Người phụ nữ trung niên liền lườm ông ta một cái, nói: "Bồi thường tiền, bồi thường cái quái gì, ông muốn đốt tiền sao?"
"Tôi bảo cậu cút đi, cậu không nghe hiểu tiếng người à!" Người phụ nữ trung niên lại chỉ vào mặt Thẩm Lãng mắng.
Mà lần này, tức giận đến độ vung tay lên.
Lúc đang chuẩn bị giáng một cái tát xuống, thì đột nhiên cổ tay bị Thẩm Lãng giữ chặt lại.
"Cậu làm cái gì?" Người phụ nữ nói một cách lạnh lùng.
Khuôn mặt Thẩm Lãng lạnh tanh nhìn người phụ nữ, nói: "Đừng tưởng hai người có mấy đồng tiền dơ bẩn mà muốn làm gì thì làm, hôm nay cả hai người đừng hòng ai có thể đi khỏi đây."
"Đánh người rồi, đánh người tống tiền rồi! Các người thông đồng với nhau để ở đây tống tiền, lại còn đánh người ngay trên phố, cậu bỏ tôi ra ngay!" Người phụ nữ hét toáng lên, cố làm ra cái vẻ ai to mồm hơn thì người đấy có lý hơn.
Thẩm Lãng cười lạnh, bỏ tay người phụ nữ trung niên ra, chỉ về phía những người đang vây lại xem, lạnh giọng nói: "Bỏ bác ra thì bác cũng không đi được đâu, bác nhìn những người xung quanh xem, họ có thể để bác cứ thế mà đi không? Hoặc là bác nhận lỗi, bồi thường cho người ta, rồi đưa cô gái đi bệnh viện, hoặc là đợi tuần tra viên đến, các người đợi mà bị xử lí đi!"
Người phụ nữ trung niên khinh người quá đáng, tất cả những hành vi của bà ta đã chọc giận đám đông, mọi người đều xung phong bao vây bà ta cùng chiếc xe chạy quá tốc độ.
"Cậu..." Người phụ nữ trung niên chỉ vào Thẩm Lãng, tức đến nói không ra lời.
Sau khi kiểm tra sơ vết thương của người phụ nữ trung niên, Thẩm Lãng nói: "Ngoài chân của bác ra, thì còn chỗ nào khác cảm thấy khó chịu không, nếu bác không đợi được tuần tra viên đến, cháu có thể đưa bà đến bệnh viện trước!"
Người phụ nữ trung niên lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: "Cậu thanh niên à, cảm ơn cháu, nhưng hôm nay bác không thể đi bệnh viện được, bởi vì đồ đặt mang về này bị đổ hết rồi, quá giờ rồi. Bác phải đi giải thích với khách hàng đã, sau đó lại mang một phần khác cho người ta, nếu không, khách hàng khiếu nại nhiều quá thì bác sẽ mất việc mất..."
Thẩm Lãng biết bác ấy đang nói sự thật, nếu như mất việc, thì sẽ càng là cú sốc lớn hơn đối với phụ nữ.
Người phụ nữ trung niên lúc này kéo người đàn ông trung niên, đi đến trước mặt Thẩm Lãng và người phụ nữ, quăng một xấp tiền xuống, nói từ trên xuống: "Này, xem như hôm nay chúng tôi đen đủi, chỗ tiền này bằng tiền cô giao đồ ăn mười ngày đấy, cầm lấy tiền rồi mau cút đi!"
Nói rồi, người phụ nữ trung niên kéo tay người đàn ông trung niên, xỏ giày cao gót chuẩn chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại!" Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
Người phụ nữ quay đầu nhìn lại, vẻ mặt đầy khinh thường: "Sao nào, chê ít tiền à? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mà quá đáng!"
Thẩm Lãng đứng dậy nói: "Hôm nay hai người dám đi, tôi đảm bảo ngày mai hai người sẽ ngồi tù, hơn nữa, chồng của bác nhất định sẽ mất việc!"
Nghe thấy lời đe dọa của Thẩm Lãng, người đàn ông trung niên và người phụ nữ trung niên không khỏi ngẩn người, ngay sau đó, người phụ nữ trung niên tức giận chỉ thẳng mặt Thẩm Lãng nói: "Hôm nay cậu không nên tìm đến cái chết đâu, được, vậy hôm nay tôi cho cậu biết kết cục của việc đi lo chuyện bao đồng là như thế nào!"
Nói rồi, người phụ nữ trung niên liền lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.
Nhưng đáng tiếc, người phụ nữ trung niên còn chưa gọi được, tuần tra viên đã đến hiện trường rồi.
Khi nhìn thấy tuần tra viên đến, người phụ nữ sợ đến mức mặt mày tái đi.
"Các anh đến rồi thật tốt quá, hai người này tống tiền!" Người phụ nữ trung niên lo sợ Thẩm Lãng và người phụ nữ bị thương kia nói trước, chưa để tuần tra viên hỏi rõ tình hình, đã rào trước.
Tuần tra viên đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên, nhàn nhạt nói: "Có phải tống tiền hay không, không phải cô nói là xong, hiện trường được ghi hình lại, có người tận mắt chứng kiến. Hơn nữa cô xem một người giao đồ mang về thì có thể đi tống tiền được không?"
Lời của tuần tra viên lập tức khiến người phụ nữ trung niên không còn nóng nảy nữa. mà người đàn ông trung niên bên cạnh lại rất hợp tác, xuất trình giấy phép lái xe và bằng lái xe.
Sau khi tuần tra viên hỏi tình trạnh của người bị thương, lại đến trước mặt người phụ nữ trung niên, lạnh lùng nói: "Cuối cùng thì ai là người lái xe, nếu cô lái xe mà không có giấy phép thì trách nhiệm của cô không còn đơn giản là bồi thường chút tiền là xong đâu!"
Người phụ nữ nghe xong thì bị dọa đến mức run rẩy, nếu không có người đàn ông trung niên đỡ thì bà ta đã ngã ngồi xuống đất rồi.
"Là...là chồng tôi lái xe, các người không...không thể tin lời người phụ nữ tống tiền đó được!" Người phụ nữ trung niên nói.
Tuần tra viên hừ lạnh một tiếng, lại nhìn người đàn ông trung niên, nói: "Có phải là lái xe không có giấy phép hay không, không phải anh nói là xong, nếu hai người không khai rõ ai là người lái xe, vậy thì xin mời lên đồn!"
Nói rồi, tuần tra viên lấy ra một biên bản xử lý để hai người ký tên.
Sau đó đưa người phụ nữ trung niên lên xe tuần tra.
Ngay trước khi lên xe, người phụ nữ trung niên còn tức giận quay lại trừng mắt với Thẩm Lãng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nhớ cậu rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"
"Có cần tôi gọi xe cứu thương cho cô không?" Trước khi đi, tuần tra viên vẫn quan tâm hỏi tình hình của người phụ nữ bị thương.
Người phụ nữ bị thương xua xua tay, miễn cưỡng cười một cái, nói: "Không cần đâu, không cần, tôi không sao..."
Sau khi giải quyết xong, Thẩm Lãng cũng lên xe, nhưng ngay khi Thẩm Lãnh định rời đi thì lại nhìn thấy người phụ nữ đó khập khiễng đi đến khum người dựng xe đạp điện lên.
Nhưng vì chân và cánh tay đều bị thương, người phụ nữ mới dựng được bình xe điện lên còn chưa vững đã ngã ngồi xuống đất.
Thẩm Lãng không đành lòng, nhìn lại đồng hồ, Thẩm Lãng lại xuống xe, đến bên người phụ nữ bị thương.
"Cậu thanh niên à, cảm ơn cậu, tôi không sao..." Người bị thương nói.
Lúc này, Thẩm Lãng giúp người phụ nữ nâng xe điện lên, dựng ở bên đường, rồi đánh giá lại vết thương của người phụ nữ một lần nữa.
Vết thương mới cầm máu lúc nãy, do người phụ nữ quá sức, mới ngã một cái đã lại chảy máu rồi.
Thẩm Lãng biết, nếu vết thương này không xử lí kịp thời, rất dễ bị nhiễm trùng, hơn nữa nhìn động tác ban nãy của người phụ nữ, có lẽ đã tổn thương đến xương rồi.
Nhưng trước mắt, Thẩm Lãng không mang kim châm cứu, cũng không có thuốc và dụng cụ để cầm máu và xử lý vết thương.
"Bác à, xe của cháu ở bên kia, trước hết cháu đưa bác đến bệnh viện, không cần lo về tiền thuốc đâu, bọn họ sẽ thanh toán!" Thẩm Lãng nói.
"Bác nghỉ một lúc là khỏi, không thể đi bệnh viện được, bây giờ chưa thể đi được, bác chuyển xong đồ này rồi sẽ đi..." Người bị thương kiên quyết không đi bệnh viện.
Thẩm Lãng khẽ thở dài, chỉ vào vết thương của người phụ nữ nói: "Bác à, cháu là bác sĩ, vết thương của bác mà không xử lý thì sẽ bị nhiễm trùng đó, mà có lẽ xương cũng bị thương rồi, nếu như không xử lý kịp thời thì có thể để lại di chứng sau này, nếu nghiêm trọng có thể không đi lại được, vậy sau này bác tìm công việc càng khó hơn nữa!"
Nghe Thẩm Lãng nói, người bị thương không khỏi có chút sợ hãi.
Nếu như thật sự như thế, bản thân sau này đừng nói đến làm việc, ngay đến việc đi lại cũng khó khăn rồi...
"Vậy được, cảm ơn cậu!"
Nói rồi, Thẩm Lãnh đỡ người phụ nữ lên xe.
May mà bệnh viện cách đó không xa, Thẩm Lãng sắp xếp cho người phụ nữ đó nằm viện xong, hơn nữa lại còn nộp tiền viện phí.
Còn giúp người phụ nữ liên lạc với người nhà, để người nhà đến chăm sóc cô.
Người phụ nữ trung niên vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của Thẩm Lãng, rưng rưng nước mắt, nhưng khi nhắc đến người nhà, sắc mặt cô lại tối sầm đi.