trung tâm của Giang Nam.
Ở đây có những tòa nhà cao tầng san sát nhau, giống như là một thanh kiếm sắc bén, chọc thẳng lên trời.
So với Vân Thành, khu vực Giang Nam lại càng phồn hoa hơn.
Thật đúng là khu vực phồn hoa thứ hai của nước Hoa Hạ, đi trên đường lớn, sẽ có thể cảm nhận được sự đắt đỏ của những khu đất ở đây.
Đứng trước tòa cao ốc của Hiệp hội thương mại, Thẩm Lãng bình tĩnh đi vào.
Không đợi anh bước vào thang máy, thì anh đã nhìn thấy Dương Kim đang đứng ở cửa thang máy, vẻ mặt đầy tươi cười vẫy tay với anh.
"Cậu Thẩm, đúng là rất giống trong ảnh chụp, dáng vẻ đường hoàng, vô cùng đẹp trai lại có khí chất."
Dương Kim không đợi ở văn phòng tiếp đón anh mà trực tiếp tự mình đứng ở cửa thang máy đón tiếp Thẩm Lãng.
Bởi vì cuộc gọi lúc nãy nên ông ta cũng hiểu sơ qua về Thẩm Lãng, anh không thích náo nhiệt nên ông ta đã giải tán đội ngũ đón tiếp anh đã chuẩn bị từ trước, chỉ để lại một thư ký thân tín đã gắn bó nhiều năm với ông ta.
Mà Thẩm Lãng cũng ý thức được, sự tín nhiệm của nhà họ Thẩm đối với Dương Kim.
Ảnh chụp của cậu chủ của dòng tộc Ngoan Nhân, đó là một điều vô cùng bí mật, nhà họ Thẩm sẽ không dễ dàng mà tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Mà Dương Kim lại có thể vào thời điểm trước đó thấy được ảnh của anh, điều này cũng thể hiện được sự tín nhiệm của nhà họ Thẩm đối với ông ta.
Lúc trước ở Thành phố Bình An, Tổng giám đốc Tống của chi nhánh ngân hàng Thần Châu cũng không được đối xử như thế này nữa.
Nhưng mà, ngược lại Thẩm Lãng lại không vui.
Đúng là nhà họ Thẩm rất tín nhiệm Dương Kim, vì vậy Thẩm Lãng càng yêu cầu Dương Kim phải cực kỳ trung thành với mình.
Nhưng hôm nay, vậy mà Dương Kim lại muốn lợi dụng anh, lấy được một phần ân tình của những nhà giàu có ở Giang Nam.
Những việc như thế này, sau này tuyệt đối không được xảy ra một lần nữa!
Thẩm Lãng nhìn Dương Kim, ánh mắt ngay lập tức trở nên lạnh lùng!
"Dương Kim! Về sau nếu như là chuyện liên quan đến tôi, vậy thì tất cả phải nghe theo lời của tôi, không được tự tiện quyết định! Lại càng không nên giở trò trước mặt tôi! Nếu không ông tự biết hậu quả rồi đấy!"