Giống như một người đã từng trải qua rất nhiều chuyện, vậy nên ngay tại thời điểm này vui vẻ hay giận giữ cũng không biểu hiện ra mặt.
Hướng Ca nhìn chằm chằm Trịnh Nam Sơn, thật sự là không thể hiểu ông già này muốn làm gì.
Anh ta vẫn không nghĩ ra, Trịnh Nam Sơn vì sao lại có thể ra tay giúp Thẩm Lãng.
Nhưng mà Hướng Ca cũng không có ý định đi hỏi Trịnh Nam Sơn lý do.
Dù sao danh xưng Vĩnh Định Hầu phủ Giang Nam cũng không phải là nhân vật đơn giản, gia tộc kinh doanh không chỉ tốt mà càng kiến cho các gia tộc khác không thể sánh bằng chính là nhà họ Trịnh kế tục tước vị, chứ không chỉ xưng bá trong mỗi giới kinh doanh.
Chỉ là riêng điểm này đã khiến các gia tộc khác theo không kịp.
Hướng Ca mặc dù trong lòng oán hận, nhưng nếu Trịnh Nam Sơn đã lên tiếng thì anh ta cũng không muốn lại đối nghịch với Trịnh Nam Sơn.
Chỉ là Hướng Ca tuyệt đối sẽ không quên chuyện này nhanh như vậy, hôm nay không có cách nào trả thù Thẩm Lãng, nhưng tương lai có thể sẽ có cơ hội, chỉ cần Thẩm Lãng tiếp tục ở lại Giang Nam, anh ta liền có thể ra tay bất cứ lúc nào.
“Đi!”
Hướng Ca ra lệnh với vị bác sĩ riêng bên cạnh cùng những người anh ta mang theo, chịu đựng cánh tay truyền đến đau nhức, rời khỏi nơi này.
Vốn dĩ ban đầu Hướng Ca còn định gọi ông bố của anh ta đến trợ oai, cũng cho rằng lúc đó nhất định có thể làm cho Thẩm Lãng quỳ xuống khuất phục, nhưng không ngờ Trịnh Nam Sơn lại ra mặt, hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của anh ta.
Tuy nhiên Hướng Ca lại nghĩ đến may mà anh ta không gọi ông bố Hướng Thiên lại đây.
Anh ta cảm thấy nếu lôi ông bố cùng tiến vào, là sự lựa chọn vô cùng không sáng suốt. Trịnh Nam Sơn chắc chắn sẽ đứng ra nói chuyện cho Thẩm Lãng. Nói Thẩm Lãng thân phận không hề đơn giản, anh ta không nên đem liên lụy kéo lên toàn bộ người của nhà họ Hướng, quả thật đây không phải lựa chọn sáng suốt.
Dù Hướng Ca đi rồi, Thẩm Lãng vẫn không có gì thay đổi.
Kỳ thật cho dù Trịnh Nam Sơn không đến giúp hắn giải vây, anh cũng không có gì đáng lo, cùng lắm thì chính là đánh cho Hướng Ca hoàn toàn tàn phế, đem người của nhà họ Hướng đánh cho sấp mặt.
Trước khi tiến đến Giang Nam, anh chưa từng nghĩ tới sẽ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Mà đối với lần này Trịnh Nam Sơn ra mặt trợ giúp, Thẩm Lãng đã biết rõ ông già này vì nguyên nhân gì.
Đơn giản chính là đoán thân phận của anh không đơn giản, dù sao sự xuất hiện của túi hạt sen kia, cũng là thứ không phải dễ dàng có thể hiểu được.
“Đều giải tán, giải tán đi.”
Trịnh Nam Sơn nhìn quét một vòng chung quanh, ra hiệu cho những người xem náo nhiệt nên nhanh chóng rời đi.
Ông ấy có ít chuyện không tiện để những người ngoài biết được.
Lời nói này càng giống như là một loại mệnh lệnh.
Quả nhiên, sau khi Trịnh Nam Sơn lên tiếng, đám người vây xem liền lập tức tản ra, vội vàng rời đi.
Đứng ở cách đó không xa, Tống Tri Viễn cũng nhìn ra được thấy Trịnh Nam Sơn muốn tìm Thẩm Lãng nói chuyện, có điều xem ra hẳn là chuyện rất quan trọng.
Ông ấy rất hiếu kỳ, Trịnh Nam Sơn rốt cuộc muốn tìm Thẩm Lãng nói chuyện gì.
Rất hiếu kỳ, Trịnh Nam Sơn rốt cuộc là bởi vì cái nguyên nhân gì, mới quyết định ra mặt giúp Thẩm Lãng giải vây.
Nếu không có Trịnh Nam Sơn ra tay tương trợ, Tống Tri Viễn cho rằng sự tình này sẽ trở nên vô cùng khó giải quyết, dù sao đem cánh tay của cậu chủ Hướng Ca đánh gãy, nếu không có Trịnh Nam Sơn đứng ra, chỉ sợ hôm nay liền không dễ rời khỏi được nơi này.
Đợi cho người vây xem náo nhiệt giải tán, Trịnh Nam Sơn nói với Thẩm Lãng: “Cậu Thẩm, ta biết cậu nghĩ muốn nói cho chúng ta cái gì, kỳ thật không cần cảm tạ, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cậu là người bên ngoài đến doanh nghiệp gia, không thể làm cho người ta cảm thấy doanh nghiệp Giang Nam ta ức hiếp người đến từ nơi khác như các cậu.”
Dứt lời, Tống Tri Viễn nhẹ nhàng gật đầu, thầm nghĩ: “Vậy ra là vì nguyên nhân này, hèn chi, Trịnh Nam Sơn là Vĩnh Định Hầu, sao có thể vô duyên vô cớ giúp cậu Thẩm đâu.”
Nhưng mà, Tống Tri Viễn vừa mới sinh ra ý niệm trong đầu, Thẩm Lãng liền đáp lại Trịnh Nam Sơn: “Tôi quả thực cũng không muốn cảm tạ ông, mặc dù không cần ông ra tay, tôi cũng có thể chính mình giải quyết, cho nên tôi cũng không nhận ân tình của ông.”
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Tống Tri Viễn tối sầm, ông ấy cảm giác Thẩm Lãng nói vậy thật ngang ngược, nhưng mà nghe thì thật sự mắc cười.
Rõ ràng là đối phương giúp anh, anh cũng không cảm kích.
Tống Tri Viễn nghĩ vậy, đó là vì ông ấy còn chưa đủ hiểu biết Thẩm Lãng.
Trịnh Nam Sơn nghe Thẩm Lãng đáp lại, đầu tiên là ngoài ý muốn, chợt dở khóc dở cười.
Ông ấy không ngờ Thẩm Lãng lại trực tiếp như vậy.
Đồng thời, ông ấy cũng ý thức được lời nói vừa rồi của mình hơi không ổn.
Chính mình muốn đến giúp người ta, còn nói không cần người ta cảm ơn, thái độ trên cao nhìn xuống, kỳ thật chỉ là tự cho là đúng thôi.
Trịnh Nam Sơn thân là Vĩnh Định Hầu, bình thường ăn trên ngồi trước, nhìn xuống người khác đã thành thói quen, bây giờ nhất thời sửa không được.
Tuy nhiên, Thẩm Lãng là người đầu tiên dám nói chuyện với ông ấy như vậy.
“Cười cái gì mà cười, tôi cũng không nói giỡn với ông, tôi lại không xin ông giúp tôi, tôi có thể giải quyết chuyện này, ông nhảy vào, sau đó xong việc còn muốn tôi cảm ơn ông, chuyện này rất đáng cười sao?” Thẩm Lãng hỏi ngược lại.
“Tôi…” Trịnh Nam Sơn bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Thẩm Lãng cũng thật sự là một nhân tài, anh là người đầu tiên chất vấn Trịnh Nam Sơn đến câm mồm, nếu là những người khác thì không dám nói chuyện với Trịnh Nam Sơn như vậy.
Kỳ thật Thẩm Lãng nói cũng rất có đạo lý.
Giúp đỡ thì giúp đỡ, giúp xong còn muốn nói này nói nọ thì làm làm gì, cho rằng anh sẽ ngoan ngoãn nhận ân tình của ông sao?
Có điều, vẫn là có người không thấy rõ thế cục.
Tống Tri Viễn mờ mịt, trong mắt ông ấy, hôm nay Thẩm Lãng quá khác thường, chẳng những không nhận ân tình của Vĩnh Định Hầu, còn trực tiếp chặn họng Vĩnh Định Hầu, khiến ông ấy không tài nào hiểu nổi.
Thậm chí Tống Tri Viễn còn cảm thấy, Thẩm Lãng làm như vậy thật sự là quá lỗ mãng, nếu đổi thành ông ấy, chắc chắn sẽ nhận ân tình này của Trịnh Nam Sơn, sau đó mượn cơ hội làm tốt quan hệ với Trịnh Nam Sơn, từ nay về sau sẽ có Vĩnh Định Hầu phủ chống lưng, tương lai phát triển ở Giang Nam, chắc chắn là sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Tống Tri Viễn vốn tưởng rằng Trịnh Nam Sơn sẽ răn dạy Thẩm Lãng, cho dù không răn dạy, cũng phải cho Thẩm Lãng ánh mắt cảnh cáo. Nhưng sự thật lại một lần nữa vả vào mặt ông ấy.
Trịnh Nam Sơn không hề răn dạy, thậm chí vẻ mặt cũng không tức giận, ngược lại hiền lành nói với Thẩm Lãng: “Cậu Thẩm, cậu nói có lý, đều tại tôi không chu đáo, đúng rồi cậu Thẩm, tôi có một chuyện không hiểu lắm, đêm qua cậu đến nhà tôi, tặng túi hạt sen kia...”
Trịnh Nam Sơn nói đến chuyện tình đêm qua, ông ấy còn vì một túi hạt sen kia cảm thấy nghi hoặc, ông ấy muốn mau chóng biết được túi hạt sen rốt cuộc là thế nào.
Mà Tống Tri Viễn, nghe được những lời này lại hoàn toàn mờ mịt.
Ông ấy thầm nghĩ: “Hả? Cậu Thẩm kia lợi hại a, đêm qua còn đến Hầu phủ Giang Nam tặng quà, biết điều đấy chứ. Có điều tặng quà cũng quá không chú trọng, hạt sen giá rẻ mà cũng dám lấy làm quà?”
Tống Tri Viễn nghĩ rằng Thẩm Lãng có thể thành công, kết quả nghe nói Thẩm Lãng đi Hầu phủ Giang Nam tặng hạt sen, nhất thời tức giận.
Lúc này, Thẩm Lãng đáp lại Trịnh Nam Sơn: “Đừng lao lực, ông cảm thấy tôi có thể nói thân phận của tôi với ông sao? Tôi không có khả năng nói cho ông, ông muốn đoán như thế nào cũng được, tùy ông.”
Thẩm Lãng đáp, vẫn cố chấp như vậy.
Trịnh Nam Sơn lại nhận được một câu từ chối, Thẩm Lãng căn bản sẽ không nói thẳng với ông ấy, bởi vì hiện tại ngả bài không hề ý nghĩa, không ngả bài còn có thể chơi với ông ấy.
Ngược lại là bởi vì không ngả bài, khiến Trịnh Nam Sơn càng ngày càng nghi ngờ, khiến ông ấy càng thêm không dám dễ dàng làm chuyện khác người với Thẩm Lãng.
“Cậu Thẩm, đêm nay tôi mở yến tiệc ở khách sạn năm sao Kim Sư, rất hân hạnh được đón tiếp cậu?”
Trịnh Nam Sơn còn mở yến tiệc tiếp đãi Thẩm Lãng.
Nghe vậy, Tống Tri Viễn mờ mịt đứng ở tại chỗ, ông ấy tỏ vẻ càng ngày càng không hiểu.