Mộc Hồng Diệp đưa mắt nhìn, quả nhiên bắt gặp Khổng Dương đang nhìn về phía bên này.
Mộc Hồng Diệp hơi sửng sốt, cô ấy chợt nhận ra rằng Khổng Dương chắc chắn muốn đối phó Thẩm Lãng!
“Có cần em gọi người...” Mặc dù biết với năng lực của Thẩm Lãng, Khổng Dương kia không thể gây bất lợi cho anh, có điều cô ấy không nhịn được lo lắng hỏi.
“Không cần, nếu anh ta muốn tự đâm đầu vào chỗ chết, tôi sẽ đích thân ra tay!” Thẩm Lãng cười, sau đó đứng dậy nắm tay Mộc Hồng Diệp đi ra ngoài.
Khổng Dương thấy hai người bước ra, khẽ mỉm cười, sau đó không ở lại lâu mà rời khỏi khách sạn.
Dù sao đây cũng là địa bàn của nhà Âu Dương, nếu đánh nhau ở chỗ này cũng không phải lựa chọn sáng suốt!
Bên ngoài khách sạn, màn đêm buông xuống.
Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp lên xe, chuẩn bị đi về biệt thự Thiên Vân.
Người của Khổng Dương theo sau xe hai người họ chẳng chút e dè.
Chốc lát sau, Thẩm Lãng dừng xe ở một nơi vắng vẻ giữa đường.
Trông thấy ba chiếc xe việt dã ngừng ở phía sau xe, Thẩm Lãng nhỏ giọng hỏi Mộc Hồng Diệp: “Sợ không?”
Mộc Hồng Diệp mỉm cười, lắc đầu nói: “Có anh ở đây, em cần gì phải sợ?”
Thẩm Lãng xuống xe, Mộc Hồng Diệp vẫn ngồi yên trên xe, bởi vì cô ấy biết Thẩm Lãng không mong cô ấy tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kế tiếp.
“Thằng khốn, dám dừng xe ở đây, xem ra mày muốn tự tìm chết ở chỗ này!” Lúc Khổng Dương xuống xe, nói với Thẩm Lãng bằng vẻ mặt đắc ý.
Kế đó, hơn hai mươi vệ sĩ có dáng người cường tráng bước xuống từ mấy chiếc xe phía sau anh ta.
Từ dáng đi của những người này, Thẩm Lãng có thể đoán rằng họ không phải là người bình thường mà là những lính đặc chủng xuất ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
“Chỉ vài người này thôi sao? Mày có cần gọi thêm người tới không?” Thẩm Lãng thờ ơ hỏi.
Khổng Dương bị Thẩm Lãng chọc cười, anh ta cười mỉa: “Thằng khốn, những người này đều là quân tinh nhuệ của nhà họ Khổng bọn tao, một người có thể địch từ ba tới năm người.”
“Mày hãy nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi tao, sau đó rời xa Mộc Hồng Diệp, hôm nay tao có thể tha cho cái mạng chó của mày!”
Thẩm Lãng cười đứng chắp tay, có điều trong mắt anh đã lộ ra ý muốn giết người.
“Hôm nay dùng mày để khai đao với nhà họ Khổng vậy…” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Trên người anh lập tức phát ra luồng sát khí vô tận.
Lúc này, Khổng Dương cảm thấy Thẩm Lãng trước mặt như biến thành một người khác, luồng sát khí cực lớn ập đến ngay tức khắc.
“Ra tay đi!” Khổng Dương ra lệnh, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau.
Nhóm vệ sĩ bên cạnh lập tức bao quanh Thẩm Lãng.
Rầm!
Chưa đợi bọn chúng xông lên, Thẩm Lãng đã ra tay trước.
Bởi vì động tác của Thẩm Lãng quá nhanh, nên chẳng mấy chốc, hai tên vệ sĩ đã bay thẳng ra ngoài và rớt xuống đất.
Thấy cảnh này, Khổng Dương sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, mặt tái xanh.
Anh ta không ngờ kỹ năng của Thẩm Lãng lại kinh khủng như vậy, những vệ sĩ anh ta gọi tới, hai người đã ngã gục ngay lập tức.
Vài vệ sĩ khác cũng bị chấn động bởi cảnh tượng này, chậm chạp không dám xông lên.
Thấy mọi người không xông lên, Thẩm Lãng bắn ánh mắt lạnh lùng về phía Khổng Dương đang đứng bên ngoài đám đông.
Điều này khiến da đầu Khổng Dương ngứa ngáy.
Khủng khiếp quá! Chỉ một ánh mắt đã khiến anh ta cảm thấy giống như thần chết kiêu ngạo sắp giáng thế!
“Mau… Mau ra tay, đừng để anh ta qua đây!” Khổng Dương bối rối ra lệnh.
Mười vệ sĩ thấy thế, họ cắn răng lao lên tấn công Khổng Dương một lần nữa.
Lần này, Thẩm Lãng không định dây dưa với đám người này. Hai chân anh lấy đà nhảy lên thật cao, nhoáng cái đã nhảy ra khỏi vòng vây của nhóm vệ sĩ.
Sau khi đáp xuống đất, Thẩm Lãng đối mặt trực tiếp với Khổng Dương.
“Bảo vệ cậu chủ!” Một vệ sĩ trong số đó thấy vậy, vội vã hét lên.
Tuy nhiên, mọi chuyện đã quá muộn.
Khổng Dương trừng mắt, thậm chí anh ta còn chưa kịp nhìn rõ Thẩm Lãng đã bước đến trước mặt mình như thế nào.
Lúc này, cổ Khổng Dương đã bị Thẩm Lãng kẹp chặt!
“Ai dám tiến lên một bước, tôi sẽ bẻ gãy cổ anh ta!” Thẩm Lãng lạnh lùng quát.
Các vệ sĩ lập tức dừng lại, họ không dám hoài nghi năng lực của Thẩm Lãng.
“Thả… Thả tao ra…” Khổng Dương liều mạng muốn thoát khỏi tay của Thẩm Lãng, lại phát hiện chẳng có tác dụng gì
Dần Dần, sắc mặt của Khổng Dương từ chuyển từ trắng sang tím tái, hơi thở cũng trở nên yếu ớt.
“Anh đừng làm bậy, buông cậu chủ ra, mọi chuyện có thể thương lượng!” Người lên tiếng chính là đội trưởng của nhóm vệ sĩ, tên Khương Phong, giờ phút này thấy sắc mặt của cậu chủ đau đớn, anh ta biết nếu Thẩm Lãng không buông tay rất có thể sẽ xảy ra án mạng!
Thẩm Lãng cười khẩy, dùng một tay quăng Khổng Dương xuống đất.
Rầm.
Trước khi Khổng Dương đứng dậy, Thẩm Lãng đã đạp lên cột sống cổ của Khổng Dương.
Vào lúc này, xương cổ của Thẩm Dương phát ra tiếng gãy, anh ta đau đớn đến nỗi không còn sức để hét lên.
“Quay về nói với người nhà họ Khổng, đây là quà gặp mặt tôi tặng bọn họ! Dám khiêu khích tôi thì các người toi đời!” Thẩm Lãng nói xong, đi về phía chiếc xe của mình.
Mười mấy vệ sĩ thấy Thẩm Lãng đi tới, không ai dám ngăn cản, con hơi nghiêng người nhường đường cho Thẩm Lãng.
Thấy Thẩm Lãng bỏ đi, nhóm vệ sĩ mới dám tới gần Khổng Dương, giờ phút này Khổng Dương đã đau đến mức ngất đi!
Mọi người thấy vậy, định đỡ Khổng Dương lên xe nhưng bị Khương Phong ngăn cản.
“Mau gọi xe cấp cứu, xương cổ của cậu chủ…cậu chủ bị gãy, nếu không cẩn thận sẽ xảy ra án mạng đấy!” Khương Phong nói.
Lời này vừa nói ra, vài chục vệ sĩ âm thầm hít khí lạnh.
Bọn họ đều biết gãy cột sống cổ có nghĩa là gì!
“Tiêu rồi… Chúng ta trở về không có cách nào bẩm báo!”
“Còn bẩm báo cái rắm gì! Tranh thủ thời gian trốn đi!”
“Trốn đi đâu? Với thế lực của nhà họ Khổng, chúng ta chưa kịp trốn khỏi Kinh Đô e rằng đã bị bắt về rồi!”
Một số vệ sĩ nảy ra ý định muốn bỏ trốn!
Khương Phong ở bên cạnh cảm thấy bất đắc dĩ, anh ta biết nếu như về đối mặt với ông chủ, bọn họ khó thoái thác trách nhiệm, nên những người này muốn bỏ trốn cũng là điều hiển nhiên!
“Được rồi, ai muốn theo tôi về thì về, còn sợ thì cứ đi đi, tôi không biết gì hết!” Khương Phong khoát tay nói với mấy vệ sĩ.
Vừa nói xong, đa số mọi người lựa chọn bỏ đi, dù sao đâu ai muốn giao tính mạng mình cho nhà họ Khổng!
Còn Khương Phong là đội trưởng, anh ta chỉ có thể kiên trì chờ xe cấp cứu đến đưa Khổng Dương đi bệnh viện và thông báo cho Khổng Ba người đứng đầu của nhà họ Khổng, cũng là ba của Khổng Dương.
Khi nhận được điện thoại của Khương Phong, Khổng Ba đang ăn cơm ở bên ngoài, ông ta nhất thời khiếp sợ thiếu chút nữa ngã xuống ghế. Kế tiếp, vội vã chạy tới bệnh viện.
Bên ngoài phòng ICU.
“Xương cổ của cậu Khổng bị gãy, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà nửa đời sau phải ngồi xe lăn.” Bác sĩ cầm bảng kiểm tra, tiếc nuối nói với Khổng Ba.
Khổng Ba trợn tròn mắt, ông ta nói không nên lời, Khổng Dương là con trai độc nhất của nhà họ Khổng, ông ta chưa bao giờ nghĩ con trai mình sẽ rơi vào kết cục như vậy!
Trong nháy mắt, tiếng gầm dữ bi phẫn của Khổng Ba vang vọng khắp bệnh viện!