Lâm Nhuyễn Nhuyễn nửa tin nửa ngờ, vẫn chưa hiểu được, rốt cuộc là em gái của chính mình đã làm quen được với một người bạn như thế nào.
Thật sự là người bạn này của em gái mình chỉ cần dùng một câu nói thôi thì đã có thể khiến cho Ngưu Đại Hanh bỏ qua cho Thẩm Lãng rồi hay sao?
Mà lúc này Lâm Manh Manh lại tiếp tục khoe khoang bản lĩnh của chính mình, tự đắc nói: “Nhất định là bởi vì Ngưu Đại Hanh nể tình mặt mũi của anh ấy, nếu không thì buổi tối ngày hôm nay, Thẩm Lãng cũng sẽ không về được.”
Đến đây thì vẻ mặt của Thẩm Lãng cũng bất chợt có chút thay đổi, lúc anh chuyển hướng ánh mắt nhìn về phía Lâm Manh Manh thì trong hai con ngươi đang mang theo tia ấm áp của anh lại hiện lên sự lạnh nhạt.
“Cô đang đánh giá quá cao thực lực của người bạn kia của cô rồi đấy, Tập đoàn Phi Vũ là đối thủ cạnh tranh của bè phái nhà họ Tề, cho nên chắc chắn là Ngưu Đại Hanh sẽ không nể mặt của anh ta.”
“Anh không hiểu được đâu, thực lực của anh ấy xác thực là rất mạnh, việc mà tối nay anh có thể trở về được cũng là vì nhờ có anh ấy, anh nên cảm ơn anh ấy mới đúng.”
Lâm Manh Manh rất cố chấp, cô ta cứ như vậy mà tin tưởng rằng chuyện này được giải quyết là do người bạn kia của cô ta ra tay trợ giúp, bởi vì trên đường trở về nhà từ con phố cũ, cô ta đã liên lạc với người kia, hơn nữa, người kia cũng đã đồng ý với cô ta rằng anh ta sẽ giúp cô ta gỡ rối lần này.
“Tôi có thể an toàn mà quay trở lại đều là dựa vào sức lực của chính tôi!” Thẩm Lãng ăn ngay nói thẳng.
Dù là bây giờ Thẩm Lãng không cậy nhờ vào sự giúp đỡ từ thực lực của dòng tộc thì anh cũng vẫn có thể chuyển nguy thành an như thường.
“Đương nhiên là anh không biết được tình hình bên trong chuyện này rồi, là do tôi đã nhờ cậy bạn của tôi đứng ở giữa can thiệp cho nên Ngưu Đại Hanh mới có thể tha cho anh một cái mạng, bây giờ tôi nói cho anh biết chân tướng của chuyện này cũng không phải là muốn để cho anh nhớ đến những điểm tốt, điểm tài giỏi của tôi, mà chỉ là vì muốn để cho anh tự nhận rõ được chính bản thân mình nặng bao nhiêu cân bao nhiêu lạng, nếu không anh sẽ vẫn còn tưởng rằng là lần này anh đã dựa vào chính thực lực của mình để mà thoát thân, như vậy thì sau này khi làm việc sẽ lại càng không biết chừng mực.”
Nghe xong những lời nói này của Lâm Manh Manh, khóe miệng của Thẩm Lãng hơi hơi cong lên, ngay sau đó thì phát ra cười lạnh một tiếng.
“Ha, người bạn kia của cô đúng thật là không biết xấu hổ mà, lần nào cũng luôn kéo hết công lao lên trên người của chính mình, rốt cuộc làm sao mà tôi có thể thoát thân được, chẳng lẽ chính bản thân tôi lại không biết được hay sao? Hoặc là cô thật sự là một kẻ ngu xuẩn, hoặc chính là tên đó đang lừa gạt cô!”
“Nói bậy, anh ấy sẽ không lừa gạt tôi! Mới vừa rồi thôi tôi còn hỏi thăm tình hình từ chỗ của anh ấy, anh ấy nói tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết hết rồi, bảo tôi cứ việc yên tâm, còn nói rằng Ngưu Đại Hanh nhất định sẽ cho anh ấy mặt mũi, cũng vì thế mà thả anh đi!” Lâm Manh Manh tranh cãi.
Đến lúc này, sắc mặt của Thẩm Lãng đã trở nên vô cùng nặng nề.
Chắc chắn là cái tên tiểu nhân núp ở trong bóng tối, ngấm ngầm giở trò quỷ khắp nơi này cũng có thể dự đoán trước được năng lực của Thẩm Lãng, dự đoán được anh đương nhiên có thể an toàn thoát thân khỏi bàn tay của Ngưu Đại Hanh.
Cho nên vào thời điểm khi mà Lâm Manh Manh hỏi tới, người này mới có thể đục nước béo cò, tranh giành hết mọi công lao đắp lên trên người của chính mình.
Cứ như vậy, người này từng bước từng bước một chiếm lấy được lòng tin của Lâm Manh Manh, đồng thời cũng chê bai và vùi dập địa vị của Thẩm Lãng ở trong lòng của Lâm Manh Manh.
Một loạt những việc làm này, đều là những hành động buồn nôn mà thấp hèn đến mức khác thường.
Nhưng mà đến tột cùng, mục đích của những thủ đoạn ngấm ngầm lại nham hiểu sau lưng này là vì cái gì.
Thẩm Lãng suy đoán, những chuyện đã xảy ra rất có thể là có liên quan đến thành tích của lần kiểm tra đánh giá này.
Mỗi một lần rèn luyện và tích lũy kinh nghiệm của anh ở nơi thế gian trần tục này đều phải trải qua những cuộc kiểm tra đánh giá do các tầng lớp cao ở trong dòng tộc tiến hành.
Mà tác dụng của cái tên nằm vùng bên cạnh anh của Thẩm Tư Nguyên chính là khuấy đục đầm nước này lên, nhưng mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn tương đối si tâm và chung thủy, cho nên người này mới lựa chọn cách ra tay từ em gái của Lâm Nhuyễn Nhuyễn là Lâm Manh Manh.
Bây giờ, người này vẫn còn đang ở trong giai đoạn chiếm lấy lòng tin của Lâm Manh Manh, qua thêm mấy ngày nữa, hoặc là nói trước khi buổi họp hàng năm của Tập đoàn Phi Vũ diễn ra, kẻ nằm vùng này bắt buộc sẽ phải hành động.
Trong con ngươi của Thẩm Lãng tràn ngập dáng vẻ dữ tợn, giống như muốn giết người vậy, anh cảm thấy không thể trì hoãn thêm được nữa, nhất định anh phải bắt được tên nội gián đó trước khi cuộc họp hàng năm của Tập đoàn Phi Vũ diễn ra.
Nhưng mà khi Thẩm Lãng cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng, cùng với mùi thơm giống như hoa lan ở trên người của Lâm Nhuyễn Nhuyễn và cả sự dịu dàng ở nơi đáy mắt kia của cô ấy thì đến cuối cùng, cơn thịnh nộ đang dâng trào của anh lại được áp chế lại.
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Lãng lại lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía Lâm Manh Manh một lần nữa, nói: “Cô có chắc chắn được rằng là cô hiểu rõ hoàn toàn người bạn kia của cô hay không? Trên thực tế, cô cũng chưa từng gặp qua anh ta dù chỉ một lần, vậy mà cô lại đã có thể tin tưởng anh ta đến như vậy rồi sao?”
“Tôi...” Nhất thời, Lâm Manh Manh trở nên cứng họng.
Đúng vậy, trên thực tế, duyên gặp một lần của hai người cũng không có, có phải là cô ta đã tin tưởng người này quá mức rồi hay không?
Giờ khắc này, trong lòng của Lâm Manh Manh cũng bắt đầu hiện lên sự nghi ngờ.
Nhưng mà sau khi Lâm Manh Manh thay đổi lại góc suy nghĩ, cô ta lại cảm thấy, một người tặng cho mình vòng ngọc Phỉ Thúy trị giá bảy trăm triệu, còn có công việc trong Phòng Kế toán của Tập đoàn Phi Vũ nữa, tất cả đều là do người này tặng cho, đối phương cho chính mình nhiều như vậy, nhưng lại không có bất cứ hành động gì đến mức bị coi thành lừa dối cả.
Mà Lâm Manh Manh cũng nhận thấy được chính bản thân mình cũng không có thứ gì đáng giá để cho đối phương lừa gạt, rõ ràng là đối phương không cần thiết cũng không thể nào làm như vậy được.
Lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng đã quan tâm tới đề tài này, nếu như trước giờ em gái đều chưa gặp mặt người nọ ở ngoài thực tế, mà vẫn chỉ luôn liên lạc qua mạng, vậy thì dựa vào cái gì mà người kia lại làm nhiều điều cho em gái mình đến như vậy cơ chứ? Trong chuyện này còn có những điều bí ẩn gì đó khác có phải hay không?
“Manh Manh, thật sự là em chưa từng gặp mặt người nọ ở ngoài thực tế hay sao?” Vẻ mặt của Lâm Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Manh Manh đỏ bừng lên, giữa hai đầu lông mày xen lẫn vẻ lúng túng, nhưng mà cô ta vẫn mạnh miệng nói: “Chị, chị đừng có nghe những lời nói bừa của anh ta, đơn thuần chỉ là anh ta đang ghen tị mà thôi!”
Sau đó, biểu cảm trên mặt của Lâm Manh Manh trở nên nặng nề, bên trong sự thẹn thùng còn mang theo cả sự hung dữ, hướng mắt về phía Thẩm Lãng mà lên tiếng cảnh cáo nói: “Anh đừng có mà ăn nói bậy bạ! Làm sao mà anh có thể biết được tôi đã từng gặp mặt anh ấy ở trong thực tế hay là chưa? Tôi đã từng gặp mặt anh ấy rồi, còn người của anh ấy rất tốt!”
“Ồ, có phải vậy không? Loại người tiểu nhân thích trốn ở những nơi âm u, tối tăm để làm những chuyện mờ ám giống như anh ta, làm sao lại có thể tùy tiện đến gặp mặt cô được. Nhưng mà cũng rất nhanh thôi, qua mấy ngày nữa cũng chính là ngày tổ chức cuộc họp lớn hàng năm của Tập đoàn Phi Vũ, đến lúc đó, anh ta nhất định sẽ đến gặp cô ở trong cuộc họp đó.” Thẩm Lãng cười lạnh nói.
Cái tên tiểu nhân thích núp ở trong bóng tối kia đúng thật sự là vô cùng đáng ghét.
Khi Lâm Manh Manh nghe được những lời nói này của Thẩm Lãng, trong nhất thời, ngọn lửa phẫn nộ và luồng khí căm giận ở trong lòng của cô ta cùng đồng thời trào dâng lên.
“Đúng là cái tên vô ơn, ăn cháo đá bát! Không có lương tâm! Tối nay anh có thể yên ổn mà trở về được, hoàn toàn là dựa vào sự ra tay giúp đỡ của tôi và anh ấy, thế mà anh lại đối xử với ân nhân của chính mình như vậy sao?”
Cơn giận của Lâm Manh Manh bùng nổ, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân và oan ức.
Sau khi nói xong thì cô ta cắn môi lại, chạy trở về phòng ngủ của chính mình.
Sau khi quay trở lại phòng ngủ, Lâm Manh Manh lại liên lạc với người nọ một lần nữa, muốn tìm cách chứng thực xem rốt cuộc là người này có nói láo hay là không.
Nhưng mà người nọ dường như cũng đã suy nghĩ xong từ sớm việc phải đáp lại những câu hỏi của Lâm Manh Manh như thế nào, đồng thời người nọ cũng phô bày ra một ít chứng cứ để chứng minh, thực sự là do anh ta đã tìm người giải quyết chuyện này.
Đối với sự giải thích lần này của người nọ, Lâm Manh Manh cũng vẫn vô cùng tin tưởng mà không hề nghi ngờ, một lần nữa rơi vào tay giặc.
Thẩm Lãng lười phải phản ứng lại với hành động và lời nói của Lâm Manh Manh, đợi đến ngày họp hàng năm kia của Tập đoàn Phi Vũ, chân tướng của hết thảy mọi chuyện sẽ được phơi bày ra một cách rõ ràng.
Đợi bắt được người này rồi thì nhất định phải áp dụng thứ hình phạt dành riêng cho anh ta: Thiến!
Sau khi lưu luyến không thôi mà chào tạm biệt Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Thẩm Lãng quay trở lại Khu nhà Vân Đinh Nhất Phẩm.
Vừa tắm rửa xong chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì lại thấy được tin nhắn do Tống Từ gửi tới.
Lúc này anh mới biết được chuyện Chu Hoa Hoa muốn chịu đòn nhận tội trước anh.
Đối với hành động này của Chu Hoa Hoa, Thẩm Lãng cũng không có bất kỳ thái độ đặc biệt gì.
Mặc dù Chu Hoa Hoa thành khẩn nhận sai, nhưng mà Thẩm Lãng cũng không phải là loại người cam tâm tình nguyện chịu đánh một cái tát để sau đó nhận lại một quả táo bọc đường.
Vốn dĩ là do Chu Hoa Hoa đã làm sai, bây giờ nói đến chuyện muốn chịu đòn nhận tội thì cũng là chuyện đương nhiên, Thẩm Lãng sẽ không bị chuyện đương nhiên này làm cho cảm động.
Dĩ nhiên, thân là truyền nhân của Phái Thần Y, Thẩm Lãng cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.
Anh sẽ cứu chữa cho ông cụ nhà họ Chu, nhưng còn đối với Chu Hoa Hoa, Thẩm Lãng vẫn sẽ giữ nguyên thái độ lạnh nhạt. Cho dù là Chu Hoa Hoa đã có ý tứ muốn chịu đòn nhận tội rồi đi chăng nữa thì Thẩm Lãng cũng sẽ không tha thứ được cho những hành vi trước đây của Chu Hoa Hoa.
“Không cần để ý tới anh ta, để cho tự bản thân anh ta đi dò hỏi về hành trình ngày mai của tôi.”
Thẩm Lãng nhắn tin trả lời Tống Từ.
Không nghĩ tới, Tống Từ ngay lập tức đã gửi tin nhắn lại: “Anh đi làm cái gì vậy, sao lại lâu như thế mới trả lời tin nhắn của tôi? Có phải là anh len lén đi gặp mặt, hẹn hò với Thư Yểu hay không?”
Sau khi gửi cái tin nhắn này đi, hai lỗ mũi của Tống Từ cũng đột nhiên cảm thấy có chút ê ẩm, cô ngồi ở trên chiếc giường đáng yêu được trang trí bằng màu hồng ở trong phòng ngủ của chính mình, hai tay ôm gối, hàm răng cũng cắn thật chặt vào đôi môi anh đào.
Thẩm Lãng trả lời lại bằng một hàng dấu hỏi chấm.
“???????”
Ông đây ở cùng một chỗ với người nào, có quan hệ như thế nào với ai thì có lại có quan hệ gì với cô, Tống Thiên Nga à Tống Thiên Nga, không phải là cô thích ông đây đấy chứ?
Đương nhiên là Thẩm Lãng của bây giờ vẫn còn chưa nghĩ đến chuyện sẽ rơi vào trong chuyện tình cảm gái trai, anh em trong cùng dòng tộc của anh còn đang tự đấu đá lẫn nhau, đệ tử của Vân Môn vẫn còn đang vùi thân trong nhà tù, việc phát triển của Tập đoàn, một dãy chuyện còn đang chờ anh đi làm.
Vì vậy, Thẩm Lãng đổi sang một chủ đề khác mà trả lời: “Gần đây thân thể của ông Tống có khỏe không?”
“Vẫn tốt, anh mau đến thăm ông một chút đi, ông nhớ anh rồi.” Tống Từ lại trả lời lại chỉ trong giây lát.
Thẩm Lãng nhìn tin nhắn vừa mới được gửi tới, trên mặt hiện lên đầy dấu hỏi.
Tống Thiên Nga, là ông nội của cô nhớ tôi, hay là cô nhớ tôi rồi vậy?
“Được, đợi khi nào có thời gian tôi sẽ qua thăm hỏi một chút.”
“Đừng đợi có thời gian, đến vào ngày mai đi. Ngày mai cũng là sinh nhật của anh trai tôi, anh cũng tới đây tụ tập luôn đi.”