Thẩm Lãng thật sự không muốn đả kích lòng tin của người khác, sau đó tìm cớ đi vệ sinh rồi chuồn mất.
Lý Thư Yểu biết Thẩm Lãng muốn trốn mà lại không hề ngăn cản, bởi vì không có được trái tim của đối phương, cũng không ngăn cản được.
"Thẩm Lãng, ngày nào tôi cũng sẽ đến tặng hoa, tôi sẽ không từ bỏ đâu!"
Nói xong câu này, Lý Thư Yểu liền đỏ mặt chen ra khỏi đám đông đang vây xem.
Những người khác đều nhìn ngây ngốc cả rồi.
Chuyện đời thay đổi rồi đấy à? Chẳng lẽ Thẩm Lãng không phải phân bò mà là Jinkela hay sao?
Mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc chỉ để thâu tóm tiếp quản tập đoàn Lý thị làm tiêu tốn không ít tâm sức của Thẩm Lãng, mặc dù sự việc cụ thể do Lương Trí Nghĩa làm, nhưng phương châm chiến lược lớn hoàn toàn đều do anh đề ra.
"Chắc chắn Lý Thư Yểu vẫn chưa biết, cả nhà cô ta từ trên xuống dưới đều đang làm việc cho mình nhỉ?"
Thẩm Lãng vừa đi vừa nghĩ.
Anh vốn không hề có ý muốn sỉ nhục Lý Thư Yểu, thâu tóm là một loại thủ đoạn trong thương nghiệp, bởi vì bây giờ cả tập đoàn Phi Vũ và anh đều cần bành trướng sức mạnh.
Các tập đoàn với nhau mạnh được yếu thua, thực ra rất bình thường.
Còn về nhà họ Vương, trước mắt vẫn chưa có ý muốn thâu tóm luôn, cứ để Mộc Hồng Diệp xử lý đi.
Mà chủ nợ của Vương Tử Văn, vốn dĩ là công ty đầu tư vốn mạo hiểm do Mộc Hồng Diệp nắm giữ, đã có phông nền cả rồi.
Sau khi Thẩm Lãng rời khỏi đại học Giang Hoa thì lập tức đi đến một công viên gần đó đợi người.
Em họ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã tốt nghiệp đại học nhưng vẫn mãi chưa tìm được công việc vừa ý, Lâm Nhuyễn Nhuyễn muốn nhờ Thẩm Lãng sắp xếp cho cô ấy một chút.
Bởi vì lần trước Thẩm Lãng có nhắc đến việc bảo Lâm Nhuyễn Nhuyễn rời khỏi công ty điện ảnh dưới trướng Tề thị, lúc đó Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy tiếc nên vẫn chưa đi.
Mà bây giờ, Lâm Nhuyễn Nhuyễn muốn để lại cơ hội này cho em họ cô.
Em gái họ nhỏ hơn Lâm Nhuyễn Nhuyễn một tuổi, từ nhỏ đã lớn lên cùng cô, quan hệ của hai người rất thân thiết, thân như chị em ruột thịt vậy.
Thẩm Lãng ở công viên đợi khoảng tầm hai mươi phút thì thấy một cô gái đi về phía anh.
Cô mặc một cái áo thun hồng và một chiếc váy xếp ly màu đen, chân mang đôi giày vận động màu trắng, còn đeo một cái cặp nhỏ hai quai dây mảnh màu đen nữa.
Vẻ đẹp rất thuần khiết, mặc dù không có khí chất như Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhưng gương mặt và dáng người đều không tệ.
Thẩm Lãng chỉ liếc nhìn qua cách ăn mặc này đã biết đây là một em học sinh chỉ vừa mới ra khỏi khuôn khổ trường học chứ vẫn chưa từng thật sự bước chân vào xã hội.
"Không sai đâu, chắc là cô ấy rồi."
Thẩm Lãng suy đoán, đây chắc là em gái họ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Lâm Manh Manh rồi.
Bởi vì đôi mắt của hai người đều rất lớn, rất long lanh, đường nét gương mặt cũng có chút giống.
"Chính thức giới thiệu một chút nhé, tôi…"
Thẩm Lãng đứng dậy, tới trước mặt Lâm Manh Manh.
Vẫn chưa đợi anh nói dứt lời đã thấy Lâm Manh Manh giật mình như một con hươu con, bị dọa sợ liên tiếp lùi về sau ba bước.
"Anh, anh là ai? Anh muốn làm gì?"
Thấy dáng vẻ hoảng hốt của Lâm Manh Manh, Thẩm Lãng cười cười, nói: "Tôi là Thẩm Lãng, chị cô rất bận nên bảo tôi đến đưa cô đi dạo phố, sau đó sắp xếp công việc cho cô."
"Ôi, thì ra là anh rể! Chào anh rể, em là Manh Manh!" Lâm Manh Manh vui vẻ chạy qua, ôm lấy Thẩm Lãng.
Cơ thể mềm mại trong lòng khiến Thẩm Lãng ngơ người một phen.
Nhưng nếu Lâm Manh Manh đã là em họ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, vậy Thẩm Lãng cũng xem Lâm Manh Manh như em gái mình.
"Anh rể, anh quả nhiên là một anh chàng đẹp trai."
Tính cách của Lâm Manh Manh khá hoạt bát.
"Manh Manh, đi thôi, anh đưa em đi dạo." Thẩm Lãng cười nhạt nói.
"Được thôi anh rể, nói thật thì em đến tỉnh thành bốn năm rồi nhưng mà vẫn chưa dạo hết thành phố nữa."
Cô gái như Lâm Manh Manh, gia cảnh bình thường, cũng không có nhiều tiền tiêu vặt, dù có là kì nghỉ cũng đi làm thêm, rất ít khi ra vào những nơi có đẳng cấp cao.
"Đi thôi, gần đây có trung tâm thương mại, đi vài trăm mét là đến rồi." Thẩm Lãng nói.
"Được thôi, được thôi." Lâm Manh Manh có chút vui vẻ.
Lâm Manh Manh đi khắp nơi xin việc vẫn chưa tìm ra công việc vừa ý, tâm trạng vốn dĩ đang rất tệ.
Mà giờ bạn trai của chị lại muốn sắp xếp công việc cho cô, còn đưa cô đi dạo phố nữa, giờ cô cũng cảm nhận được sự tiện lợi khi có quan hệ rồi.
Cô rất ngưỡng mộ những người bạn cùng kí túc xá, vừa tốt nghiệp đã có họ hàng giúp đỡ được vào công ty ưa thích, bây giờ cuối cùng mình cũng được hưởng thụ cảm giác này rồi, cô rất hưng phấn.
"Chúng ta đi uống cà phê trước đi, nghỉ ngơi một lát rồi mới đưa em đi mua đồ." Thẩm Lãng nhìn cửa hàng Starbucks phía trước, nói với Lâm Manh Manh.
Đang vào buổi sáng của mùa thu, thời tiết mát mẻ, ngồi ở đây uống một ly cà phê chắc chắn rất thoải mái.
Mà Lâm Manh Manh trông thấy là Starbucks, chân mày xinh đẹp nhảy lên, con ngươi mở to, miệng anh đào nhỏ mở ra, bày tỏ thái độ bất ngờ cùng vui vẻ.
Đây là Starbucks nè, bạn trai của bạn cùng kí túc xá thường đưa cô ấy đến đây đấy!
Nhưng cô nghĩ nghĩ, lại lắc lắc đầu nói: "Anh rể, cà phê ở đây đắt quá, đổi chỗ khác đi."
Mặc dù Lâm Manh Manh chưa từng đến Starbucks nhưng cô nghe nói cà phê ở đây rất đắt, một ly hơn mấy chục nghìn lận, đủ để cô bắt xe về nhà rồi.
Trên thực tế, Starbucks ở nước ngoài khá bình dân, nhưng khi về trong quốc nội là trở thành hàng cao cấp.
Nhưng bình thường Thẩm Lãng không thường uống, anh thích Lam Sơn, mà Starbucks không có.
Kiểu cà phê như Lam Sơn, nhiều hàng trong nước đều là giả cả, bởi vì Lam Sơn quá ít, không thể mua được loại chính tông.
Thẩm Lãng cười nhẹ nói: "Manh Manh à, không đắt đâu, đi theo anh đi."
Đưa em gái Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi uống cà phê, Thẩm Lãng không muốn phải đắn đo trên phương diện tiền bạc, chỉ một ly cà phê thôi chứ có phải là quỳnh tương ngọc lộ gì đâu, đắt hơn nữa cũng không đến hàng trăm mà.
Đưa Lâm Manh Manh vào Starbucks, Lâm Manh Manh quan sát xung quanh, liếc nhìn bày trí trong tiệm.
Mặc dù không được tính là quá sang trọng, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, lần đầu tiên Lâm Manh Manh đến một nơi như vậy.
"Lấy một ly Majito đường đen."
Thẩm Lãng đến trước quầy thanh toán.
Sau đó Thẩm Lãng lại hỏi Lâm Manh Manh: "Manh Manh, em thích uống cái gì cứ gọi đi."
"Em… em cũng uống… uống giống anh đi." Tên cà phê mà Lâm Manh Manh nhớ được rất ít, căng thẳng cũng không biết muốn nói gì luôn rồi.
"Hai ly size vừa, cảm ơn." Thẩm Lãng nói với nhân viên phục vụ.
Lâm Manh Manh đến gần bên tai Thẩm Lãng, nhỏ tiếng nói: "Anh rể, ly cà phê anh gọi lúc nãy bao nhiêu tiền thế? Có đắt quá không vậy?"
"Không sao, không đến mấy trăm, không xa xỉ như trong tưởng tượng của em đâu." Thẩm Lãng cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ cô em gái họ này của Nhuyễn Nhuyễn cũng khá đáng yêu đấy.
Nhưng sau khi gọi xong, lúc thanh toán tiền, Thẩm Lãng mới phát hiện không mang theo điện thoại và ví tiền.
Ban nãy lúc ở đại học Giang Hoa đi gấp quá, bỏ quên điện thoại và ví tiền trong phòng làm việc ở trường rồi.
Lúc này thì có chút ngượng ngùng rồi đây.
Thẩm Lãng nhìn Lâm Manh Manh bên cạnh, ngại ngùng cười cười: "Manh Manh, anh quên mang ví tiền và điện thoại rồi."
Lâm Manh Manh có chút ngơ ngẩn, chút nữa là quên phản ứng lại.
"Anh… anh rể, để em tính cho." Lâm Manh Manh vội lấy điện thoại ra quét mã, sợ bị người khác coi thường.
Lòng tự tôn của cô cũng khá cao đấy, lần đầu đến nơi như thế này, nhưng cũng không muốn bị người ta nói là uống không nổi cà phê ở Starbucks.
Thẩm Lãng trước là ngượng ngùng cười, nhưng cũng không để trong lòng, chỉ cần một cuộc điện thoại, quản gia 9527 của Century Blue sẽ đến trong vòng mười phút.
Một bà dì hiểu ý đang uống cà phê bên cạnh lại nhắc nhở Lâm Manh Manh nói: "Cô gái nhỏ à, để ý một chút đi, tôi cảm thấy anh ta đang cố ý không muốn trả tiền thì có, mấy trò này tôi trông quen rồi, bạn trai cũ của con gái tôi cũng y như vậy đó."
Ngay sau đó, người dì này lại nhìn về phía Thẩm Lãng nói: "Cậu nhìn cậu xem đi, một người đàn ông sao lại nỡ lòng để một cô gái trả tiền, chẳng có tí ga lăng phong độ gì cả, không có tiền thì đừng có học đòi người ta đi cua gái."