"Cậu nhóc, cô nàng này khá tốt đấy, cậu ra một cái giá cho tôi xem thế nào." Một người đàn ông trong đó nói với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nhún vai cười nói: "Tôi khuyên các anh vẫn nên mau chóng chạy đi. Cô nàng này các anh không điều khiển nổi đâu."
Người đàn ông kia nghe thấy vậy, cười nhạo một tiếng, nói: "Cậu nhóc, bớt nói nhảm, ra giá đi."
Không đợi Thẩm Lãng phản ứng, Yến Khả Nhi đứng bên cạnh nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt người đàn ông kia.
Bốp!
Một cái tát này Yến Khả Nhi sử dụng toàn bộ sức lực của bản thân, tát một gã đàn ông cao lớn vạm vỡ suýt chút nữa lảo đảo ngã bệt xuống đất.
Hai người kia nhất thời ngớ người.
Đến nơi này đã lâu như vậy, còn chưa bao giờ nghe nói cô chủ dám đánh người!
Người đàn ông bị ăn tát kia ôm mặt, không thể kìm nổi cơn phẫn nộ, chửi mắng Yến Khả Nhi: "Cô lại dám đánh tôi, cô có biết tôi là ai không hả!"
"Tôi cóc quan tâm anh là ai, hôm nay tôi phải bẻ gãy răng của anh xuống." Yến Khả Nhi nghiến răng nói.
Mấy người đàn ông lúc này cũng phản ứng lại, nhìn thấy Yến Khả Nhi kiêu ngạo như vậy, ngoài sự kinh ngạc, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
"Một cô gái lại dám kiêu ngạo như vậy, tôi thấy cô chán sống rồi!"
"Hôm nay tôi phải xoạc cô, xem xem rốt cuộc cô mạnh bạo đến đâu."
Hai người nói xong, bèn tiến lên đi bắt lấy Yến Khả Nhi.
Nhưng trước khi hai người bước lên trước, tiếng bước chân gấp gáp ở ngoài cửa trong nháy mắt đã truyền tới.
Sáu vệ sĩ trong bộ đồng phục màu đen đột lập tức chắn trước người Yến Khả Nhi.
Ba người đàn ông đều bị dọa sợ.
Không đợi bọn họ mở miệng đặt câu hỏi, một vài vệ sĩ dưới sự chỉ dẫn của Yến Khả Nhi, đã bắt đầu ra tay với ba người họ.
Bụp!
Uỳnh!
Ba người đàn ông bình thường đều đắm chìm trong rượu chè gái gú, ngay cả năng lực chống cự cơ bản nhất cũng không có.
Không đến một phút đồng hồ, ba kẻ này bắt đầu rên la oai oái.
Theo lẽ thường ngày, nếu ra tay ở câu lạc bộ Thịnh Thế, nhất định sẽ có bảo vệ ra ngăn cản.
Nhưng mà hôm nay lại không có bất kì ai tới cả.
Ba người bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nằm bẹp trên mặt đất hoàn toàn không có khí lực để đứng dậy.
"Vặn răng của bọn chúng xuống, không được bỏ lại một cái nào!" Yến Khả Nhi nói.
Mấy người nghe thấy vậy, sợ tới mức vừa khóc lóc vừa nháo nhào muốn chạy lại bị vệ sĩ ấn chặt giữ lại.
Sau đó là một trận la hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết...
Kim Nam đứng một bên không biết đã đi tới bên cạnh Thẩm Lãng từ lúc nào, thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Vài phút sau, mấy kẻ miệng đầy máu tươi nằm trên mặt đất khóc lóc rên rỉ, môi sưng tếu lên hoàn toàn biến thành mõm lợn.
Lúc này Yến Khả Nhi mới bớt giận, hừ lạnh một tiếng, dẫn theo mấy vệ sĩ lên xe.
"Cậu Thẩm, mấy kẻ này xử lý thế nào ạ..." Nhìn thấy ba người nằm trên mặt đất miệng đầy máu tươi, Kim Nam hỏi.
Thẩm Lãng mỉm cười, nói: "Phái người đưa bọn họ đến bệnh viện đi, dù sao chỗ này cũng là nơi làm ăn buôn bán, ầm ĩ xảy tai nạn chết người thì không hay đâu."
Kim Nam gật đầu, sau khi Thẩm Lãng rời đi, anh ta lại đe dọa ba người họ một trận.
Ba người bọn họ dẫu ngốc nghếch nhưng cũng hiểu rõ.
Ngay cả Kim Nam cũng không dám đi trêu chọc Yến Khả Nhi kia, vậy làm sao bọn họ dám đi trả thù chứ!
Yến Khả Nhi được trút giận, trong lòng cũng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Hiện giờ có sự trợ giúp của Kim Nam, sự an toàn của người nhà họ Yến tạm thời coi như được bảo đảm.
Phía bên kia, sau khi người nước Tây Harry trở về trụ sở vào cái ngày cao ốc Yến Thị nổ tung đó, liền báo cáo sự việc với Hill Charlie, người đại diện của gia tộc Hill ở Kinh Đô.
Charlie là người thừa kế trẻ tuổi nhất của gia tộc Hill.
Lần này đến Kinh Đô cũng là vì muốn chứng tỏ khả năng của bản thân mình trong gia tộc Hill để anh ta có thể thuận lợi tiếp quản gia tộc, nhưng so với Thẩm Lãng, thủ đoạn của anh ta rất tàn nhẫn độc ác, thậm chí còn không có tính người!
“Cậu chủ, tôi nghĩ chuyện này chúng ta phải cẩn thận, tập đoàn Khổng thị đã bị tên nhóc này đuổi ra khỏi Kinh Đô rồi!” Harry nói.
Charlie sờ sờ mũi, mỉm cười âm hiểm, khinh thường nói: "Trước mặt gia tộc Hill chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi. Chúng ta không thể tới đây lãng phí thời gian với đám rác rưởi này. Nếu lão già Yến Vân Sơn kia không chịu hợp tác,vậy thì cứ để bọn họ xuống địa ngục mà hối hận đi..."
"Vâng!"
Vài ngày sau…
Trong bệnh viện, Yến Vân Sơn nằm ở phòng bệnh VIP, mấy ngày nay coi như đã bình phục khá tốt, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Yến Khả Nhi, khí sắc cũng ngày càng tốt hơn.
"Không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, gần đây đám người kia dường như không có động tĩnh gì cả!” Yến Khả Nhi nói.
Điều này làm cho Yến Vân Sơn có chút kinh ngạc, bởi vì nhóm người này cũng không phải những kẻ sẽ chịu từ bỏ ý đồ.
“Khả Nhi, mọi chuyện phải cẩn thận. Gần đây cháu có liên lạc với cậu Thẩm không?” Yến Vân Sơn nói.
Yến Khả Nhi lắc đầu, kể từ sau khi gặp nhau ở câu lạc bộ ngày hôm đó, cô ấy không gặp Thẩm Lãng.
“Ông nội, ý ông là nhờ anh ta giúp chúng ta?” Yến Khả Nhi hỏi, đôi mắt đẹp của cô ấy trợn trừng.
Yến Vân Sơn cười ảm đạm nói: "Ngoại trừ cậu Thẩm, ông không nghĩ ra còn có ai có thể giúp chúng ta. Theo ông được biết, cậu Thẩm này vẫn chưa có gia đình, cũng trạc tuổi của cháu. Cháu có nghĩ tới..."
Yến Vân Sơn chưa kịp nói xong, sắc mặt của Yến Khả Nhi đã đỏ bừng như quả táo, vội vàng ngắt lời: "Ông nội... ông đừng nói nữa, chúng ta không có khả năng đâu, ông biết anh ấy đã có bạn gái rồi!"
“Ồ?” Yến Vân Sơn khẽ cau mày, hỏi ngược lại: “Cậu ta có bạn gái thì làm sao. Lẽ nào còn có thể so với cháu gái của Yến Vân Sơn ông xinh đẹp hơn hay sao?"
“Ông nội, bạn gái của anh ấy là Mộc Hồng Diệp của Sky Green đó ạ!” Mặc dù Yến Khả Nhi rất tự tin, nhưng trước mặt Mộc Hồng Diệp, cô ấy gần như không còn chút tự tin nào sót lại.
Bàn về ngoại hình, hai người đều ngang ngửa nhau, bàn về gia thế, bản thân cũng là cô chủ của mười nhà giàu có quyền thế nhất. Nhưng mà Yến Khả Nhi lại cảm thấy bản thân cô ấy ở trước mặt Mộc Hồng Diệp luôn luôn có một sự tự ti khó nói thành lời.
Lúc này, Yến Vân Sơn cũng nhận ra ánh nhìn tự ti lóe lên trong mắt Yến Khả Nhi, ông ôn hòa cười nói: "Cậu Thẩm tuổi trẻ tài cao, có triển vọng, bên cạnh cậu ấy đương nhiên không thiếu những phụ nữ xuất chúng. Nhưng trong lòng ông chỉ có cháu gái của ông mới là ưu tú nhất..."
Cốc cốc!
Cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ.
Vệ sĩ của nhà họ Yến bước vào.
"Ông chủ, cô chủ, cậu chủ nhà họ Chung đến rồi!"
“Chung Thiên?” Sắc mặt Yến Khả Nhi đột nhiên trầm xuống, nói: “Bảo anh ta đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta!"
Người vệ sĩ gật đầu, vừa chuẩn bị ra khỏi phòng thì Chung Thiên đã mang theo một số quà tặng bước vào, phía sau vẫn còn một vài vệ sĩ nhà họ Yến muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa.
“Khả Nhi, tôi đến thăm ông nội, sao cô lại đuổi tôi đi chứ?” Chung Thiên bước vào phòng, khuôn mặt tràn ngập ý cười.
"Các người làm ăn kiểu gì vậy hả, sao lại để cho người này đi vào?” Yến Khả Nhi cũng không thèm nhìn Chung Thiên, nghiêm giọng nói với vệ sĩ.
Hai vệ sĩ đi theo vào ở cửa nhìn nhau, vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Thân phận Chung Thiên là cậu chủ nhà họ Chung, những vệ sĩ này tự nhiên không dám thô bạo. Anh ta cố chấp xông vào, mấy vệ sĩ này cũng không biết làm thế nào. Bây giờ bị Yến Khả Nhi quở trách, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút ấm ức.