Đột nhiên văn phòng mua bán nhà đất nhốn nháo!
Tất cả những nhân viên mô giới đều bị câu nói này làm cho kinh ngạc!
Không có tính người!
Ngay cả cậu chủ tập đoàn Đỗ Thị, Đỗ Thiên Minh rần rà mãi mới mua được biệt thự số 6 mà anh đẹp trai này lại mua một lục ba tòa biệt thự số 7, 8, 9, đồng nghĩa với việc mua toàn bộ dãy biệt thự phía Nam gần hồ.
Lần chi mạnh tay này trước nay chưa từng có, sau này cũng không bao giờ có!
Lúc này đã không thấy bóng dáng Đỗ Thiên Minh trong văn phòng buôn bán nhà đất nữa.
Trong khi đó, tại sao Thẩm Lãng lại mua liền một lúc ba tòa biệt thự phía Nam mặt hồ, anh có kế hoạch của riêng mình.
Ba tòa biệt thự liền nhau này, về sau ắt có tác dụng lớn.
Nửa tiếng sau, Thẩm Lãng đi khỏi phòng mua bán nhà đất trong sự tiễn chân vui vẻ của nhân viên mô giới.
Hiện nay, Thẩm Lãng là chủ sở hữu cao quý của khu dân cư Vân Thủy Sơn, chiều nay có thể làm thủ tục vào ở.
Trong khi đó, trong một khách sạn năm sao xa hoa thành phố Bình An, Tống Tri Viễn đang nói chuyện với cháu gái Tống Từ.
“Ông nội, ông vừa xuất viện phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Tiểu Từ, nhà đã chọn xong rồi, khu nhà giàu Vân Thủy Sơn thành phố Bình An. Sau này cháu không cần chạy hai nơi nữa, cửa hàng mới vừa khai trương, khoảng thời gian này cần phải ổn định.”
“Tùy ông thôi, dù sao cháu chỉ ở dịp nghỉ hè, sau khi khai giảng lại lại về tỉnh rồi.”
“Sau này, chúng ta có thể sống cùng người tài kia rồi.”
“Ông à, ông nói gì vậy?” Đôi mày thanh tú trên gương mặt non nớt trắng trẻo của Tống Từ đột nhiên cau lại.
“Ông quyết định, tặng một căn biệt thự khu Vân Thủy Sơn cho cậu thanh niên đó, ông đã có được thông tin liên lạc của cậu ấy từ bệnh viện.”
“Biệt thự Vân Thủy Sơn hơn mấy chục tỷ, anh ta dựa vào đâu mà có, không cho!” Tống Từ vểnh đôi môi đỏ chúm chím.
“Tiểu Từ à, ông tự có suy tính.” Tống Tri Viễn nói bằng giọng chắc chắn.
“Cứ không cho, mặc dù nhà họ Tống chúng ta không thiếu tiền nhưng anh ta cũng không có tư cách nhận tiền của nhà họ Tống tỉnh thành.
“Tiểu Từ à, cháu không hiểu, cậu ấy là một người tài, sớm muộn gì cháu cũng hiểu, nội tặng cho cậu ấy biệt thự lớn, một là để đền ơn, hai là khiến cậu ấy làm việc trung thành với nhà họ Tống chúng ta.”
Ông lão Tống Tri Viễn quyết định rất tự tin.
Trong khi cô cháu gái Tống Từ lại tặc lưỡi không đồng ý với quan điểm của ông nội.
Sau khi Tống Tri Viễn đưa ra quyết định liền gọi điện cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng thấy số lạ gọi tới nhưng vẫn nghe.
Sau vài câu nói chuyện qua lại, Thẩm Lãng mới biết người mình cứu hôm đó là Tống Tri Viễn.
Trong cuộc nói chuyện, Tống Tri Viễn tỏ ý muốn tặng một căn nhà lớn cho Thẩm Lãng để bày tỏ lòng biết ơn cứu mạng.
“Thẩm Lãng à, cháu cứ nhận lấy đi, là người thành phố Bình An, chắc cháu cũng rõ giá trị của biệt thự ở Vân Thủy Sơn.” Tống Tri Viễn nghiêm túc nói.
“Ừm, cháu biết rõ.”
Đương nhiên rõ, ngay cả giá cả cụ thể Thẩm Lãng còn biết vì chiều nay vừa xách túi dọn vào.
“Nếu như biết rõ tại sao không nhận món quà này, chúng ta làm bạn bè.” Tống Tri Viễn rất tin tưởng việc Thẩm Lãng sẽ nhận lấy.
Nhưng câu trả lời sau đó của Thẩm Lãng lại khiến ông rất ngạc nhiên.
“Chúng ta có thể làm bạn nhưng biệt thự ông không cần thiết phải tặng, cháu không cần.” Thẩm Lãng trả lời một cách dửng dưng.
“Tiểu Lãng à, nhà ở Vân Thủy Sơn không rẻ, cháu đừng từ chối nữa.”
“Thực sự không cần, được rồi ông Tống, tấm lòng của ông, cháu xin nhận, cháu đang lái xe không tiện nói chuyện lâu.”
Sở hữu ba căn biệt thự Vân Thủy Sơn rồi nên Thẩm Lãng thực sự không tiếc rẻ.
Còn Tống Tri Viễn, sau khi bị Thẩm Lãng từ chối vẫn không hiểu vì sao.
“Biệt thự ở Vân Thủy Sơn, căn rẻ nhất cũng hơn 60 tỷ, sao mà cậu ấy vẫn không động lòng?”
Tống Từ đứng một bên bĩu môi nói: “Nội à, ông không hiểu rồi, đây là lạt mềm buộc chặt, người ta đang dùng tâm kế, chưa biết chừng là thả con săn sắt, bắt con cá rô đó, có lẽ đang đợi ông tặng nhà lại tặng xe.”
“Tiểu Từ, không được vô lễ, sau này gặp mặt cũng đừng mất lịch sự như vậy.”
“Hứ, vốn là thế mà, cháu không tin, người trạc tuổi cháu có thể là người tài gì.”
Tống Tri Viễn cũng buồn rầu vì không biết đối phương rốt cuộc đang nghĩ gì.
Buổi trưa ăn cơm xong, Tống Tri Viễn liền đưa cháu gái Tống Từ tới phòng mua bán nhà đất khu dân cư Vân Thủy Sơn.
Khu dân cư Vân Thủy Sơn là nơi xa hoa của thành phố Bình An, môi trường sinh sống rất tốt nên là một sự lựa chọn rất tốt của người giàu có.
Trong khu này, ngoài biệt thự còn có 200 mét vuông nhà gác lửng nhưng vị trí không đẹp như biệt thự.
Là nhân vật lớn trong tỉnh nên đương nhiên Tống Tri Viễn biết chọn biệt thự.
Tối qua, ông đã nhắm được biệt thự số 9 sẽ được đưa ra bán trong quý hai.
Nhưng sau khi hỏi nhân viên giao dịch mới biết biệt thự số 9 đã được bán rồi.
“Cái gì? Biệt thự số 9 đã bán rồi? Tối qua vẫn còn mà!” Tống Tri Viễn rất ngạc nhiên.
“Rất xin lỗi ông Tống, biệt thự số 9 vừa được bán đi chiều nay.”
“Không phải nói trong vòng nửa năm sẽ không có ai động tới biệt thự số 9 sao?”
“Đúng vậy thưa ông Tống, nhưng không ngờ chiều nay đã có người mua rồi.”
Tống Tri Viễn nghe vậy liền chau mày.
Ông rất thích biệt thự số 9, thật không trùng hợp rồi.
“Vậy biệt thự số 8 vậy, tôi thấy vị trí của biệt thự số 8 cũng rất đẹp.” Tống Tri Viễn không biết làm sao hơn đành thay đổi ngay lập tức.
Tuy nhiên, câu trả lời của nhân viên giao dịch khiến Tống Tri Viễn càng thêm kinh ngạc.
“Thưa ông Tống, số 8 và số 7 đều được người đó mua rồi.”
“Một lúc mua liền ba biệt thự cao cấp?” Mặt Tống Tri Viễn đầy nghi hoặc.
“Vâng thưa ông Tống hay là ông xem biệt thự khác đi, cũng không tệ, rất phù hợp với thân phận cao quý của ông.”
Tống Tri Viễn vốn định mua hai căn nhưng kết quả lại có người nhanh hơn một bước, mua một lúc ba căn, còn vung tiền nhanh hơn cả nhân vật lớn tỉnh thành như ông!
“Tiểu Từ à, xem ra có người giành trước rồi, tiếc thật, vị trí của biệt thự số 9 quá đẹp, chỉ không biết là đối phương có lai lịch như thế nào!”
Tống Tri Viễn than vãn.
“Ông đừng để tâm, có lẽ là nhân vật lớn thành phố, nhà họ Tống chúng ta là gia tộc lớn nhất tỉnh lẻ, có thế lực lớn mạnh hơn chúng ta chỉ có thể là nhân vật lớn ở thành phố thôi.”
Tống Từ nghĩ đương nhiên như vậy.
Cuối cùng Tống Tri Viễn vẫn mua biệt thự khác.
Thẩm Lãng đã mua được nhà mới nên cần về trường viết đơn xin ở ngoài ký túc đồng thời xin chữ ký của chủ nhiệm khoa. Cũng không còn cách nào khác vì đây là quy định của trường.
Sau khi Thẩm Lãng nói rõ ý định với chủ nhiệm khoa, anh lại nhận được nụ cười chế nhạo kỳ quái của thầy ta.
“Thực sự không nhìn ra đó Thẩm Lãng, em còn có tiền thuê phòng bên ngoài sao, thầy có thể khẳng định chắc chắn với em là thầy không cho phép!”
“Thầy là chân sai vặt cho Châu Tử Hào, em không quan tâm nhưng thầy không cho phép thì cũng phải cho em một lý do thích đáng!” Thẩm Lãng cười lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên chủ nhiệm khoa bị sinh viên đối đầu như vậy nên liền giận xanh mặt.
Mặc dù trong lòng ông ta cũng thừa nhận mình là một chân sai vặt của Châu Tử Hào nhưng bị Thẩm Lãng nói như vậy thực sự không thoải mái chút nào.
“Lý do? Đối đãi với tội phạm hiếp dâm còn cần lý do? Nếu như em ở bên ngoài phạm tội, bôi nhọ danh tiếng của trường thì làm sao? Tôi là chủ nhiệm khoa nên có quyền không cho phép!”
Lúc này, Thẩm Lãng thấy vẻ hống hách ngang ngược của chủ nhiệm khoa nên quyết định dùng thế lực gia tộc khiến ông ta cút khỏi trường.
Chỉ cần một cuộc điện thoại, Thẩm Lãng cũng có thể khiến hiệu trưởng run sợ chứ đứng nói chỉ một chủ nhiệm khoa nhỏ bé.