Bởi vì sau khi được Thẩm Tư Nguyên cho tiền, cuối cùng anh ta cũng có thể diễu võ dương oai trước người nhà họ Bạch, hoàn toàn giẫm đạp người nhà họ Bạch dưới chân.
“Hôm nay tôi tới để xem công ty nhà họ Bạch phá sản như thế nào, không được sao?” Tề Tử Dân cười nói.
“Tể Tử Dân anh đừng quá đắc ý, chúng tôi đã hợp tác cùng tập đoàn Phi Vũ rồi, anh cảm thấy mình có thể chống lại tập đoàn Phi Vũ sao.” Bạch Hoàng Thịnh nói.
Tề Tử Dân bỗng cảm thấy buồn cười, cất giọng cười lớn lên.
Nếu lúc trước nghe thấy tên tập đoàn Phi Vũ mặt anh ta nhất định sẽ biến sắc, nhưng hiện giờ có Thẩm Tư Nguyên chống lưng, anh ta đã hoàn toàn không có chút e dè nào nữa.
“Bạch Hoành Thịnh, ông còn chưa rõ tình hình sao, chờ đến khi nhà họ Bạch phá sản, xem ông còn có thể nói ra lời này nữa không.” Tề Tử Dân nói.
Bạch Hoàng Thịnh hừ lạnh một tiếng nói: “Nơi này không có chỗ cho anh nói chuyện, nhà họ Bạch không có quan hệ gì với anh, tốt nhất là anh nên mau chóng cút đi.”
“Hôm nay tôi tới đây là muốn cho các người một cơ hội!”
Tề Tử Dân nói rồi ánh mắt đảo qua mấy lãnh đạo cấp cao của nhà họ Bạch, tiếp tục nói: “Bây giờ cho các người hai con đường, một là tiếp tục đi, các người sớm muộn gì cũng sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ! Một con đường khác là nếu các người đồng ý để tập đoàn Tề Thị thu mua, tôi có thể đảm bảo sau này các người vẫn được hưởng thụ những đãi ngộ như thế này, hơn nữa có tôi là chỗ dựa sau lưng cũng tượng trưng cho việc sức mạnh của các người lớn hơn!”
Mấy lãnh đạo cấp cao nhà họ Bạch lập tức bàn tán sôi nổi.
“Quả nhiên, nhà họ Tề đúng là có quý nhân phù trợ.”
“Lẽ nào còn lợi hại hơn cả tập đoàn Phi Vũ?”
“Hay là chúng ta xem xét điều kiện chút đi…”
Hiện giờ tập đoàn Tề Thị hùng hổ xông lên, hơn nữa còn có chỗ dựa, tin tức này khiến mấy lãnh đạo cấp cao nhà họ Bạch có chút lung lay.
Lúc này vẻ mặt Bạch Hoàng Thịnh vô cùng dữ tợn, bởi vì Tề Tử Dân dám ngang nhiên ở công ty của ông ta làm nhiễu loạn suy nghĩ của mọi người, ông ta cũng không dám chắc liệu mấy lãnh đạo cấp cao kia có làm phản hay không...
“Tề Tử Dân, không ngờ anh lại kiêu ngạo như vậy!”
Lời vừa nói ra, Thẩm Lãng và Tiêu Nhược cùng đi tới.
Tề Tử Dân nhìn thấy Thẩm Lãng rõ ràng vẫn có chút hoảng loạn.
“Chủ… chủ tịch Thẩm Lãng!”
“Trở về nói với cái người sau lưng anh nhân lúc còn sớm thì mau dừng tay lại, nếu không tôi không ngại để anh ta hoàn toàn biến mất đâu!” Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
Tề Tử Dân vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn, lúc này thấy Thẩm Lãng hoàn toàn không có dáng vẻ vênh váo tự đắc như vừa rồi nữa.
“Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời…” Tề Tử Dân cắn chặt răng nói
“Chủ tịch Thẩm Lãng, chuyện này…” Bạch Hoàng Thịnh thấy Thẩm Lãng tới, trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Lúc này ánh mắt Thẩm Lãng lạnh lùng quét một lượt về phía mấy lãnh đạo cấp cao nhà họ Bạch.
Ánh mắt anh liếc tới đâu mấy người đó cúi đầu tới đấy, không dám đối diện với ánh mắt của Thẩm Lãng.
“Hiện giờ các người có thể lựa chọn rời đi, tôi sẽ không ngăn cản cũng không trả thù! Nhưng nếu đã ở lại mà sau này lại lựa chọn phản bội, tôi thề sẽ không để các người có kết cục tốt đẹp!” Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
Mấy tên vừa rồi còn muốn hợp tác với Tề Tử Dân, lúc này nghe vậy sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
“Chủ tịch Thẩm Lãng… chúng tôi đi theo nhà họ Bạch nhiều năm như vậy, sao có thể lựa chọn rời đi vào lúc này chứ!”
“Có chủ tịch Thẩm Lãng giúp đỡ, chúng tôi không hề sợ tên Tề Tử Dân đó chút nào!”
“Chúng tôi cũng không muốn nhìn tên Tề Tử Dân đó vênh vang kiêu ngạo như vậy…”
Mấy người đó vội vàng lật mặt nhanh như bánh tráng.
Thẩm Lãng khinh thường cười, xoay người vẫy tay với Tiêu Nhược, Tiêu Nhược cầm một bản hợp đồng đặt trước mặt Bạch Hoành Thịnh.
Bạch Hoàng Thịnh ngạc nhiên cầm lấy hợp đồng.
Khi thấy rõ con số trên hợp đồng, Bạch Hoành Thịnh nghẹn họng nhìn chằm chằm không biết nói gì.
Một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ!
“Chủ tịch Thẩm Lãng! Tôi… tôi không nhìn nhầm chứ!” Nói rồi Bạch Hoành Thịnh nuốt một ngụm nước miếng, day day đôi mắt, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Phản ứng của Bạch Hoàng Thịnh khiến mọi người tò mò.
Háo hức muốn nhìn xem trên hợp đồng viết gì.
Ong!
Sau khi nhìn rõ con số trên hợp đồng, phòng họp như muốn nổ tung trong nháy mắt.
Đám người nhìn Thẩm Lãng như người ngoài hành tinh.
“Sau khi ký vào bản hợp đồng này, 50% cổ phần tập đoàn Bạch thị sẽ thuộc về tập đoàn Phi Vũ, điều kiện này chủ tịch Thịnh thấy hợp lý chứ!” Tiêu Nhược nhàn nhạt nói.
Một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ, đừng nói là cổ phần bình thường, cho dù là bán cả công ty cũng được!
“Có thể, có thể!” Bạch Hoành Thịnh liên tục đáp.
“Được, không có vấn đề gì thì ký tên đi!” Tiêu Nhược nói.
Hợp đồng rất nhanh được ký xong, Bạch Hoàng Thịnh cảm thấy như đang nằm mơ, vẫn còn đang khiếp sợ chưa thể hồi phục tinh thần trở lại.
Rời khỏi công ty của nhà họ Bạch, Tiêu Nhược mới bất mãn nói: “Chủ tịch Thẩm, chúng ta làm vậy mất nhiều hơn là được, chỉ là một nhà họ Bạch mà thôi, cho dù họ sụp đổ thì chúng ta vẫn có thể hợp tác với người khác…”
Thẩm Lãng nhàn nhạt cười, xua tay nói: “Lần này mục tiêu căn bản không phải là nhà họ Tề mà là kẻ chống lưng phía sau, nếu họ muốn chơi thì tôi cũng sẽ chơi cùng!”
Tiêu Nhược chỗ hiểu chỗ không gật đầu.
Cùng ngày hôm đó, sau khi có được một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ, Bạch Hoành Thịnh không chút chần chờ, trực tiếp điên cuồng thu mua đất.
Cùng nhà họ Tề chiến đấu ác liệt.
Nhất thời, thị trường bất động sản ở Kinh Đô trở nên sôi động hơn bất cứ lúc nào, vài công ty nhỏ đã sụp đổ chỉ trong một đêm.
“Con mẹ nó chứ, điên cả rồi…”
“Cải tạo một tiểu khu cũ mà nhà họ Bạch chi những chín nghìn tỷ, thật đúng là điên rồi!”
“Nhà họ Tề cũng vậy, khu công nghiệp cũ nát hay nhà xưởng đều nâng giá lên tới sáu nghìn tỷ…”
Mấy ông chủ trong giới bất động sản đều không cam lòng nhưng lại không thể làm gì, ngay cả tư cách chiến đấu bọn họ cũng chẳng có.
Bên kia, Tề Tử Dân đứng trước mặt Thẩm Tư Nguyên, không giấu nổi lo lắng.
Tình hình hiện tại hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của Tề Tử Dân, tuy rằng anh ta biết tập đoàn Phi Vũ chắc chắn sẽ ra tay nhưng không ngờ lại ra tay dứt khoát như vậy, có thể thấy số tiền mà Thẩm Lãng chi ra chỉ có hơn chứ không có kém Thẩm Tư Nguyên.
“Anh Thẩm Tư Nguyên, chỉ sợ là tài chính của nhà họ Tề không duy trì lâu được nữa…” Tề Tử Dân thấp giọng nói.
Thẩm Tư Nguyên ngồi ở ghế ông chủ, vẻ mặt bất cần đời.
Thấy ba mươi lăm nghìn tỷ đổ sông đổ bể, nếu nói Thẩm Tư Nguyên không đau lòng thì không phải, chỉ là số tiền này so với sức mạnh của gia tộc cậu ta thì không đáng là bao.
“Được rồi, nếu như vậy thì các người có thể dừng tay lại!” Thẩm Tư Nguyên nói.
Tề Tử Dân còn tưởng mình nghe nhầm, hiện giờ dừng tay lại chẳng khác nào hủy hoại tập đoàn Tề Thị.
“Anh… anh Thẩm Tư Nguyên, tôi không nghe lầm chứ, hiện giờ chúng ta dừng tay lại thì chắc khác gì tốn công vô ích, nhà họ Tề cũng xong luôn…” Tề Tử Dân sợ hãi nói.
“Cho anh ba mươi lăm nghìn tỷ mà có chút chuyện này cũng làm không xong, anh còn có ích lợi gì chứ!” Thẩm Tư Nguyên lạnh giọng quát.
Bang!
Nháy mắt sắc mặt Tề Tử Dân trở nên trắng bệch!
“Đừng… đừng mà… anh không thể cứ như vậy mà vứt bỏ nhà họ Tề được…”