“Chào cậu chủ”
“Chào cậu chủ.”
“Chào cậu chủ.”
Khâu Sở Các, Thạch Đạt, Tô Tuyết. Dương Kim nhìn ba người trợ lý sau đó quay sang nói với Thẩm Lãng: “Cậu chủ, về sau ba người này sẽ là trợ lý của cậu, mặc cho cậu sai khiến. Nếu có chuyện gì, cậu cứ việc ra lệnh cho bọn họ.”
Thẩm Lãng gật gật đầu. Dương Kim này tính ra còn được việc, biết tìm cho anh ba người trợ thủ.
Khâu Sở Các là một lão làng trong ngành đầu tư, mặc dù không bằng Mộc Hồng Diệp đứng đầu giới nhưng Khâu Sở Các cũng là một nhân vật có tiếng trong Ngân hàng Đầu tư Giang Nam.
Một người khác là Thạch Đạt, là tinh anh trong lĩnh vực pháp lý, anh ta đã tự thành lập công ty luật Thanh Sơn nổi tiếng ở Giang Nam, hội tụ rất nhiều người ưu tú trong ngành, ít khi thất bại trong các vụ kiện.
Người còn lại là Tô Tuyết, là một người trong ngành quan hệ công chúng, cô ấy rất biết cách dựa vào các mánh khóe để xử lý các mối quan hệ phức tạp, tác phong sắc sảo chững chạc, là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Thẩm Lãng ở Giang Nam có những người này giúp đỡ, sau này đối phó với đám thế gia Giang Nam cũng tự tin hơn.
“Cậu chủ, hài lòng không?” Dương Kim mỉm cười nói.
“Không tồi.” Thẩm Lãng gật đầu.
“Cậu chủ còn có việc gì nữa không?” Dương Kim lại hỏi.
“Tạm thời không có.” Thẩm Lãng nói.
“Cậu chủ, cậu đã thích ứng được với thương hội chưa?”
Tới thương hội Giang Nam được mấy ngày nhưng vẫn chưa bước vào giai đoạn gay cấn.
Dương Kim biết Thẩm Lãng ở tại thương hội Giang Nam mấy ngày nay cảm thấy rất nhàm chán, vì ngoại trừ các giao dịch thủ tục bình thường ra thì còn lại đều là tự do hoạt động tại chỗ.
“Cũng bình thường, rất nhàn rỗi, mỗi ngày chỉ làm nửa ngày.” Thẩm Lãng nói.
“Ha ha, cậu Thẩm ngày mai liền bắt đầu vào việc chính. Đợt này các công ty ở nơi khác tham gia số lượng hơi nhiều. Theo kế hoạch Thương hội sẽ phân dự án ra nhiều hạng mục để cho mọi người đấu giá. Xem công ty nào có thể đem lại lợi ích lớn nhất để hợp tác. Với lại sự cạnh tranh giữa các thương hội lớn cũng muốn nhanh chóng diễn ra. Tôi nghĩ cậu nên nắm chắc.” Dương Kim nói.
“Tập toàn Phi Vũ của tôi, trong thời gian này nhất định sẽ có tiến bộ vượt bậc, thăng tiến nhanh chóng có thể đi lên.” Thẩm Lãng vẻ mặt bình tĩnh nói. Cậu đối với sự phát triển của tập đoàn Phi vũ trong tương lai mười phần tin tưởng.
Dù sao cũng nắm trong tay mấy con át chủ bài, công ty của xí nghiệp Vân Thành trong tương lai sẽ làm chấn động toàn bộ Giang Nam.
Ba người Khâu Sở Các, Thạch Đạt, Tô Tuyết khi nghe nói Phi Vũ là công ty của Thẩm Lãng đều rất ngạc nhiên.
“Cậu Thẩm, thật không nghĩ tới công ty Phi Vũ lại là công ty của cậu.”
“Thật ra công ty này có tiềm lực rất lớn, hơn nữa trên tay cậu có nhiều nguồn lực như vậy tương lai Phi Vũ nhất định sẽ là ngôi sao sáng mới lớn mạnh nhất ở giới doanh nhân Giang Nam.”
“Tôi thấy điều mấu chốt bây giờ là cậu còn chưa đưa ra con át chủ bài cũng đã làm cho tập đoàn Phi Vũ mạnh tới vậy đủ sức nghiền áp Nhà họ Liễu và nhà họ Cát hai gia tộc ở Giang Nam này, tôi thực chờ mong biểu hiện của Phi Vũ trong tương lai.”
Ba người Khâu Sở Các, Thạch Đạt, Tô Tuyết đều rất xem trọng viễn cảnh đầy tiềm năng phát triển của tập đoàn Phi vũ.
Bởi vì so sánh với nhà họ Liễu cùng nhà họ Cát thì tốc độ phát triển của Phi Vũ quá nhanh. Nhà họ Liễu và nhà họ Cát ở Giang Nam đã có ba bốn năm bị trì trệ không thể phát triển mà tập đoàn Phi Vũ chỉ với thời gian nửa năm đã tạo ra vô số kì tích.
Nhưng Thẩm Lãng căn bản là không muốn so sánh với nhà họ Liễu và nhà họ Cát ở Giang Nam này.
Thật ra mà nói, nhà họ Liễu cùng nhà họ Cát có gì để so sánh, không phải đều bị Thẩm Lãng làm cho phá sản sao, chưa kể nhà họ Ngụy cùng nhà họ Kim cũng không chịu nổi.
Đặt biệt là nhà họ Kim, đã bị Thẩm Lãng làm cho sợ tới mức phải chuyển đi khỏi Giang Nam. Căn bản là không có gì để so sánh.
Mục tiêu thật sự của Thẩm Lãng, là mười gia tộc đứng đầu Giang Nam kia. Chứ không phải những gia tộc hạng hai ở Giang Nam.
Sau đó Thẩm Lãng cùng Dương Kim và ba người kia cùng đi ăn cơm. Trong khi dùng cơm giữa chừng, Thẩm Lãng đi vào nhà vệ sinh. Không ngờ lại gặp một người đàn ông say rượu ở đây. Người đàn ông này khoảng hơn ba mươi tuổi, cả người nồng nặc mùi rượu. Ở khách sạn gặp được người uống say cũng là điều bình thường. Chẳng qua người này dùng ngữ khí không được hài hòa mà hỏi Thẩm Lãng.
“Nhóc con, bật lửa, mẹ nó mau lấy bật lửa ra đây cho ông.”
Trên người Thẩm Lãng có đem theo bật lửa, nhưng thấy thái độ của người đàn ông này anh lập tức quyết định không muốn lấy ra. Anh không trả lời người đàn ông say rượu mà vẫn lạnh nhạt rửa xong tay. Lúc này người đàn ông say rượu còn không đi mà chắn Thẩm Lãng trong nhà vệ sinh.
“Mẹ kiếp! Bật lửa! Mượn cái bật lửa cũng không có, bật lửa đâu, nhanh lấy ra đây cho ông! Có tin Lôi Đại Cương này đem mày nhấn vào bồn cầu hay không!”
Người đàn ông say rượu tự xưng là Lôi Đại Cương kia trưng vẻ mặt hung thần ác sát với Thẩm Lãng còn ồn ào muốn nhấn đầu Thẩm Lãng vào bồn cầu. Thẩm Lãng cũng không nóng nảy, trực tiếp lấy bật lửa từ trong túi ra.
“Bật lửa ở đây, muốn không?” Thẩm Lãng cười lạnh hỏi.
“Đệch! Lấy ra sớm không phải sẽ không bị gì sao, mau nhanh đưa đây cho ông!.” Chửi rủa xong người đàn ông liền lấy ra một điếu thuốc xì gà nhẹ đưa qua hướng Thẩm Lãng: “Xì gà, mày đã từng hút thuốc chưa! Đúng là chưa từng hút, nhanh đưa cho ông đây, nhanh lên, nếu nhanh nhẹn ông đây sẽ thưởng cho cậu một đoạn đầu lọc thuốc!”
Người đàn ông say thoạt nhìn cực kỳ kiêu ngạo. Tuy nhiên Thẩm Lãng lại trực tiếp cho hắn ta một bạt tai làm rơi luôn điếu thuốc hắn đang ngậm trên miệng. Một cái tát này trực tiếp làm khóe miệng hắn ta chảy máu. Hắn lập tức nổi điên chửi rủa, vung nắm đấm về phía Thẩm Lãng. Nhưng mà một cú này bị Thẩm Lãng nhẹ nhàng tiếp được sau đó vặn ngược một cái.
Răng rắc!
Cánh tay hắn ta bị bẻ gãy, âm thanh giòn tan của xương gãy vang lên rất rõ ràng. Thẩm Lãng lúc này khóe miệng lại gợi lên một mạt ý cười lạnh lẽo. Anh nhanh chóng ấn hắn ta lên tường, vươn tay nắm cằm buộc hắn ta mở miệng.
“Mày nếu muốn bật lửa như vậy thì tao sẽ cho mày!”
Khóe miệng Thẩm Lãng cong nhẹ tạo lên một nụ cười giễu cợt xấu xa. Thẩm Lãng đem bật lửa kim loại mình hay mang theo quơ quơ trước mặt hắn.
“Đoán xem, chiếc bật lửa này có thể thuận lợi đi vào thực quản của mày rồi trượt xuống dạ dày không? Kỳ thật tao cũng không biết, nhưng chúng ta bây giờ có thể thử xem!”
Cái bật lửa kim loại này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ. Nói xong Thẩm Lãng liền cầm chiếc bật lửa nhét thẳng vào miệng hắn ta.
Phanh!
Tiếp sau Thẩm Lãng dùng tay đập một cái làm cho chiếc bật lửa chui tuột vào thực quản của hắn ta. Tốc độ quá nhanh, hắn ta không phản ứng lại kịp. Tới lúc phản ứng kịp thì chiếc bật lửa đã tiến vào thực quản của hắn. Sắc mặt hắn ta nhanh chóng thay đổi chuyển sang màu đỏ.
Thực quản đột nhiên bị nhét một vật kim loại cứng làm cho hắn ta cảm thấy như có một thanh đao sắp đâm thủng thực quản của hắn.