Bình tĩnh một cách trắng trợn nhưng vậy, chắc chắn là đang chờ lúc anh ta không có đủ một số tiền lớn như vậy thì chỉ có thể bán lại với giá thấp hơn.
"Đừng đắc ý quá sớm như vậy. Nhà họ Hoàng còn ở Thành phố Giang Nam này, anh nghĩ rằng mấy nghìn tỷ này sẽ là một vấn đề lớn sao?" Vương Huy nói xong lập tức dẫn theo người trợ lý lên xe rồi rời khỏi hội trường của buổi đấu giá.
"Chủ tịch Thẩm, chúng ta có nên liên lạc với Thạch Đạt không? Tôi cảm thấy không đến ba ngày, Vương Huy này sẽ tìm tới cửa thôi?" Từ Nghị vừa cười vừa nói với Thẩm Lãng.
Lúc này, Thẩm Lãng đã dập tắt điếu thuốc trong tay, anh vỗ vỗ bả vai Từ Nghị rồi nói: "Cậu đi chuẩn bị một chút đi, đến lúc đó cậu cũng không cần phải nương tay đâu. Đừng quên còn phải sổ chuyện của Nhà máy vật liệu xây dựng ở vùng ngoại thành phía Tây, tổn thất này cũng phải bắt anh ta phải trả giá.”
"Chủ tịch Thẩm, anh cứ yên tâm đi." Từ Nghị gật đầu nói.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng rời đi, Từ Nghị mới dẫn theo thư ký lên xe và trở về Tập đoàn Phi Vũ.
Thẩm Lãng trực tiếp lái xe đến bệnh viện. Đúng theo dự tính, hôm nay Lý Mạc có thể xuất viện.
Trên đường đến bệnh viện, Thẩm Lãng cũng thông báo cho Tiêu Đại Dũng biết để cùng nhau đến bệnh viện đón Lý Mạc, cũng coi như là cho Lý Mạc có thể xuất viện một cách bất ngờ.
Ở cổng bệnh viện, Tiêu Đại Dũng và Thẩm Lãng gặp nhau và đi về phía phòng bệnh.
Mấy ngày nay, Tiêu Đại Dũng đã hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc với Lý Mạc. Có một số việc mặc dù ngoài miệng Tiêu Đại Dũng không nói, nhưng trong lòng anh ta vẫn coi Lý Mạc là người anh em vào sinh ra tử của mình.
Ngay khi hai người đang đi bộ ở hành lang, Thẩm Lãng đột nhiên dừng lại.
"Anh cứ vào đi tìm Lý Mạc tán gẫu trước đi, tôi thấy một người quen nên muốn qua chào hỏi vài câu." Thẩm Lãng nói với Tiêu Đại Dũng.
Tiêu Đại Dũng một mình đi bộ đến phòng bệnh, còn Thẩm Lãng thì đi đến một góc của hành lang.
Trong góc, Chu Linh đang dựa vào tường và ngồi xổm trên mặt đất. Hai tay của cô ấy đang ôm cánh tay, cả người trông vô cùng đáng thương.
"Chu Linh, sao em lại ở đây?" Thẩm Lãng cúi người hỏi.
Nghe được giọng nói của Thẩm Lãng, cả người của Chu Linh chợt run lên, cô ấy chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hai mắt của Chu Linh đã đẫm nước mắt, hốc mắt đều đã sưng lên, khóe miệng còn có giọng nước mắt còn chưa khô.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng, Chu Linh miễn cưỡng nở một nụ cười, lau nước mắt rồi đứng dậy nói: "Anh, sao anh lại đến bệnh viện? Cơ thể có gì không thoải mái sao?"
"Anh chỉ đến bệnh viện để thăm một người bạn, tình cờ nhìn thấy em ở đây. Mẹ em bị bệnh gì thế? Có phải là chi phí điều trị không đủ không?" Thẩm Lãng nghi ngờ hỏi.
Chu Linh vội vàng lắc đầu rồi cắn môi cúi đầu. Cô ấy không biết nên giải thích tất cả những chuyện này với Thẩm Lãng như thế nào.
"Nếu không, em đưa anh đến thăm mẹ em một chút, anh cũng quen biết với một vài bác sĩ.” Thẩm Lãng nói.
Nếu như bệnh của mẹ Chu Linh không thể chữa trị thì vị bác sĩ giỏi Triệu Linh Xu cũng sẽ nể mặt Thẩm Lãng mà nhất định sẽ tự mình ra tay giúp đỡ Chu Linh.
"Không…” Chu Linh vội vàng nói, khóe mắt vừa mới khô lại suýt nữa thì bị nước mắt làm ướt.
"Đừng sợ, có chuyện gì thì em cứ nói với anh. Làm sao anh có thể để em gái mình chịu ủy khuất được chứ?” Thẩm Lãng cười rồi sờ lên tóc Chu Linh và nói.
"Ôi, Chu Linh, sao chị lại chạy tới đây. Chị còn không mau đi làm thủ tục xuất viện cho mẹ đi. Nếu còn kéo dài đến ngày mai thì lại phải tốn tiền của một ngày tiền đó." Lúc này cậu bé hơn hai mươi tuổi đi tới và nói với Chu Linh.
Sau khi đến trước mặt Chu Linh, cậu ta còn đánh giá Thẩm Lãng vài lần.
Thấy cậu ta đi tới trước mặt mình, vẻ mặt ủy khuất vừa rồi của Chu Linh lập tức thay đổi. Hai mắt cô ấy mở to, chỉ vào cậu ta rồi nói: "Chu Hạo, thân là con trai mà cậu lại nhẫn tâm đến như vậy sao? Cậu vậy mà cầm hết tiền để mẹ chữa bệnh để đi kết hôn, lương tâm của một con người chẳng lẽ lại không đau sao?"
Thấy Chu Linh chỉ trích mình, Chu Hạo hình như một chút cũng không quan tâm. Cậu ta tỏ ra khinh thường nói: "Chị ơi, các bác sĩ chữa bệnh cho mẹ cũng đã nói rồi, bệnh này chưa chắc có thể chữa khỏi 100%, tiêu tiền vào đó cũng chỉ có lãng phí mà thôi. Hơn nữa mẹ cũng muốn có thể nhìn thấy các con kết hôn sớm, chỉ cần các con kết hôn, mẹ sẽ cảm thấy vui vẻ. Nói không chừng bệnh của mẹ cũng sẽ khỏi.”
"Cậu… Tôi nói cho cậu biết, không có khả năng đó đâu. Cậu mau trả lại tiền cho tôi, số tiền kia là tôi đi vay để chữa bệnh cho mẹ.” Chu Linh chỉ tay vào Chu Hạo rồi vội vàng nói.
"Chu Linh, tôi cũng nói cho chị biết, số tiền này chị nên bỏ ra. Đừng nghĩ rằng tôi không biết làm thế nào mà chị có số tiền này, dù sao chị cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, ai có thể cho chị vay tiền được chứ? Sau lưng chị đã làm những chuyện bẩn thỉu gì, tôi cũng không muốn mở miệng ra nói." Chu Hạo nói.
Ba!
Khi cậu ta vừa dứt lời, cuối cùng Chu Linh cũng không thể nhịn được nữa. Cô ấy vung tay lên rồi tát vào mặt Chu Hạo một cái.
Sau hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên, Chu Linh đánh đứa em trai này của mình. Cho dù khi còn bé Chu Hạo đã làm rất nhiều chuyện gây tổn thương Chu Linh, nhưng cho tới tận bây giờ Chu Linh cũng chưa từng ra tay đánh người.
Tuy nhiên, Chu Hạo bị đánh cũng không thể tin được người chị vẫn luôn gọi dạ bảo vâng này của mình lại dám ra tay đánh mình. Sau khi phản ứng lại, Chu Hạo như phát điên mà hét lên với Chu Linh: "Chị chính là một con đàn bà thối tha, lại còn dám đánh tôi."
Vừa dứt lời, Chu Hạo tức giận đến mức muốn nắm lấy tóc Chu Linh.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng đang đứng ở một bên cũng ra tay.
Thẩm Lãng cũng đã đoán được toàn bộ câu chuyện.
Em trai Chu Hạo này là cầm tiền chữa bệnh cho mẹ để chuẩn bị kết hôn.
Ầm ầm!
Thẩm Lãng tung ra một cú đá gọn gàng mà linh hoạt, trực tiếp đá Chu Hạo trước mặt bay ra ngoài.
"Mẹ kiếp, anh." Vẻ mặt của Chu Hạo có chút đau đớn mà nằm trên mặt đất.
Chu Linh có thể thấy, cú đá này của Thẩm Lãng còn giữ lại một ít lực, nếu không cả cơ thể Chu Hạo này nhất định sẽ vào phòng cấp cứu.
"Cậu vẫn luôn nói chuyện với chị gái của mình như vậy sao?" Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Chu Hạo nằm trên mặt đất với vẻ mặt vẫn khó chịu mà trừng mắt nhìn Thẩm Lãng một cái. Cậu ta chỉ tay vào Chu Linh, cắn răng nói: "Được lắm, Chu Linh chị đúng là có bản lĩnh. Mới đến thành phố này được có vài năm mà ngay cả tôi, chị cũng dám đánh rồi còn tìm một người đàn ông thô lỗ đến giúp chị. Tôi phải lập tức nói cho mẹ biết mấy chuyện bẩn thỉu này của chị để xem bà ấy còn muốn nhận đứa con gái như chị hay không?”
Chu Linh nhất thời nóng nảy, đi tới trước người Chu Hạo rồi ngồi xổm xuống, giải thích: "Đủ rồi, Chu Hạo! Đây là anh trai nuôi của tôi, cậu đừng có nói nhảm, anh ấy chính là người đã cho tôi vay tiền để chữa bệnh cho mẹ.”
"Ha ha ha..." Chu Hạo cười lạnh vài tiếng, đẩy Chu Linh ra, tiếp tục nói: "Còn nhận anh trai sao? Mấy ngày nữa chắc là chị còn muốn nhận một người bố nuôi nữa đúng không? Tôi luôn tự hỏi sao chị không chịu đồng ý hôn lễ của mình với Lưu Nhị Trụ, hóa ra là vì trong thành phố này có cả loạt anh trai nuôi rồi bố nuôi đúng không?”
Lời nói của Chu Hạo làm tổn thương Chu Linh rất vô cùng lớn. Cô ấy không biết người em trai này của mình sao lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn đến như vậy.
Chu Linh có thể nhẫn nại mà nuốt trôi, nhưng còn Thẩm Lãng thì không nhịn được.
Thẩm Lãng bước một bước rồi đi tới trước mặt Chu Hạo, anh đã một cú khiến cho Chu Hạo đang nằm trên mặt đất lao về phía góc tường.
Chu Hạo đau đớn ôm ngực, cậu ta kêu lên những tiếng rất đau đớn.
Nhìn em trai mình bị đánh, Chu Linh vừa cảm thấy không đành lòng nhưng cô ấy cũng cảm thấy đáng đời.
Sau khi bị, Chu Hạo nhịn không được, bắt đầu cầu xin sự tha thứ: "Đừng đánh nữa, tôi sai rồi…”
Thẩm Lãng không tiếp tục đánh Chu Hạo nữa, nắm lấy cổ Chu Hạo rồi kéo cậu ta tới trước mặt Chu Linh, lạnh lùng nói: "Xin lỗi chị gái cậu đi."
Trong lòng Chu Hạo nào có muốn xin lỗi, nhưng vì cậu ta rất sợ Thẩm Lãng, cho nên Chu Hạo đành phải thỏa hiệp, chậm rãi mở miệng nói: "Đúng... Thật xin lỗi!"
Ba!
Thẩm Lãng tát vào đầu Chu Hạo, mắng: "Không có thành ý."
"Xin lỗi, tôi sai rồi." Chu Hạo vội vàng nói.