Không bao giờ có chuyện hai bên sẽ hòa thuận, bởi vì điều này căn bản không thực tế.
Trò chơi mới vừa bắt đầu mở màn.
Lúc này, giáo sư Tào Côn nhìn về phía Thẩm Lãng nói: “Cậu thanh niên, tôi cho phép cậu ở lại dự thính cuộc thảo luận nghiên cứu học thuật của chúng tôi, đồng thời cậu cũng có thể cùng tham gia vào cuộc thảo luận.”
Tào Côn ngược lại là người tương đối khá biết cách ăn nói, ông ta cũng không đuổi Thẩm Lãng đi. Chẳng trách ông ta có địa vị cao nhất trong số các chuyên gia này. Nhìn lại hành vi này của ông ta, có thể thấy được ông ta không giống với những người khác.
Thẩm Lãng gật gật đầu nói: “Được thôi giáo sư Tào. Vì ông đã cho tôi quyền được phát biểu ý kiến, tôi cũng sẽ không khách sáo nữa.”
Đồng thời, Thẩm Lãng cũng rất muốn nghe xem hai phe lớn Trung y và Tây y đến cuối cùng có thể va chạm ra tia lửa như thế nào.
Nhưng các chuyên gia giáo sư khác sau khi nghe được giáo sư Tào Côn đưa ra quyết định này, đều có chút bất mãn.
“Giáo sư Tào, tại sao chứ, loại người quấy rối như cậu ta, đuổi ra ngoài là được rồi.”
“Không cần thiết phải giữ thể diện cho cậu ta làm gì. Cậu ta chỉ là một hậu bối, không có tư cách tham gia vào cuộc thảo luận học thuật của chúng ta.”
“Giáo sư Tào, ông quá thân thiện rồi đấy. Nếu đây là học sinh của tôi, tôi đã thẳng chân đạp cậu ta ra ngoài rồi, để cậu ta không thể qua được luận văn tốt nghiệp!”
Vẻ mặt của giáo sư Tào Côn đột nhiên trở nên nghiêm túc, ông ta nhấn mạnh nói: “Các vị, không cần phản ứng thái quá như vậy, đừng quên dự tính ban đầu của việc tiến hành tổ chức đàm thoại giao lưu học thuật lần này của đại học Nam Phong chúng ta. Tôi hy vọng các vị sẽ không đi ngược lại với dự tính ban đầu đó.”
Viện y học Đại học Nam Phong gần đây đang “Chiêu hiền nạp sỹ”, hy vọng có thể quy tụ được thêm nhiều nhân tài hơn. Không giới hạn là giáo viên và sinh viên trong trường, mà ngay cả giáo viên, sinh viên ngoài trường, chỉ cần họ là nhân tài, đều sẽ được hoan nghênh.
Tất nhiên, đối với nhân tài ngoài trường được tiến cử thì ngưỡng cửa để có thể thu nhận được thiết lập tương đối cao.
Trừ phi là trong lĩnh vực y học điều trị, những nhân tài đạt trình độ cao nhất thì đại học Nam Phong mới có thể cân nhắc giới thiệu.
Mà viện y học sở dĩ hướng tới tuyển dụng nhân tài, thậm chí không tiếc tiến cử cả những nhân tài ngoài trường, thật ra cũng là có nguyên nhân cả.
Nguyên nhân không khác biệt lắm so với sự tranh đấu gay gắt giữa Trung y và Tây y. Như đại học Nam Phong cũng chia thành nhiều khoa, nhiều học viện. Đối với sự phân phối các nguồn lực và quỹ giáo dục nhất định là không đồng đều.
Động thái của viện y học lần này là để phát triển lực lượng lớn mạnh, như vậy mới có thể tiến hành cạnh tranh với các học viện anh em khác, có được càng nhiều tiếng nói hơn.
Nếu như viện y học mới nhất dấy lên một vị thiên tài ngút trời, như vậy thì Đại học Nam Phong tất nhiên sẽ cung cấp các nguồn lực nghiêng lệch cho phía viện y học.
Tào Côn không muốn gây thêm rắc rối, càng không muốn hình tượng của viện y học bị phá hủy. Cho nên ông ta cư xử với Thẩm Lãng như thế cũng là vì muốn giữ sự hòa khí.
Sau khi giáo sư Tào Côn nhấn mạnh, mấy người chuyên gia lắm mồm đó cuối cùng trở nên bình tĩnh lại, bọn họ tạm thời không bắt lỗi Thẩm Lãng, chính thức triển khai cuộc đối đầu giữa hai phe.
Cuộc tọa đàm học thuật này, so với nói là giao lưu thì ngược lại chi bằng nói là tranh luận thì đúng hơn.
Trung y hay Tây y, trong các lĩnh vực gặp vấn đề khó khăn y học lớn đã triển khai biện luận quyết liệt.
Thẩm Lãng ở một bên nghe, dáng vẻ của anh nghiêm túc.
Tuy nói thái độ của các chuyên gia giáo sư này không ra làm sao nhưng ý kiến và hiểu biết của họ trong lĩnh vực y học vẫn là rất đáng để lắng nghe.
Cuộc tranh luận này, từ nội khoa đến ngoại khoa, từ cây thuốc Đông y đến châm cứu, từ phẫu thuật ngoài đến kỹ thuật cấp cứu, từ vi khuẩn học đến các bệnh truyền nhiễm, từ mê tín qua có tính khoa học, liên quan đến nhiều lĩnh vực.
Một vài chuyên gia có tâm trạng càng kích động, ngôn ngữ phát biểu kịch liệt, thực sự là một cuộc biện luận trên lĩnh vực học thuật hiếm thấy.
Thẩm Lãng say sưa xem, lắng nghe các loại ví dụ phân tích khác nhau của các chuyên gia này. Sau khi phân tích xong rồi lại đưa ra ví dụ, tính toán cố gắng thuyết phục đối phương, tranh luận tới mức mặt đỏ tới tận mang tai.
Tuy nhiên, Thẩm Lãng biết rõ, làm sao có thể thuyết phục đối phương.
Đây vốn là hai lĩnh vực lớn có thể cùng tồn tại mà không mâu thuẫn.
Cuộc biện luận này kéo dài trong suốt bốn giờ.
Cả hai bên đều mệt mỏi quá sức, miệng đắng lưỡi khô, biểu thị rõ vẻ mệt mỏi.
Bỗng nhiên, bên cạnh Thẩm Lãng, đột nhiên một người đàn ông trẻ tuổi lớn hơn anh một chút ngất xỉu trên mặt đất.
Không biết là trợ lý của vị chuyên gia nào, cuối cùng là không thể kiên trì nổi mà ngã xuống rồi.
Đừng xem những chuyên gia này tranh luận trong suốt bốn tiếng đồng hồ, nhưng họ là ngồi tranh luận, hơn nữa trên bàn có để cốc nước, khi thấy khát còn có thể uống miếng nước. Với lại họ chia thành hai phe lớn, là kiểu tranh luận hết vòng này đến vòng khác, tranh luận lần lượt.
Tôi mệt thì bạn lên, bạn mệt thì anh ta lên, chính là loại mô thức này.
Nhưng các trợ lý, về cơ bản đều là học trò của các chuyên gia này, vì luận văn tốt nghiệp vốn là áp lực lớn cho nên hiện tại phải đứng suốt bốn tiếng đồng hồ, ngay cả một ngụm nước cũng không hề uống.
Tính khí của người thầy tốt còn dễ nói, nhưng nếu như tính khí người thầy không tốt thì cũng phải chịu đựng điều đó.
Khi nhìn thấy có trợ lý ngã xuống đất ngất xĩu, cuộc tranh luận này chỉ có thể tạm thời dừng lại, nhưng nó cũng đã tiến hành gần như hoàn thành rồi, đã vẻn vẹn bốn giờ đồng hồ.
Thẩm Lãng là người có khoảng cách gần nhất với vị trợ lý này.
Cho nên sau khi người này ngất đi, Thẩm Lãng lập tức tiến hành các biện pháp sơ cứu đối với anh ta.
Đầu tiên anh bấm một chút trong người người này, ước chừng được khoảng mười mấy giây, nhưng người này vẫn không có tỉnh lại.
Cho nên Thẩm Lãng biết được chỉ dựa vào những loại biện pháp cứu nguy đơn giản này, ấn huyệt nhân trung- giữa mũi và miệng đã không còn có thể khiến người bệnh tỉnh táo, chứng tỏ tình trạng bệnh nhân này nặng hơn so với ngất bình thường.
Nhưng mà trong lòng Thẩm Lãng hiểu rõ vấn đề của người này không phải quá nghiêm trọng, anh có tự tin rất lớn có thể làm cho người này mau chóng tỉnh lại mà không cần tiến hành các loại biện pháp cứu hộ như hô hấp nhân tạo, lại càng không cần phải đưa đi cấp cứu.
Thẩm Lãng sờ mó trong túi áo rồi móc ra một khối trầm hương.
Khối trầm hương trầm này là trầm hương thật nguyên chất. So với mấy cái trầm hương giả kia của ông già Đổng căn bản không cùng một đẳng cấp.
Ngay lập tức, Thẩm Lãng lấy ra cái bật lửa, dùng ngọn lửa đốt khối trầm hương kia.
Nhưng cũng tại thời điểm này, có chuyên gia thái độ nghiêm túc ngăn cản loại hành vi này của anh.
“Cậu đang làm cái gì vậy? Tránh ra! Cậu đang làm gì vậy chứ? Không nhìn thấy cậu ta đã bất tỉnh rồi sao? Mau chóng tránh ra!”
“Đúng vậy, cậu ta bất tỉnh nhân sự rồi, cậu đốt cái chỗ gỗ nát làm cái gì chứ, tránh ra để tôi đến cứu giúp!”
“Cậu thanh niên này nhất định là triệu chứng của bị choáng. Để đề phòng đột tử, phải lập tức làm hô hấp nhân tạo cho cậu ấy ngay rồi nhanh chóng gọi xe cấp cứu!”
Lần này, giáo sư Tào Côn cũng bị làm cho hoảng hốt.
Tào Côn cũng vội vàng bước tới muốn đến quan sát tình trạng của người trợ lý bị ngất xỉu.
Mà có một vài chuyên gia lại chạy tới, muốn đẩy Thẩm Lãng tránh ra.
Nhưng mà lúc này, Thẩm Lãng tức giận quát lên: “Tất cả đừng có tới gần tôi, càng không được động anh ta!”
Thẩm Lãng đã nhìn ra người trợ lý ngất xỉu này không phải đơn giản là hôn mê, người này bị bệnh bẩm sinh, hiện tại không thể làm hô hấp nhân tạo.
Nếu như làm vậy, ngược lại có khả năng sẽ thúc đẩy người này đi đến đột tử.
Nhìn thấy Thẩm Lãng chống cự như vậy, mấy chuyên gia kia càng thêm tức giận hơn, họ nhao nhao nặng lời chỉ trích Thẩm Lãng.
“Cậu thật sự đã đủ rồi đấy! Nếu như cậu không mau tránh ra thì cậu chính là kẻ giết người!”
“Cậu sẽ hại chết một mạng người, cậu hiểu không?”
“Đồ không có tri thức! Lập tức tránh ra!”
“Cậu đây là vu thuật! Là thủ đoạn của thần côn giả danh lừa bịp. Khói tạo ra khi đốt đầu gỗ nát sẽ làm trầm trọng thêm tình trạng hôn mê!”
“Nhân viên bảo vệ, lập tức gọi nhân viên bảo vệ đuổi tên nhóc này ra ngoài!”
Tuy nhiên, Thẩm Lãng vẫn như cũ, trên tay cầm khối trầm hương kia, trầm hương tỏa ra từ làn khói xanh, đặt ở dưới lỗ mũi của người ngất xỉu.
Mà anh ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía những chuyên gia và giáo sư kia ở đối diện.
“Tin tôi, anh ta có thể sống! Không tin tôi, anh ta sẽ chết!”